Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 439: Tổn thương cổ tử cung chỉ có thể là phụ nữ đã từng sinh con
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Đó là một phòng riêng lớn.Ngồi bên trong là Lục lão gia, Quý Vân Đình.Cố Diệu Thành và Lục Nhu Hi ngồi một bên.Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh ngồi một bên, Cố Trạm Vũ ngồi ở cuối, bày ra tư thế sẵn sàng rời đi.Cố Diệu Thành nhìn con trai bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó bí mật nhìn Bạch Vũ Linh.Bạch Vũ Linh hơi che mặt.Vẻ mặt của Lục Nhu Hi vô cùng căng thẳng.Cố Diệu Thành thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt của Lục lão gia và Quý Vân Đình đều không tốt.Bầu không khí trong phòng phải nói là vô cùng lạnh lẽo.Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, nhưng không ai động đũa.Quý Chỉ Nhã mặc một chiếc váy lụa rộng thùng thình, phần bụng hơi nhô lên nhưng vẫn vô cùng thanh tú.Gương mặt xinh đẹp đầy sự mệt mỏi nhìn Cố Trạm Vũ.Cố Trạm Vũ sắc mặt u ám, không biết nhìn đi đâu.Bạch Vũ Linh cười, nâng ly lên: “Lục lão gia ra mặt vì chuyện của vãn bối thế này khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Chuyện này đúng là song hỉ lâm môn, bây giờ Chỉ Nhã đã mang thai huyết mạch của Cố gia, Cố phu nhân cũng đã đồng ý với hôn sự này. Hôm nay tôi muốn gặp mặt trực tiếp để bàn bạc về ngày cưới, xin hai vị trưởng bối xác định ngày.”Lục lão gia sa sầm mặt mũi.Sắc mặt Quý Vân Đình cũng không khá hơn chút nào, suy tư một lúc rồi lạnh lùng nói: “Đã ngồi hết ở đây rồi thì còn bàn bạc cái gì nữa? Cho dù thực sự kết hôn thì cũng không được công khai cuộc hôn nhân này!”Quý Chỉ Nhã mím môi, âm thầm túm lấy tay áo Bạch Vũ Linh, bất mãn còn chưa kịp thể hiện ra ngoài.Cố Trạm Vũ ngồi ở cửa lập tức đứng dậy, ném chiếc bật lửa lên bàn: “Kết hôn? Tôi đến tận bây giờ vẫn chưa từng có ý này, các người muốn gả cô ta cho ai thì gả, tôi không đồng ý.”Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.Vân Khanh giật mình, nhanh chóng tránh đi.Nghe được tiếng hét giận dữ của Cố Diệu Thành: “Nghịch tử! Con gây rắc rối mà còn không muốn chịu trách nhiệm à? Đứng lại!”“Trạm Vũ, con không thể đi.” Lục Nhu Hi vội vàng nói, giọng nói đầy sự cầu khẩn.Cố Trạm Vũ dừng bước.Mấy giây sau, Vân Khanh nghe được tiếng Lục lão gia vô cùng nghiêm nghị: “Đều đang bàn bạc, con ngồi xuống!”Tiếng mở cửa của Cố Trạm Vũ ngừng lại.Vân Khanh xoay người, tiếp tục đi vào toilet.Vở kịch này thật náo nhiệt, cũng thật hài hước. Có thể tưởng tượng được trong lòng Lục lão gia và Quý Vân Đình đều rất phức tạp.Cố Trạm Vũ… anh ta gieo gió gặt bão, Vân Khanh cũng không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy anh ta rất hồ đồ.Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh là những người đã dính vào thì rất khó thoát ra.Hai mẹ con nhà này có bản lĩnh không nhỏ, mới mang thai không bao lâu mà đã có thể khiến hai gia đình ngồi chung một chỗ bàn chuyện cưới xin.Chú yếu vẫn là phương pháp của Bạch Vũ Linh rất tốt.Vân Khanh nghĩ đến bản thân mình sáu năm trước, con ngươi co rút lại.Ngày hôm nay, Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã đều ở đây…Vân Khanh lại nghĩ đến những lời nghe được hôm đó.Quý Chỉ Nhã nói Cố Trạm Vũ đã đoán được chuyện của cô.Đúng vậy, cô có thể đi hỏi Cố Trạm Vũ!So với chuyện lời nói của Quý Chỉ Nhã không phân được đúng sai thì Cố Trạm Vũ có vẻ đáng tin hơn.Hơn nữa, trước đó Cố Trạm Vũ đã cố tình muốn nói chuyện gì đó với cô.Vân Khanh đột nhiên nhớ đến chuyện này.Trong lòng bắt đầu hạ quyết tâm.Cô quay lại cho bọn trẻ ăn uống, đẩy nhanh tốc độ, sau đó nhờ Hạ Thủy Thủy đến hỗ trợ đưa bọn trẻ lại trường.
Đó là một phòng riêng lớn.Ngồi bên trong là Lục lão gia, Quý Vân Đình.Cố Diệu Thành và Lục Nhu Hi ngồi một bên.Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh ngồi một bên, Cố Trạm Vũ ngồi ở cuối, bày ra tư thế sẵn sàng rời đi.Cố Diệu Thành nhìn con trai bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó bí mật nhìn Bạch Vũ Linh.Bạch Vũ Linh hơi che mặt.Vẻ mặt của Lục Nhu Hi vô cùng căng thẳng.Cố Diệu Thành thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt của Lục lão gia và Quý Vân Đình đều không tốt.Bầu không khí trong phòng phải nói là vô cùng lạnh lẽo.Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, nhưng không ai động đũa.Quý Chỉ Nhã mặc một chiếc váy lụa rộng thùng thình, phần bụng hơi nhô lên nhưng vẫn vô cùng thanh tú.Gương mặt xinh đẹp đầy sự mệt mỏi nhìn Cố Trạm Vũ.Cố Trạm Vũ sắc mặt u ám, không biết nhìn đi đâu.Bạch Vũ Linh cười, nâng ly lên: “Lục lão gia ra mặt vì chuyện của vãn bối thế này khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Chuyện này đúng là song hỉ lâm môn, bây giờ Chỉ Nhã đã mang thai huyết mạch của Cố gia, Cố phu nhân cũng đã đồng ý với hôn sự này. Hôm nay tôi muốn gặp mặt trực tiếp để bàn bạc về ngày cưới, xin hai vị trưởng bối xác định ngày.”Lục lão gia sa sầm mặt mũi.Sắc mặt Quý Vân Đình cũng không khá hơn chút nào, suy tư một lúc rồi lạnh lùng nói: “Đã ngồi hết ở đây rồi thì còn bàn bạc cái gì nữa? Cho dù thực sự kết hôn thì cũng không được công khai cuộc hôn nhân này!”Quý Chỉ Nhã mím môi, âm thầm túm lấy tay áo Bạch Vũ Linh, bất mãn còn chưa kịp thể hiện ra ngoài.Cố Trạm Vũ ngồi ở cửa lập tức đứng dậy, ném chiếc bật lửa lên bàn: “Kết hôn? Tôi đến tận bây giờ vẫn chưa từng có ý này, các người muốn gả cô ta cho ai thì gả, tôi không đồng ý.”Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.Vân Khanh giật mình, nhanh chóng tránh đi.Nghe được tiếng hét giận dữ của Cố Diệu Thành: “Nghịch tử! Con gây rắc rối mà còn không muốn chịu trách nhiệm à? Đứng lại!”“Trạm Vũ, con không thể đi.” Lục Nhu Hi vội vàng nói, giọng nói đầy sự cầu khẩn.Cố Trạm Vũ dừng bước.Mấy giây sau, Vân Khanh nghe được tiếng Lục lão gia vô cùng nghiêm nghị: “Đều đang bàn bạc, con ngồi xuống!”Tiếng mở cửa của Cố Trạm Vũ ngừng lại.Vân Khanh xoay người, tiếp tục đi vào toilet.Vở kịch này thật náo nhiệt, cũng thật hài hước. Có thể tưởng tượng được trong lòng Lục lão gia và Quý Vân Đình đều rất phức tạp.Cố Trạm Vũ… anh ta gieo gió gặt bão, Vân Khanh cũng không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy anh ta rất hồ đồ.Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh là những người đã dính vào thì rất khó thoát ra.Hai mẹ con nhà này có bản lĩnh không nhỏ, mới mang thai không bao lâu mà đã có thể khiến hai gia đình ngồi chung một chỗ bàn chuyện cưới xin.Chú yếu vẫn là phương pháp của Bạch Vũ Linh rất tốt.Vân Khanh nghĩ đến bản thân mình sáu năm trước, con ngươi co rút lại.Ngày hôm nay, Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã đều ở đây…Vân Khanh lại nghĩ đến những lời nghe được hôm đó.Quý Chỉ Nhã nói Cố Trạm Vũ đã đoán được chuyện của cô.Đúng vậy, cô có thể đi hỏi Cố Trạm Vũ!So với chuyện lời nói của Quý Chỉ Nhã không phân được đúng sai thì Cố Trạm Vũ có vẻ đáng tin hơn.Hơn nữa, trước đó Cố Trạm Vũ đã cố tình muốn nói chuyện gì đó với cô.Vân Khanh đột nhiên nhớ đến chuyện này.Trong lòng bắt đầu hạ quyết tâm.Cô quay lại cho bọn trẻ ăn uống, đẩy nhanh tốc độ, sau đó nhờ Hạ Thủy Thủy đến hỗ trợ đưa bọn trẻ lại trường.
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Đó là một phòng riêng lớn.Ngồi bên trong là Lục lão gia, Quý Vân Đình.Cố Diệu Thành và Lục Nhu Hi ngồi một bên.Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh ngồi một bên, Cố Trạm Vũ ngồi ở cuối, bày ra tư thế sẵn sàng rời đi.Cố Diệu Thành nhìn con trai bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó bí mật nhìn Bạch Vũ Linh.Bạch Vũ Linh hơi che mặt.Vẻ mặt của Lục Nhu Hi vô cùng căng thẳng.Cố Diệu Thành thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt của Lục lão gia và Quý Vân Đình đều không tốt.Bầu không khí trong phòng phải nói là vô cùng lạnh lẽo.Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, nhưng không ai động đũa.Quý Chỉ Nhã mặc một chiếc váy lụa rộng thùng thình, phần bụng hơi nhô lên nhưng vẫn vô cùng thanh tú.Gương mặt xinh đẹp đầy sự mệt mỏi nhìn Cố Trạm Vũ.Cố Trạm Vũ sắc mặt u ám, không biết nhìn đi đâu.Bạch Vũ Linh cười, nâng ly lên: “Lục lão gia ra mặt vì chuyện của vãn bối thế này khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Chuyện này đúng là song hỉ lâm môn, bây giờ Chỉ Nhã đã mang thai huyết mạch của Cố gia, Cố phu nhân cũng đã đồng ý với hôn sự này. Hôm nay tôi muốn gặp mặt trực tiếp để bàn bạc về ngày cưới, xin hai vị trưởng bối xác định ngày.”Lục lão gia sa sầm mặt mũi.Sắc mặt Quý Vân Đình cũng không khá hơn chút nào, suy tư một lúc rồi lạnh lùng nói: “Đã ngồi hết ở đây rồi thì còn bàn bạc cái gì nữa? Cho dù thực sự kết hôn thì cũng không được công khai cuộc hôn nhân này!”Quý Chỉ Nhã mím môi, âm thầm túm lấy tay áo Bạch Vũ Linh, bất mãn còn chưa kịp thể hiện ra ngoài.Cố Trạm Vũ ngồi ở cửa lập tức đứng dậy, ném chiếc bật lửa lên bàn: “Kết hôn? Tôi đến tận bây giờ vẫn chưa từng có ý này, các người muốn gả cô ta cho ai thì gả, tôi không đồng ý.”Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.Vân Khanh giật mình, nhanh chóng tránh đi.Nghe được tiếng hét giận dữ của Cố Diệu Thành: “Nghịch tử! Con gây rắc rối mà còn không muốn chịu trách nhiệm à? Đứng lại!”“Trạm Vũ, con không thể đi.” Lục Nhu Hi vội vàng nói, giọng nói đầy sự cầu khẩn.Cố Trạm Vũ dừng bước.Mấy giây sau, Vân Khanh nghe được tiếng Lục lão gia vô cùng nghiêm nghị: “Đều đang bàn bạc, con ngồi xuống!”Tiếng mở cửa của Cố Trạm Vũ ngừng lại.Vân Khanh xoay người, tiếp tục đi vào toilet.Vở kịch này thật náo nhiệt, cũng thật hài hước. Có thể tưởng tượng được trong lòng Lục lão gia và Quý Vân Đình đều rất phức tạp.Cố Trạm Vũ… anh ta gieo gió gặt bão, Vân Khanh cũng không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy anh ta rất hồ đồ.Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh là những người đã dính vào thì rất khó thoát ra.Hai mẹ con nhà này có bản lĩnh không nhỏ, mới mang thai không bao lâu mà đã có thể khiến hai gia đình ngồi chung một chỗ bàn chuyện cưới xin.Chú yếu vẫn là phương pháp của Bạch Vũ Linh rất tốt.Vân Khanh nghĩ đến bản thân mình sáu năm trước, con ngươi co rút lại.Ngày hôm nay, Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã đều ở đây…Vân Khanh lại nghĩ đến những lời nghe được hôm đó.Quý Chỉ Nhã nói Cố Trạm Vũ đã đoán được chuyện của cô.Đúng vậy, cô có thể đi hỏi Cố Trạm Vũ!So với chuyện lời nói của Quý Chỉ Nhã không phân được đúng sai thì Cố Trạm Vũ có vẻ đáng tin hơn.Hơn nữa, trước đó Cố Trạm Vũ đã cố tình muốn nói chuyện gì đó với cô.Vân Khanh đột nhiên nhớ đến chuyện này.Trong lòng bắt đầu hạ quyết tâm.Cô quay lại cho bọn trẻ ăn uống, đẩy nhanh tốc độ, sau đó nhờ Hạ Thủy Thủy đến hỗ trợ đưa bọn trẻ lại trường.