Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 564: Vân khanh cười không ngờ cô cũng đến đây ăn cơm
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Thiên Dạ không hề rời đi,nhíu mắt đứng dậy đi theo sau anh, “ Bữa ăn đầu tiên với cổ đông mới, anh phải ăn với em đúng chứ nhỉ?”Lục Mặc Trầm bên cạnh không có ai, không nói gì với Thiên Dạ, không để ý đến nhưng cũng không cự tuyệt.Anh lúng túng đi dần về phía thang máy, đi qua phòng giám đốc, bàn tay dài thon ngõ nhẹ lên bàn làm việc của thư ký, nữ thư ký lập tức hiểu ý, nhấc điện thoại gọi cho tài sế sắp xếp xe.Thang máy chuyện dụng cho giám đốc và thang máy chuyện dụng cho nhân viên cùng lúc mở cửa ra.Lục Mặc Trầm hơi ngưng bước, sau đó đi vào thang máy chuyên dụng cho nhân viên, không hề đi vào thang máy chuyện dụng cho giám đốc.Thiên Dạ hai tay khoanh trước ngực,khóe môi nhếc lên bất đắc dĩ, hơi ngơ người ra.Không hiểu tại sao anh lại không vào thang máy chuyên dụng cho giám đốc? Có phải vì biết cô cũng sẽ đi theo vào hay không?Trong thang máy của nhân viên không có ai cả, chỉ có hai người bọn họ.Tường trong thang máy sáng như gương, nhìn vào bọn họ sẽ thấy người đàn ông tuấn tú trưởng thành cao lớn vô song, người phụ nữ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất ngời ngời.Thiên Dạ nhìn chằm chằm một lúc, quay đầu nhìn người đàn ông mặt không có chút biểu cảm nào, giọng cười khàn khàn quyến rũ, “ Anh tự nhìn xem đi, chúng ta xứng đôi như thế nào, dáng dấp thssn hình nhan sắc khí chất.”Lục Mặc Trầm nhìn chăm chú vào mấy chữ số thang máy, mím chặt môi, ánh mắt u tối không có một chút cảm xúc nào.Xuống một mạch đến tầng 1, anh cũng không nói lấy một câu.Càng có bộ dạng như vậy, Thiên Dạ lại càng nhìn anh chằm chằm, trái tim hơi rung động.Rất nhiều năm về trước, nếu anh không lầm lỳ và trầm mặc lạnh lùng như này, cô ta đã không nhìn trúng anh.…..Tài xế đậu chiếc xe Cayenne dưới hầm gửi xe, Lục Mặc Trầm lên xe.Thiên dạ cũng lên ghế sau của xe từ một bên khác.Người tài xế này cũng là người lớn tuổi hơn trước mặt giám đốc Lục, lúc này lén liếc nhìn người phụ nữ lạnh lùng ngồi sau, hơi do dự hói, “ Giám đốc Lục, vị đây là?....”“ Là người yêu cũ của giám đốc Lục, cho dù tôi có xinh đẹp thì cũng đừng có nhìn tôi nhiều quá, rất nguy hiểm đó.” Thiên Dạ nhắm mắt lại ngồi đó, nhếc mép cười.Người tài xế chiến tranh lạnh, liếc nhìn người đàn ông đang chau mày lạnh lùng ngồi nhìn ra cửa xe, biết rằng anh ngầm đồng ý.“Giám đốc Lục, vẫn đi đến nhà hàng mà ngài vẫn hay dùng bữa đúng không?”“ Giám đốc Trương, giám đốc Qúy, mấy người bọn họ vẫn ở đó đúng không?”“ Đúng vậy, sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, tôi đã đưa bọn họ đến đó rồi.”“ Ừ. Lái xe đi.”Không còn nói thêm câu nào nữa, không khí trong xe trầm lặng, tài xế cảm thấy như có một thứ gì đó đè chặt lấy mình.Nhà hàng nằm trong tòa nhà cao tầng CBD ở trung tâm thành phố, đây là nơi mà giưới thượng lưu của các công ty lân cận thường xuyên lui tới, môi trường tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất thích hợp để bàn chuyện.Căn phòng ăn cố định của Lục Mặc Trầm là ở tầng 5, nhưng hôm nay bị đám cổ đông dùng mất rồi.Anh lên lầu nói vài câu với mấy người bọn họ, giám đốc nhà hàng xắp xếp lại một vị trí khác, ở tầng 1 nhà hàng.Lục Mặc Trầm xuống dưới lầu ngồi cạnh cửa sổ.Vừa mối ngồi xuống, đối diện Thiên Dạ cũng ngồi xuốngAnh nhướn mày, nhìn,” Cô lên tầng 5 ngồi đi.”“ Một đám đầu to tai điếc, em ngồi ở đó làm cái gì cơ chứ, có đẹp không? Vẫn là anh đẹp hơn.” Thiên Dạ cầm menu để trên bàn lên rồi bắt đầu chọn món.“ Tôi nhìn thấy cô, tôi ăn không vô.” Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói.Thiên Dạ ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt lóe lên sự tức giận , lạnh lùng, sau đó lại chuyển sang sự chế nhạo cười cợt, “ Có phải anh biết anh càng lạnh lùng xa cách thì lại càng khiến cho em thích anh hơn nên anh mới giở trò này đúng không? Em lên xe anh còn không đuổi em ra, lẽ nào là thương hại em? Xa cách bao năm trời ăn một bữa cơm với nhau, ăn thì cứ ăn đi, làm gì mà ruồng bỏ em như vậy?”Cô ta l**m môi nhìn anh, “ Từ sáng sớm lúc bắt đầu cuộc họp cổ đông đến bây giờ, em không nhìn ra được anh có ý gì? Cứ như này mà tiếp nhận thân phận cổ đông mới của em, hay là lại có ý đồ gì nữa? Đối với vị trí của em, có không đấy?”Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt anh như đại dương sâu thẳm, không nhìn rõ được dưới đó là cái gì.Thậm chí một người nhạy bén như Thiên Dạ cũng không nhìn ra được.Cô ta biết nếu đến gần anh, rất nguy hiểm, nhưng thái độ của anh không rõ ràng, để chơi mà thăm dò loại đàn ông như này,cô ta thích ăn loại như này, cuối cùng vẫn là giống như đang lấy dây xích cô ta lại.Loại người như cô ta, thứ cô ta thích chơi, càng nguy hiểm lại càng thích thú.Lục Mặc Tràm giật lấy menu, gọi vài móm bình thường anh vẫn hay ăn.Chỗ anh ngồi là chỗ có thể hút thuốc, anh châm một điếu thuốc thân hình tao nhã, phong cảnh lại hữu tình khỏi phải nói.Thiên Dạ sờ sờ túi áo, cô ta không có thói quen đeo túi xách, không giống mấy người phụ nữ bình thường.Cô ta không sờ thấy thuốc lá, cô ta cọ vài cái vào chân của anh, “ Hút hãng thuốc lá nào vậy, có thể cho em một điếu được không?”Lục Mặc Trầm coi như không nghe thấy gì, lạnh lùng rút chân lại.Thiên Dạ nhíu mày cười cợt, “ Anh còn định không để ý đến em tới lúc nào đây?”“……”Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.Thiên Dạ cúi đầu nhìn một lượt,” Cần tây củ sen xào, cá chẽm, sườn, súp ngô…. Không có món nào em thích ăn cả.”Lục Mặc Trầm ưu nhã từ từ gắp thức ăn.
Thiên Dạ không hề rời đi,nhíu mắt đứng dậy đi theo sau anh, “ Bữa ăn đầu tiên với cổ đông mới, anh phải ăn với em đúng chứ nhỉ?”Lục Mặc Trầm bên cạnh không có ai, không nói gì với Thiên Dạ, không để ý đến nhưng cũng không cự tuyệt.Anh lúng túng đi dần về phía thang máy, đi qua phòng giám đốc, bàn tay dài thon ngõ nhẹ lên bàn làm việc của thư ký, nữ thư ký lập tức hiểu ý, nhấc điện thoại gọi cho tài sế sắp xếp xe.Thang máy chuyện dụng cho giám đốc và thang máy chuyện dụng cho nhân viên cùng lúc mở cửa ra.Lục Mặc Trầm hơi ngưng bước, sau đó đi vào thang máy chuyên dụng cho nhân viên, không hề đi vào thang máy chuyện dụng cho giám đốc.Thiên Dạ hai tay khoanh trước ngực,khóe môi nhếc lên bất đắc dĩ, hơi ngơ người ra.Không hiểu tại sao anh lại không vào thang máy chuyên dụng cho giám đốc? Có phải vì biết cô cũng sẽ đi theo vào hay không?Trong thang máy của nhân viên không có ai cả, chỉ có hai người bọn họ.Tường trong thang máy sáng như gương, nhìn vào bọn họ sẽ thấy người đàn ông tuấn tú trưởng thành cao lớn vô song, người phụ nữ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất ngời ngời.Thiên Dạ nhìn chằm chằm một lúc, quay đầu nhìn người đàn ông mặt không có chút biểu cảm nào, giọng cười khàn khàn quyến rũ, “ Anh tự nhìn xem đi, chúng ta xứng đôi như thế nào, dáng dấp thssn hình nhan sắc khí chất.”Lục Mặc Trầm nhìn chăm chú vào mấy chữ số thang máy, mím chặt môi, ánh mắt u tối không có một chút cảm xúc nào.Xuống một mạch đến tầng 1, anh cũng không nói lấy một câu.Càng có bộ dạng như vậy, Thiên Dạ lại càng nhìn anh chằm chằm, trái tim hơi rung động.Rất nhiều năm về trước, nếu anh không lầm lỳ và trầm mặc lạnh lùng như này, cô ta đã không nhìn trúng anh.…..Tài xế đậu chiếc xe Cayenne dưới hầm gửi xe, Lục Mặc Trầm lên xe.Thiên dạ cũng lên ghế sau của xe từ một bên khác.Người tài xế này cũng là người lớn tuổi hơn trước mặt giám đốc Lục, lúc này lén liếc nhìn người phụ nữ lạnh lùng ngồi sau, hơi do dự hói, “ Giám đốc Lục, vị đây là?....”“ Là người yêu cũ của giám đốc Lục, cho dù tôi có xinh đẹp thì cũng đừng có nhìn tôi nhiều quá, rất nguy hiểm đó.” Thiên Dạ nhắm mắt lại ngồi đó, nhếc mép cười.Người tài xế chiến tranh lạnh, liếc nhìn người đàn ông đang chau mày lạnh lùng ngồi nhìn ra cửa xe, biết rằng anh ngầm đồng ý.“Giám đốc Lục, vẫn đi đến nhà hàng mà ngài vẫn hay dùng bữa đúng không?”“ Giám đốc Trương, giám đốc Qúy, mấy người bọn họ vẫn ở đó đúng không?”“ Đúng vậy, sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, tôi đã đưa bọn họ đến đó rồi.”“ Ừ. Lái xe đi.”Không còn nói thêm câu nào nữa, không khí trong xe trầm lặng, tài xế cảm thấy như có một thứ gì đó đè chặt lấy mình.Nhà hàng nằm trong tòa nhà cao tầng CBD ở trung tâm thành phố, đây là nơi mà giưới thượng lưu của các công ty lân cận thường xuyên lui tới, môi trường tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất thích hợp để bàn chuyện.Căn phòng ăn cố định của Lục Mặc Trầm là ở tầng 5, nhưng hôm nay bị đám cổ đông dùng mất rồi.Anh lên lầu nói vài câu với mấy người bọn họ, giám đốc nhà hàng xắp xếp lại một vị trí khác, ở tầng 1 nhà hàng.Lục Mặc Trầm xuống dưới lầu ngồi cạnh cửa sổ.Vừa mối ngồi xuống, đối diện Thiên Dạ cũng ngồi xuốngAnh nhướn mày, nhìn,” Cô lên tầng 5 ngồi đi.”“ Một đám đầu to tai điếc, em ngồi ở đó làm cái gì cơ chứ, có đẹp không? Vẫn là anh đẹp hơn.” Thiên Dạ cầm menu để trên bàn lên rồi bắt đầu chọn món.“ Tôi nhìn thấy cô, tôi ăn không vô.” Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói.Thiên Dạ ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt lóe lên sự tức giận , lạnh lùng, sau đó lại chuyển sang sự chế nhạo cười cợt, “ Có phải anh biết anh càng lạnh lùng xa cách thì lại càng khiến cho em thích anh hơn nên anh mới giở trò này đúng không? Em lên xe anh còn không đuổi em ra, lẽ nào là thương hại em? Xa cách bao năm trời ăn một bữa cơm với nhau, ăn thì cứ ăn đi, làm gì mà ruồng bỏ em như vậy?”Cô ta l**m môi nhìn anh, “ Từ sáng sớm lúc bắt đầu cuộc họp cổ đông đến bây giờ, em không nhìn ra được anh có ý gì? Cứ như này mà tiếp nhận thân phận cổ đông mới của em, hay là lại có ý đồ gì nữa? Đối với vị trí của em, có không đấy?”Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt anh như đại dương sâu thẳm, không nhìn rõ được dưới đó là cái gì.Thậm chí một người nhạy bén như Thiên Dạ cũng không nhìn ra được.Cô ta biết nếu đến gần anh, rất nguy hiểm, nhưng thái độ của anh không rõ ràng, để chơi mà thăm dò loại đàn ông như này,cô ta thích ăn loại như này, cuối cùng vẫn là giống như đang lấy dây xích cô ta lại.Loại người như cô ta, thứ cô ta thích chơi, càng nguy hiểm lại càng thích thú.Lục Mặc Tràm giật lấy menu, gọi vài móm bình thường anh vẫn hay ăn.Chỗ anh ngồi là chỗ có thể hút thuốc, anh châm một điếu thuốc thân hình tao nhã, phong cảnh lại hữu tình khỏi phải nói.Thiên Dạ sờ sờ túi áo, cô ta không có thói quen đeo túi xách, không giống mấy người phụ nữ bình thường.Cô ta không sờ thấy thuốc lá, cô ta cọ vài cái vào chân của anh, “ Hút hãng thuốc lá nào vậy, có thể cho em một điếu được không?”Lục Mặc Trầm coi như không nghe thấy gì, lạnh lùng rút chân lại.Thiên Dạ nhíu mày cười cợt, “ Anh còn định không để ý đến em tới lúc nào đây?”“……”Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.Thiên Dạ cúi đầu nhìn một lượt,” Cần tây củ sen xào, cá chẽm, sườn, súp ngô…. Không có món nào em thích ăn cả.”Lục Mặc Trầm ưu nhã từ từ gắp thức ăn.
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Thiên Dạ không hề rời đi,nhíu mắt đứng dậy đi theo sau anh, “ Bữa ăn đầu tiên với cổ đông mới, anh phải ăn với em đúng chứ nhỉ?”Lục Mặc Trầm bên cạnh không có ai, không nói gì với Thiên Dạ, không để ý đến nhưng cũng không cự tuyệt.Anh lúng túng đi dần về phía thang máy, đi qua phòng giám đốc, bàn tay dài thon ngõ nhẹ lên bàn làm việc của thư ký, nữ thư ký lập tức hiểu ý, nhấc điện thoại gọi cho tài sế sắp xếp xe.Thang máy chuyện dụng cho giám đốc và thang máy chuyện dụng cho nhân viên cùng lúc mở cửa ra.Lục Mặc Trầm hơi ngưng bước, sau đó đi vào thang máy chuyên dụng cho nhân viên, không hề đi vào thang máy chuyện dụng cho giám đốc.Thiên Dạ hai tay khoanh trước ngực,khóe môi nhếc lên bất đắc dĩ, hơi ngơ người ra.Không hiểu tại sao anh lại không vào thang máy chuyên dụng cho giám đốc? Có phải vì biết cô cũng sẽ đi theo vào hay không?Trong thang máy của nhân viên không có ai cả, chỉ có hai người bọn họ.Tường trong thang máy sáng như gương, nhìn vào bọn họ sẽ thấy người đàn ông tuấn tú trưởng thành cao lớn vô song, người phụ nữ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất ngời ngời.Thiên Dạ nhìn chằm chằm một lúc, quay đầu nhìn người đàn ông mặt không có chút biểu cảm nào, giọng cười khàn khàn quyến rũ, “ Anh tự nhìn xem đi, chúng ta xứng đôi như thế nào, dáng dấp thssn hình nhan sắc khí chất.”Lục Mặc Trầm nhìn chăm chú vào mấy chữ số thang máy, mím chặt môi, ánh mắt u tối không có một chút cảm xúc nào.Xuống một mạch đến tầng 1, anh cũng không nói lấy một câu.Càng có bộ dạng như vậy, Thiên Dạ lại càng nhìn anh chằm chằm, trái tim hơi rung động.Rất nhiều năm về trước, nếu anh không lầm lỳ và trầm mặc lạnh lùng như này, cô ta đã không nhìn trúng anh.…..Tài xế đậu chiếc xe Cayenne dưới hầm gửi xe, Lục Mặc Trầm lên xe.Thiên dạ cũng lên ghế sau của xe từ một bên khác.Người tài xế này cũng là người lớn tuổi hơn trước mặt giám đốc Lục, lúc này lén liếc nhìn người phụ nữ lạnh lùng ngồi sau, hơi do dự hói, “ Giám đốc Lục, vị đây là?....”“ Là người yêu cũ của giám đốc Lục, cho dù tôi có xinh đẹp thì cũng đừng có nhìn tôi nhiều quá, rất nguy hiểm đó.” Thiên Dạ nhắm mắt lại ngồi đó, nhếc mép cười.Người tài xế chiến tranh lạnh, liếc nhìn người đàn ông đang chau mày lạnh lùng ngồi nhìn ra cửa xe, biết rằng anh ngầm đồng ý.“Giám đốc Lục, vẫn đi đến nhà hàng mà ngài vẫn hay dùng bữa đúng không?”“ Giám đốc Trương, giám đốc Qúy, mấy người bọn họ vẫn ở đó đúng không?”“ Đúng vậy, sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, tôi đã đưa bọn họ đến đó rồi.”“ Ừ. Lái xe đi.”Không còn nói thêm câu nào nữa, không khí trong xe trầm lặng, tài xế cảm thấy như có một thứ gì đó đè chặt lấy mình.Nhà hàng nằm trong tòa nhà cao tầng CBD ở trung tâm thành phố, đây là nơi mà giưới thượng lưu của các công ty lân cận thường xuyên lui tới, môi trường tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất thích hợp để bàn chuyện.Căn phòng ăn cố định của Lục Mặc Trầm là ở tầng 5, nhưng hôm nay bị đám cổ đông dùng mất rồi.Anh lên lầu nói vài câu với mấy người bọn họ, giám đốc nhà hàng xắp xếp lại một vị trí khác, ở tầng 1 nhà hàng.Lục Mặc Trầm xuống dưới lầu ngồi cạnh cửa sổ.Vừa mối ngồi xuống, đối diện Thiên Dạ cũng ngồi xuốngAnh nhướn mày, nhìn,” Cô lên tầng 5 ngồi đi.”“ Một đám đầu to tai điếc, em ngồi ở đó làm cái gì cơ chứ, có đẹp không? Vẫn là anh đẹp hơn.” Thiên Dạ cầm menu để trên bàn lên rồi bắt đầu chọn món.“ Tôi nhìn thấy cô, tôi ăn không vô.” Lục Mặc Trầm lạnh lùng nói.Thiên Dạ ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt lóe lên sự tức giận , lạnh lùng, sau đó lại chuyển sang sự chế nhạo cười cợt, “ Có phải anh biết anh càng lạnh lùng xa cách thì lại càng khiến cho em thích anh hơn nên anh mới giở trò này đúng không? Em lên xe anh còn không đuổi em ra, lẽ nào là thương hại em? Xa cách bao năm trời ăn một bữa cơm với nhau, ăn thì cứ ăn đi, làm gì mà ruồng bỏ em như vậy?”Cô ta l**m môi nhìn anh, “ Từ sáng sớm lúc bắt đầu cuộc họp cổ đông đến bây giờ, em không nhìn ra được anh có ý gì? Cứ như này mà tiếp nhận thân phận cổ đông mới của em, hay là lại có ý đồ gì nữa? Đối với vị trí của em, có không đấy?”Lục Mặc Trầm mím chặt môi, ánh mắt anh như đại dương sâu thẳm, không nhìn rõ được dưới đó là cái gì.Thậm chí một người nhạy bén như Thiên Dạ cũng không nhìn ra được.Cô ta biết nếu đến gần anh, rất nguy hiểm, nhưng thái độ của anh không rõ ràng, để chơi mà thăm dò loại đàn ông như này,cô ta thích ăn loại như này, cuối cùng vẫn là giống như đang lấy dây xích cô ta lại.Loại người như cô ta, thứ cô ta thích chơi, càng nguy hiểm lại càng thích thú.Lục Mặc Tràm giật lấy menu, gọi vài móm bình thường anh vẫn hay ăn.Chỗ anh ngồi là chỗ có thể hút thuốc, anh châm một điếu thuốc thân hình tao nhã, phong cảnh lại hữu tình khỏi phải nói.Thiên Dạ sờ sờ túi áo, cô ta không có thói quen đeo túi xách, không giống mấy người phụ nữ bình thường.Cô ta không sờ thấy thuốc lá, cô ta cọ vài cái vào chân của anh, “ Hút hãng thuốc lá nào vậy, có thể cho em một điếu được không?”Lục Mặc Trầm coi như không nghe thấy gì, lạnh lùng rút chân lại.Thiên Dạ nhíu mày cười cợt, “ Anh còn định không để ý đến em tới lúc nào đây?”“……”Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.Thiên Dạ cúi đầu nhìn một lượt,” Cần tây củ sen xào, cá chẽm, sườn, súp ngô…. Không có món nào em thích ăn cả.”Lục Mặc Trầm ưu nhã từ từ gắp thức ăn.