Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 510: 1 bảo bối hãy ở bên anh nhé 3
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Anh v**t v* ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, siết chặt từng đốt ngón tay.Vân Khanh bị anh kéo xuống lại không dám dựa vào nên chống nhẹ nhàng lên ngực của anh.Người đàn ông hung hăng nhắm chặt đôi mắt mình lại, con ngươi màu đồng tỏ ra kích động mãnh liệt.Trong lòng anh dâng lên một luồng khí lạnh, một sự kiêu ngạo tột cùng.Anh muốn cầu xin ông trời cho anh cá cược một lần, cược một nửa quân cờ, nếu anh thắng sẽ được ở bên cô nửa đời còn lại!Nếu không thể nói cho cô biết sự thật thì chặn mọi con đường lại, dứt khoát che giấu vĩnh viễn tất cả sự thật với cô!Vĩnh viễn, không nói cho cô biết.Vĩnh viễn, giấu kín.Xây cho cô một tòa lâu đài, ngày ngày không ưu phiền, bảo vệ cô tránh khỏi nỗi đau.Anh vòng tay lên ôm lấy lưng cô, khớp xương lay động, dùng sức ôm chặt cô, mi mắt run run, sắc bén như sắt thép, giọng nói kiên quyết dứt khoát, “Đúng, anh tin chắc quá khứ của chúng ta cũng có ký ức đẹp, dù ngắn ngủi cũng rất đẹp. Hãy tin anh, cô ta có thể chính là người mang lại ký ức không tốt cho em, nhớ cho kỹ, dù sau này cô ta có nói với em điều gì thì đừng bao giờ tin nhé. Đừng trúng kế của cô ta, có được không? Em đi theo anh đi, anh đưa em đi, em cứ nhắm mắt lại cho dù thế giới trước mắt em là màu đen cũng đừng sợ, đã có anh ở bên cạnh em rồi.”Vân Khanh đem mặt dán lên lồng lực của anh.Lồng ngực rộng lớn giống như một thế giới, bao phủ lấy cô, cơ bắp của anh căng chặt, trái tim đập thình thịch, rất nhanh.Cô cũng vậy, trái tim đập thình thịch thình thịch, dường như hai cơ thể, hai trái tim và dòng máu đã hòa vào làm một.Cô ngẩng đầu, nhắm mắt khẽ hôn lên môi dưới của anh, nở một nụ cười yên bình, “Cuối cùng thì anh cũng cho quá khứ của chúng ta một lời công bằng, chỉ cần anh nói nó tốt đẹp thì em tin, cô ta cũng không có cơ hội ly gián đâu,.”Giọng nói của cô sao mà ngoan quá vậy.Làm cho máu trong người anh như chảy ngược, anh có cảm giác như mình đang di chuyển trên lưỡi dao, siết chặt trái tim anh.Anh tin anh của 6 năm trước có cảm giác với cô, lần gặp mặt đầu tiên trong thang máy đó anh vẫn chưa bị biến dị.Có lẽ, chính là tại vì lúc đó tinh thần sa sút gặp được cô, bị cô thu hút mà dần ra khỏi đen tối, nhân cách thứ 2 mới có thể phát điên khát máu.Như vậy, thì cũng không hoàn toàn lừa dối cô……Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, không dùng bất kỳ lời nói nào mà chỉ lặng lẽ bên nhau.Thật ra trong đầu Vân Khanh vẫn còn hiện ra những câu nói khiêu khích của Thiên Dạ, ví dụ nhưCô cân nhắc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên một cách buồn bã, “Lục Mặc Trầm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”Anh khẽ ừ một tiếng.“Trán, đôi mắt và cằm của em với Thiên Dạ hơi giống nhau. Cô ta nói anh coi em là thế thân của cô ta, mặc dù em bật cười tỏ ra khinh thường nhưng em muốn hỏi anh rốt cuộc là thế nào?”Anh siết chặt ngón tay, A Luật nói nhân cách thứ 2 của anh có thể đã cô cô là thế thân của Thiên Dạ để phát tiết.Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, “Không phải, từ lúc bắt đầu gặp được em, em chính là em.”Khóe miệng cô nhếch lên, là vui vẻ, là hài lòng.Cô ôm cổ anh, còn muốn hỏi vấn đề cô để ý nhất, chính Thiên Dạ bảo cô hỏi anh còn yêu cô ta hay không.Tuy nhiên khi suy nghĩ cẩn thận thì Vân Khanh bỏ qua luôn, một mặt là tình cảm giữa hai người vừa mới phát triển, cần phải lý trí hơn không nên nghi ngờ lung tung, lôi người khác vào ảnh hưởng đến tình cảm hai người.Sau này khi tình cảm sâu đậm rồi cô sẽ hỏi.Cô cảm thấy tinh thần rất tốt.Cô đứng dậy quấn lại băng gạc cho anh, lúc này mới giống như một người ở vị trí cao nhíu mày hỏi anh, “Lúc nãy anh vừa nói câu đó có ý gì thế? Muốn vứt bỏ anh hay là rời khỏi em, công ty sắp phá sản à?”Lục Mặc Trầm nhíu mày.Cô dựng thẳng đầu ngón tay lên gảy râu của anh, “Lẽ nào từ ngày Thiên Dạ về nước anh liền cảm thấy hoang mang bối rối, đi công tác tránh né và một mình mua say, cuối cùng lại không nỡ xa cô ta à?”
Anh v**t v* ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, siết chặt từng đốt ngón tay.Vân Khanh bị anh kéo xuống lại không dám dựa vào nên chống nhẹ nhàng lên ngực của anh.Người đàn ông hung hăng nhắm chặt đôi mắt mình lại, con ngươi màu đồng tỏ ra kích động mãnh liệt.Trong lòng anh dâng lên một luồng khí lạnh, một sự kiêu ngạo tột cùng.Anh muốn cầu xin ông trời cho anh cá cược một lần, cược một nửa quân cờ, nếu anh thắng sẽ được ở bên cô nửa đời còn lại!Nếu không thể nói cho cô biết sự thật thì chặn mọi con đường lại, dứt khoát che giấu vĩnh viễn tất cả sự thật với cô!Vĩnh viễn, không nói cho cô biết.Vĩnh viễn, giấu kín.Xây cho cô một tòa lâu đài, ngày ngày không ưu phiền, bảo vệ cô tránh khỏi nỗi đau.Anh vòng tay lên ôm lấy lưng cô, khớp xương lay động, dùng sức ôm chặt cô, mi mắt run run, sắc bén như sắt thép, giọng nói kiên quyết dứt khoát, “Đúng, anh tin chắc quá khứ của chúng ta cũng có ký ức đẹp, dù ngắn ngủi cũng rất đẹp. Hãy tin anh, cô ta có thể chính là người mang lại ký ức không tốt cho em, nhớ cho kỹ, dù sau này cô ta có nói với em điều gì thì đừng bao giờ tin nhé. Đừng trúng kế của cô ta, có được không? Em đi theo anh đi, anh đưa em đi, em cứ nhắm mắt lại cho dù thế giới trước mắt em là màu đen cũng đừng sợ, đã có anh ở bên cạnh em rồi.”Vân Khanh đem mặt dán lên lồng lực của anh.Lồng ngực rộng lớn giống như một thế giới, bao phủ lấy cô, cơ bắp của anh căng chặt, trái tim đập thình thịch, rất nhanh.Cô cũng vậy, trái tim đập thình thịch thình thịch, dường như hai cơ thể, hai trái tim và dòng máu đã hòa vào làm một.Cô ngẩng đầu, nhắm mắt khẽ hôn lên môi dưới của anh, nở một nụ cười yên bình, “Cuối cùng thì anh cũng cho quá khứ của chúng ta một lời công bằng, chỉ cần anh nói nó tốt đẹp thì em tin, cô ta cũng không có cơ hội ly gián đâu,.”Giọng nói của cô sao mà ngoan quá vậy.Làm cho máu trong người anh như chảy ngược, anh có cảm giác như mình đang di chuyển trên lưỡi dao, siết chặt trái tim anh.Anh tin anh của 6 năm trước có cảm giác với cô, lần gặp mặt đầu tiên trong thang máy đó anh vẫn chưa bị biến dị.Có lẽ, chính là tại vì lúc đó tinh thần sa sút gặp được cô, bị cô thu hút mà dần ra khỏi đen tối, nhân cách thứ 2 mới có thể phát điên khát máu.Như vậy, thì cũng không hoàn toàn lừa dối cô……Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, không dùng bất kỳ lời nói nào mà chỉ lặng lẽ bên nhau.Thật ra trong đầu Vân Khanh vẫn còn hiện ra những câu nói khiêu khích của Thiên Dạ, ví dụ nhưCô cân nhắc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên một cách buồn bã, “Lục Mặc Trầm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”Anh khẽ ừ một tiếng.“Trán, đôi mắt và cằm của em với Thiên Dạ hơi giống nhau. Cô ta nói anh coi em là thế thân của cô ta, mặc dù em bật cười tỏ ra khinh thường nhưng em muốn hỏi anh rốt cuộc là thế nào?”Anh siết chặt ngón tay, A Luật nói nhân cách thứ 2 của anh có thể đã cô cô là thế thân của Thiên Dạ để phát tiết.Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, “Không phải, từ lúc bắt đầu gặp được em, em chính là em.”Khóe miệng cô nhếch lên, là vui vẻ, là hài lòng.Cô ôm cổ anh, còn muốn hỏi vấn đề cô để ý nhất, chính Thiên Dạ bảo cô hỏi anh còn yêu cô ta hay không.Tuy nhiên khi suy nghĩ cẩn thận thì Vân Khanh bỏ qua luôn, một mặt là tình cảm giữa hai người vừa mới phát triển, cần phải lý trí hơn không nên nghi ngờ lung tung, lôi người khác vào ảnh hưởng đến tình cảm hai người.Sau này khi tình cảm sâu đậm rồi cô sẽ hỏi.Cô cảm thấy tinh thần rất tốt.Cô đứng dậy quấn lại băng gạc cho anh, lúc này mới giống như một người ở vị trí cao nhíu mày hỏi anh, “Lúc nãy anh vừa nói câu đó có ý gì thế? Muốn vứt bỏ anh hay là rời khỏi em, công ty sắp phá sản à?”Lục Mặc Trầm nhíu mày.Cô dựng thẳng đầu ngón tay lên gảy râu của anh, “Lẽ nào từ ngày Thiên Dạ về nước anh liền cảm thấy hoang mang bối rối, đi công tác tránh né và một mình mua say, cuối cùng lại không nỡ xa cô ta à?”
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Anh v**t v* ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, siết chặt từng đốt ngón tay.Vân Khanh bị anh kéo xuống lại không dám dựa vào nên chống nhẹ nhàng lên ngực của anh.Người đàn ông hung hăng nhắm chặt đôi mắt mình lại, con ngươi màu đồng tỏ ra kích động mãnh liệt.Trong lòng anh dâng lên một luồng khí lạnh, một sự kiêu ngạo tột cùng.Anh muốn cầu xin ông trời cho anh cá cược một lần, cược một nửa quân cờ, nếu anh thắng sẽ được ở bên cô nửa đời còn lại!Nếu không thể nói cho cô biết sự thật thì chặn mọi con đường lại, dứt khoát che giấu vĩnh viễn tất cả sự thật với cô!Vĩnh viễn, không nói cho cô biết.Vĩnh viễn, giấu kín.Xây cho cô một tòa lâu đài, ngày ngày không ưu phiền, bảo vệ cô tránh khỏi nỗi đau.Anh vòng tay lên ôm lấy lưng cô, khớp xương lay động, dùng sức ôm chặt cô, mi mắt run run, sắc bén như sắt thép, giọng nói kiên quyết dứt khoát, “Đúng, anh tin chắc quá khứ của chúng ta cũng có ký ức đẹp, dù ngắn ngủi cũng rất đẹp. Hãy tin anh, cô ta có thể chính là người mang lại ký ức không tốt cho em, nhớ cho kỹ, dù sau này cô ta có nói với em điều gì thì đừng bao giờ tin nhé. Đừng trúng kế của cô ta, có được không? Em đi theo anh đi, anh đưa em đi, em cứ nhắm mắt lại cho dù thế giới trước mắt em là màu đen cũng đừng sợ, đã có anh ở bên cạnh em rồi.”Vân Khanh đem mặt dán lên lồng lực của anh.Lồng ngực rộng lớn giống như một thế giới, bao phủ lấy cô, cơ bắp của anh căng chặt, trái tim đập thình thịch, rất nhanh.Cô cũng vậy, trái tim đập thình thịch thình thịch, dường như hai cơ thể, hai trái tim và dòng máu đã hòa vào làm một.Cô ngẩng đầu, nhắm mắt khẽ hôn lên môi dưới của anh, nở một nụ cười yên bình, “Cuối cùng thì anh cũng cho quá khứ của chúng ta một lời công bằng, chỉ cần anh nói nó tốt đẹp thì em tin, cô ta cũng không có cơ hội ly gián đâu,.”Giọng nói của cô sao mà ngoan quá vậy.Làm cho máu trong người anh như chảy ngược, anh có cảm giác như mình đang di chuyển trên lưỡi dao, siết chặt trái tim anh.Anh tin anh của 6 năm trước có cảm giác với cô, lần gặp mặt đầu tiên trong thang máy đó anh vẫn chưa bị biến dị.Có lẽ, chính là tại vì lúc đó tinh thần sa sút gặp được cô, bị cô thu hút mà dần ra khỏi đen tối, nhân cách thứ 2 mới có thể phát điên khát máu.Như vậy, thì cũng không hoàn toàn lừa dối cô……Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, không dùng bất kỳ lời nói nào mà chỉ lặng lẽ bên nhau.Thật ra trong đầu Vân Khanh vẫn còn hiện ra những câu nói khiêu khích của Thiên Dạ, ví dụ nhưCô cân nhắc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên một cách buồn bã, “Lục Mặc Trầm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”Anh khẽ ừ một tiếng.“Trán, đôi mắt và cằm của em với Thiên Dạ hơi giống nhau. Cô ta nói anh coi em là thế thân của cô ta, mặc dù em bật cười tỏ ra khinh thường nhưng em muốn hỏi anh rốt cuộc là thế nào?”Anh siết chặt ngón tay, A Luật nói nhân cách thứ 2 của anh có thể đã cô cô là thế thân của Thiên Dạ để phát tiết.Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, “Không phải, từ lúc bắt đầu gặp được em, em chính là em.”Khóe miệng cô nhếch lên, là vui vẻ, là hài lòng.Cô ôm cổ anh, còn muốn hỏi vấn đề cô để ý nhất, chính Thiên Dạ bảo cô hỏi anh còn yêu cô ta hay không.Tuy nhiên khi suy nghĩ cẩn thận thì Vân Khanh bỏ qua luôn, một mặt là tình cảm giữa hai người vừa mới phát triển, cần phải lý trí hơn không nên nghi ngờ lung tung, lôi người khác vào ảnh hưởng đến tình cảm hai người.Sau này khi tình cảm sâu đậm rồi cô sẽ hỏi.Cô cảm thấy tinh thần rất tốt.Cô đứng dậy quấn lại băng gạc cho anh, lúc này mới giống như một người ở vị trí cao nhíu mày hỏi anh, “Lúc nãy anh vừa nói câu đó có ý gì thế? Muốn vứt bỏ anh hay là rời khỏi em, công ty sắp phá sản à?”Lục Mặc Trầm nhíu mày.Cô dựng thẳng đầu ngón tay lên gảy râu của anh, “Lẽ nào từ ngày Thiên Dạ về nước anh liền cảm thấy hoang mang bối rối, đi công tác tránh né và một mình mua say, cuối cùng lại không nỡ xa cô ta à?”