Tác giả:

Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…

Chương 428: Anh nghẹn vỡ mạch máu mới tốt

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… “Thư kí Trần bị sa thải, Đoạn Vũ và Trương Giai Giai bị giáng chức xuống tầng một.”Vân Khanh nghe thế thì khó chịu: “Lục tiên sinh, anh biết rõ Đoạn tiểu thư si mê anh như vậy, lại còn thổ lộ với anh. Cho dù là anh không có ý gì nhưng cô ta lại có, anh xử lý như vậy có được không? Còn cái người thư kí Trần kia lại bị sa thải, thế có phải là quá nặng?”Anh bình tĩnh giải thích cho cô: “Sa thải thư kí Trần là vì cô ta vi phạm nguyên tắc làm việc, anh không cần một nhân viên như thế. Còn những người như Đoạn Vũ bên cạnh anh rất nhiều, mà cô ta cũng không phạm sai lầm gì trong công việc. Vân Khanh, anh là thương nhân, lúc nào cũng phải đặt công ty lên hàng đầu. Cô ta có năng lực, hơn nữa anh không quan tâm đến cô ta, cô ta cũng không nhìn thấy anh, em hiểu chưa?”“Nhưng em cảm thấy không vui, em muốn anh sa thải cô ta.” Vân Khanh cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Một cô gái mạnh dạn theo đuổi, ngày nào cũng mơ ước đến người đàn ông của em. Em không biết những người phụ nữ khác sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng em là người hẹp hòi, em không thích như thế.”Một câu “người đàn ông của em” làm Lục Mặc Trầm rất thoải mái.Anh nói: “Việc xử lý trong công ty phải minh bạch, anh có thân phận của mình. Hay là anh cho em đi cửa sau, em bàn bạc với A Quan một chút, tìm việc gì đó hãm hại Đoạn Vũ, sau đó anh sẽ mắt nhắm mắt mở đuổi cô ta đi?”“Anh!” Vân Khanh sửng sốt, cô làm sao có thể là một người như thế được cơ chứ? Anh đang trêu chọc cô.“Thế theo như lời anh nói thì anh không quan tâm đến chuyện nhân viên nữ thích anh?”Lục Mặc Trầm cười nhẹ: “Đúng là thùng dấm lớn, công ty có đến hai mươi nghìn nhân viên nữ, em ghen đến bao giờ mới hết? Tốt nhất là nắm chắc người đàn ông của em.”Vân Khanh không phục: “Vậy thì anh cũng chẳng phải người tốt. Nếu như anh lạnh lùng băng giá thì làm sao các cô ấy dám thầm mến anh được? Lại còn cả lịch sự một trăm cô bạn gái!”“Có đến một trăm nghìn người thì cũng có sao? Dù sao thì anh cũng chỉ cho duy nhất mình em.”“Anh… Anh… Không biết xấu hổ.” Vân Khanh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng cúp máy.Cô hơi buồn bực, hôm nay mới là ngày đầu tiên. Đã vậy anh lại còn quá nguyên tắc, không chịu nhường nhịn cô chút nào, chút chiều chuộng hôm qua cũng tan biến.Đoạn Vũ… Giữ lại nhất định sẽ là một mối uy h**p.Cô đi tìm hai người bạn thân để phân xử.Hạ Thủy Thủy nghe thế thì không hải lòng: “Lục đại đại sao lại không biết dỗ dành người khác như thế? Cho dù Đoạn Vũ không làm gì sai ở công ty nhưng mà để lấy lòng cậu thì anh ta làm một bạo quân sa thải cô ta cũng có sao đâu?”Vân Khanh gật đầu: “Đúng vậy.”Tô Gia Ngọc lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Các cậu bình tĩnh một chút đi, sao các cậu không nghĩ Lục tổng cho cô ta xuống bộ phận hậu cần đối với cô ta mà nói là một loại khó chịu nhất? Không phải nói gia đình cô ta cũng mở công ty sao? Bộ phận hậu cần chuyên làm những công việc khó khăn nặng nhọc, cô ta có thể chịu được bao lâu chứ? Tớ nghĩ ý của Lục tổng là muốn cô ta thấy khó mà lui, tự động xin nghỉ việc. Tớ thấy Lục tổng xử lý như vậy không sai.”Vân Khanh nghe xong liền mở mịt, có phải như thế không?Nhưng mà sau khi nghe Tô Gia Ngọc phân tích một chút, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Nhưng bụng lại càng ngày càng đau.

“Thư kí Trần bị sa thải, Đoạn Vũ và Trương Giai Giai bị giáng chức xuống tầng một.”Vân Khanh nghe thế thì khó chịu: “Lục tiên sinh, anh biết rõ Đoạn tiểu thư si mê anh như vậy, lại còn thổ lộ với anh. Cho dù là anh không có ý gì nhưng cô ta lại có, anh xử lý như vậy có được không? Còn cái người thư kí Trần kia lại bị sa thải, thế có phải là quá nặng?”Anh bình tĩnh giải thích cho cô: “Sa thải thư kí Trần là vì cô ta vi phạm nguyên tắc làm việc, anh không cần một nhân viên như thế. Còn những người như Đoạn Vũ bên cạnh anh rất nhiều, mà cô ta cũng không phạm sai lầm gì trong công việc. Vân Khanh, anh là thương nhân, lúc nào cũng phải đặt công ty lên hàng đầu. Cô ta có năng lực, hơn nữa anh không quan tâm đến cô ta, cô ta cũng không nhìn thấy anh, em hiểu chưa?”“Nhưng em cảm thấy không vui, em muốn anh sa thải cô ta.” Vân Khanh cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Một cô gái mạnh dạn theo đuổi, ngày nào cũng mơ ước đến người đàn ông của em. Em không biết những người phụ nữ khác sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng em là người hẹp hòi, em không thích như thế.”Một câu “người đàn ông của em” làm Lục Mặc Trầm rất thoải mái.Anh nói: “Việc xử lý trong công ty phải minh bạch, anh có thân phận của mình. Hay là anh cho em đi cửa sau, em bàn bạc với A Quan một chút, tìm việc gì đó hãm hại Đoạn Vũ, sau đó anh sẽ mắt nhắm mắt mở đuổi cô ta đi?”“Anh!” Vân Khanh sửng sốt, cô làm sao có thể là một người như thế được cơ chứ? Anh đang trêu chọc cô.“Thế theo như lời anh nói thì anh không quan tâm đến chuyện nhân viên nữ thích anh?”Lục Mặc Trầm cười nhẹ: “Đúng là thùng dấm lớn, công ty có đến hai mươi nghìn nhân viên nữ, em ghen đến bao giờ mới hết? Tốt nhất là nắm chắc người đàn ông của em.”Vân Khanh không phục: “Vậy thì anh cũng chẳng phải người tốt. Nếu như anh lạnh lùng băng giá thì làm sao các cô ấy dám thầm mến anh được? Lại còn cả lịch sự một trăm cô bạn gái!”“Có đến một trăm nghìn người thì cũng có sao? Dù sao thì anh cũng chỉ cho duy nhất mình em.”“Anh… Anh… Không biết xấu hổ.” Vân Khanh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng cúp máy.Cô hơi buồn bực, hôm nay mới là ngày đầu tiên. Đã vậy anh lại còn quá nguyên tắc, không chịu nhường nhịn cô chút nào, chút chiều chuộng hôm qua cũng tan biến.Đoạn Vũ… Giữ lại nhất định sẽ là một mối uy h**p.Cô đi tìm hai người bạn thân để phân xử.Hạ Thủy Thủy nghe thế thì không hải lòng: “Lục đại đại sao lại không biết dỗ dành người khác như thế? Cho dù Đoạn Vũ không làm gì sai ở công ty nhưng mà để lấy lòng cậu thì anh ta làm một bạo quân sa thải cô ta cũng có sao đâu?”Vân Khanh gật đầu: “Đúng vậy.”Tô Gia Ngọc lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Các cậu bình tĩnh một chút đi, sao các cậu không nghĩ Lục tổng cho cô ta xuống bộ phận hậu cần đối với cô ta mà nói là một loại khó chịu nhất? Không phải nói gia đình cô ta cũng mở công ty sao? Bộ phận hậu cần chuyên làm những công việc khó khăn nặng nhọc, cô ta có thể chịu được bao lâu chứ? Tớ nghĩ ý của Lục tổng là muốn cô ta thấy khó mà lui, tự động xin nghỉ việc. Tớ thấy Lục tổng xử lý như vậy không sai.”Vân Khanh nghe xong liền mở mịt, có phải như thế không?Nhưng mà sau khi nghe Tô Gia Ngọc phân tích một chút, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Nhưng bụng lại càng ngày càng đau.

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… “Thư kí Trần bị sa thải, Đoạn Vũ và Trương Giai Giai bị giáng chức xuống tầng một.”Vân Khanh nghe thế thì khó chịu: “Lục tiên sinh, anh biết rõ Đoạn tiểu thư si mê anh như vậy, lại còn thổ lộ với anh. Cho dù là anh không có ý gì nhưng cô ta lại có, anh xử lý như vậy có được không? Còn cái người thư kí Trần kia lại bị sa thải, thế có phải là quá nặng?”Anh bình tĩnh giải thích cho cô: “Sa thải thư kí Trần là vì cô ta vi phạm nguyên tắc làm việc, anh không cần một nhân viên như thế. Còn những người như Đoạn Vũ bên cạnh anh rất nhiều, mà cô ta cũng không phạm sai lầm gì trong công việc. Vân Khanh, anh là thương nhân, lúc nào cũng phải đặt công ty lên hàng đầu. Cô ta có năng lực, hơn nữa anh không quan tâm đến cô ta, cô ta cũng không nhìn thấy anh, em hiểu chưa?”“Nhưng em cảm thấy không vui, em muốn anh sa thải cô ta.” Vân Khanh cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Một cô gái mạnh dạn theo đuổi, ngày nào cũng mơ ước đến người đàn ông của em. Em không biết những người phụ nữ khác sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng em là người hẹp hòi, em không thích như thế.”Một câu “người đàn ông của em” làm Lục Mặc Trầm rất thoải mái.Anh nói: “Việc xử lý trong công ty phải minh bạch, anh có thân phận của mình. Hay là anh cho em đi cửa sau, em bàn bạc với A Quan một chút, tìm việc gì đó hãm hại Đoạn Vũ, sau đó anh sẽ mắt nhắm mắt mở đuổi cô ta đi?”“Anh!” Vân Khanh sửng sốt, cô làm sao có thể là một người như thế được cơ chứ? Anh đang trêu chọc cô.“Thế theo như lời anh nói thì anh không quan tâm đến chuyện nhân viên nữ thích anh?”Lục Mặc Trầm cười nhẹ: “Đúng là thùng dấm lớn, công ty có đến hai mươi nghìn nhân viên nữ, em ghen đến bao giờ mới hết? Tốt nhất là nắm chắc người đàn ông của em.”Vân Khanh không phục: “Vậy thì anh cũng chẳng phải người tốt. Nếu như anh lạnh lùng băng giá thì làm sao các cô ấy dám thầm mến anh được? Lại còn cả lịch sự một trăm cô bạn gái!”“Có đến một trăm nghìn người thì cũng có sao? Dù sao thì anh cũng chỉ cho duy nhất mình em.”“Anh… Anh… Không biết xấu hổ.” Vân Khanh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng cúp máy.Cô hơi buồn bực, hôm nay mới là ngày đầu tiên. Đã vậy anh lại còn quá nguyên tắc, không chịu nhường nhịn cô chút nào, chút chiều chuộng hôm qua cũng tan biến.Đoạn Vũ… Giữ lại nhất định sẽ là một mối uy h**p.Cô đi tìm hai người bạn thân để phân xử.Hạ Thủy Thủy nghe thế thì không hải lòng: “Lục đại đại sao lại không biết dỗ dành người khác như thế? Cho dù Đoạn Vũ không làm gì sai ở công ty nhưng mà để lấy lòng cậu thì anh ta làm một bạo quân sa thải cô ta cũng có sao đâu?”Vân Khanh gật đầu: “Đúng vậy.”Tô Gia Ngọc lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Các cậu bình tĩnh một chút đi, sao các cậu không nghĩ Lục tổng cho cô ta xuống bộ phận hậu cần đối với cô ta mà nói là một loại khó chịu nhất? Không phải nói gia đình cô ta cũng mở công ty sao? Bộ phận hậu cần chuyên làm những công việc khó khăn nặng nhọc, cô ta có thể chịu được bao lâu chứ? Tớ nghĩ ý của Lục tổng là muốn cô ta thấy khó mà lui, tự động xin nghỉ việc. Tớ thấy Lục tổng xử lý như vậy không sai.”Vân Khanh nghe xong liền mở mịt, có phải như thế không?Nhưng mà sau khi nghe Tô Gia Ngọc phân tích một chút, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Nhưng bụng lại càng ngày càng đau.

Chương 428: Anh nghẹn vỡ mạch máu mới tốt