Tác giả:

Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…

Chương 640: 3 khanh khanh cậu muốn các con đến bên cạnh cậu sao

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Cô nhìn Vân Khanh đau đớn trong vòng tay mình, hai tay ôm chặt lấy đầu, ấp úng một lát rồi mạnh dạn nói: “Khanh Khanh, nhưng Lục tổng bây giờ không phải là Lục tổng sáu năm trước, cái dáng vẻ đó, có thể, có thể… có nhân cách thứ hai…”“Với tớ mà nói thì không có gì khác nhau cả.” Vân Khanh yên lặng tựa đầu vào giường, không có chút sức sống nào. Cô đau khổ nhắm mắt lại, đôi môi khô khốc run rẩy: “Một năm tù cầm, thế thân, anh ta coi tớ là một món đồ chơi, chơi cùng với Thiên Dạ. Vừa mắt mắt lại thì trong đầu tớ đều là hình ảnh này, cho dù là nằm hay đứng thì thân thể vẫn rất đau, đó là cơn đau đớn đến từ tận trong xương tủy. Thủy Thủy, có lẽ tớ không sống được lâu nữa…”“Cậu đừng nói nhảm!” Hạ Thủy Thủy ôm chặt lấy cô, sợ cô không còn ý chí sống tiếp nữa, hối hận vì vừa nãy mình đã nói về nhân cách thứ hai.Hiện tại cô cũng hiểu được, có thể Khanh Khanh cũng nhớ được một ít, nhưng những điều này không sửa đổi được gì.Lục Mặc Trầm, tên b**n th** chết tiệt Lục Mặc Trầm sáu năm trước, không thể tách rời khỏi Thiên Dạ.Đây là điều mà Khanh Khanh không có cách nào tha thứ được, không cần biết là nhân cách thứ hai hay nhân cách thứ ba, điều này là không thể nào biện minh.Cô có thể đã rất tỉnh táo mới có thể nói ra những lời như vậy. Cô vừa nói đến cơn đau đớn trong xương tủy, đó là một loại chứng bệnh, Hạ Thủy Thủy đã từng nghe qua.Hạ Thủy Thủy không biết phải làm thế nào để an ủi cô, lời nói của cô bây giờ đã nhạt đến mức không thể làm gì được. Mấy chữ “Cậu phải tiếp tục sống vì hai đứa con” cũng không dám nói ra miệng.Hai đứa con cũng là một lưỡi dao đau đớn.“Khanh Khanh, cho dù là vì tớ và Gia Ngọc, hay là vì cha cậu thì cậu cũng phải chống đỡ được không?” Hạ Thủy Thủy vỗ nhẹ lưng Vân Khanh.Vân Khanh trông rất mệt mỏi, nói như thể mình không nhớ những gì vừa nói, ánh mắt mơ hồ dần dần nhắm lai.Không gian tĩnh lặng, không một tiếng động, vô cùng yên tĩnh.Một lúc sau, thân thể Vân Khanh bắt đầu run lên, Hạ Thủy Thủy không biết cô làm sao, chỉ có thể gọi Cố Trạm Vũ đến. Dù sao thì cũng đã chăm sóc cô hai ngày, Cố Trạm Vũ cảm giác là cô muốn đi toilet.Hạ Thủy Thủy không cho Cố Trạm Vũ đi vào, Cố Trạm Vũ lạnh lùng nói: “Cô ấy có thể sẽ đi tiểu luôn ra quần. Ký ức sáu năm trước vô cùng dữ dội, cô ấy bị nhốt ở một nơi như thế không được đi đâu trong thời gian rất dài.Hạ Thủy Thủy không nói nên lời, trong lòng vô cùng chưa xót. Khanh Khanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa rồi nói một chút như thế dường như đã tiêu hao tất cả sức lực của cô.Bây giờ lại mơ hồ.Hai người ở cùng nhau, Hạ Thủy Thủy nhìn Cố Trạm Vũ, không cho phép anh ta đụng đến, cuối cùng tự Hạ Thủy Thủy tự mình đến c** q**n áo cho cô.Cô ra rất nhiều mồ hôi, Hạ Thủy Thủy sợ động tới vết thương trên trán cô nên không để cô tắm mà định lau người cho cô.“Khanh Khanh, để tớ lau người cho cậu…”Nhưng còn chưa kịp nói xong thì Vân Khanh đã quay đầu nhìn chằm chằm bồn nước, cả người lại run lên.Sau đó cô không nói gì, nhanh chóng chạy ra ngoài.Cố Trạm Vũ đợi ở ngoài cửa, quay đầu nhìn một cái, sau đó giữ chặt cô lại, quay đầu nhìn Hạ Thủy Thủy, sắc mặt buồn bã: “Cô ấy từng bị đuối nước.”Trong đêm thôi miên kia, Cố Trạm Vũ ở đó, toàn bộ hành trình, cô bị ngược đãi như thế nào anh ta đều nghe thấy được, thế nên vô cùng đau lòng.Gương mặt Hạ Thủy Thủy trở nên cứng đờ, mỉm môi ôm lấy người trong lòng Cố Trạm Vũ. Rõ ràng là cô vẫn chống lại sự tiếp cận của Cố Trạm Vũ, rất không an tâm.Hạ Thủy Thủy ôm Vân Khanh, dìu cô lại giường, sau đó lấy một chậu nước nóng đến. Cô nhúng khăn rồi từ từ lau cho Vân Khanh, Vân Khanh dần dần bình tĩnh trở lại, trùm chăn kín mít để cảm thấy an toàn.

Cô nhìn Vân Khanh đau đớn trong vòng tay mình, hai tay ôm chặt lấy đầu, ấp úng một lát rồi mạnh dạn nói: “Khanh Khanh, nhưng Lục tổng bây giờ không phải là Lục tổng sáu năm trước, cái dáng vẻ đó, có thể, có thể… có nhân cách thứ hai…”“Với tớ mà nói thì không có gì khác nhau cả.” Vân Khanh yên lặng tựa đầu vào giường, không có chút sức sống nào. Cô đau khổ nhắm mắt lại, đôi môi khô khốc run rẩy: “Một năm tù cầm, thế thân, anh ta coi tớ là một món đồ chơi, chơi cùng với Thiên Dạ. Vừa mắt mắt lại thì trong đầu tớ đều là hình ảnh này, cho dù là nằm hay đứng thì thân thể vẫn rất đau, đó là cơn đau đớn đến từ tận trong xương tủy. Thủy Thủy, có lẽ tớ không sống được lâu nữa…”“Cậu đừng nói nhảm!” Hạ Thủy Thủy ôm chặt lấy cô, sợ cô không còn ý chí sống tiếp nữa, hối hận vì vừa nãy mình đã nói về nhân cách thứ hai.Hiện tại cô cũng hiểu được, có thể Khanh Khanh cũng nhớ được một ít, nhưng những điều này không sửa đổi được gì.Lục Mặc Trầm, tên b**n th** chết tiệt Lục Mặc Trầm sáu năm trước, không thể tách rời khỏi Thiên Dạ.Đây là điều mà Khanh Khanh không có cách nào tha thứ được, không cần biết là nhân cách thứ hai hay nhân cách thứ ba, điều này là không thể nào biện minh.Cô có thể đã rất tỉnh táo mới có thể nói ra những lời như vậy. Cô vừa nói đến cơn đau đớn trong xương tủy, đó là một loại chứng bệnh, Hạ Thủy Thủy đã từng nghe qua.Hạ Thủy Thủy không biết phải làm thế nào để an ủi cô, lời nói của cô bây giờ đã nhạt đến mức không thể làm gì được. Mấy chữ “Cậu phải tiếp tục sống vì hai đứa con” cũng không dám nói ra miệng.Hai đứa con cũng là một lưỡi dao đau đớn.“Khanh Khanh, cho dù là vì tớ và Gia Ngọc, hay là vì cha cậu thì cậu cũng phải chống đỡ được không?” Hạ Thủy Thủy vỗ nhẹ lưng Vân Khanh.Vân Khanh trông rất mệt mỏi, nói như thể mình không nhớ những gì vừa nói, ánh mắt mơ hồ dần dần nhắm lai.Không gian tĩnh lặng, không một tiếng động, vô cùng yên tĩnh.Một lúc sau, thân thể Vân Khanh bắt đầu run lên, Hạ Thủy Thủy không biết cô làm sao, chỉ có thể gọi Cố Trạm Vũ đến. Dù sao thì cũng đã chăm sóc cô hai ngày, Cố Trạm Vũ cảm giác là cô muốn đi toilet.Hạ Thủy Thủy không cho Cố Trạm Vũ đi vào, Cố Trạm Vũ lạnh lùng nói: “Cô ấy có thể sẽ đi tiểu luôn ra quần. Ký ức sáu năm trước vô cùng dữ dội, cô ấy bị nhốt ở một nơi như thế không được đi đâu trong thời gian rất dài.Hạ Thủy Thủy không nói nên lời, trong lòng vô cùng chưa xót. Khanh Khanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa rồi nói một chút như thế dường như đã tiêu hao tất cả sức lực của cô.Bây giờ lại mơ hồ.Hai người ở cùng nhau, Hạ Thủy Thủy nhìn Cố Trạm Vũ, không cho phép anh ta đụng đến, cuối cùng tự Hạ Thủy Thủy tự mình đến c** q**n áo cho cô.Cô ra rất nhiều mồ hôi, Hạ Thủy Thủy sợ động tới vết thương trên trán cô nên không để cô tắm mà định lau người cho cô.“Khanh Khanh, để tớ lau người cho cậu…”Nhưng còn chưa kịp nói xong thì Vân Khanh đã quay đầu nhìn chằm chằm bồn nước, cả người lại run lên.Sau đó cô không nói gì, nhanh chóng chạy ra ngoài.Cố Trạm Vũ đợi ở ngoài cửa, quay đầu nhìn một cái, sau đó giữ chặt cô lại, quay đầu nhìn Hạ Thủy Thủy, sắc mặt buồn bã: “Cô ấy từng bị đuối nước.”Trong đêm thôi miên kia, Cố Trạm Vũ ở đó, toàn bộ hành trình, cô bị ngược đãi như thế nào anh ta đều nghe thấy được, thế nên vô cùng đau lòng.Gương mặt Hạ Thủy Thủy trở nên cứng đờ, mỉm môi ôm lấy người trong lòng Cố Trạm Vũ. Rõ ràng là cô vẫn chống lại sự tiếp cận của Cố Trạm Vũ, rất không an tâm.Hạ Thủy Thủy ôm Vân Khanh, dìu cô lại giường, sau đó lấy một chậu nước nóng đến. Cô nhúng khăn rồi từ từ lau cho Vân Khanh, Vân Khanh dần dần bình tĩnh trở lại, trùm chăn kín mít để cảm thấy an toàn.

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Cô nhìn Vân Khanh đau đớn trong vòng tay mình, hai tay ôm chặt lấy đầu, ấp úng một lát rồi mạnh dạn nói: “Khanh Khanh, nhưng Lục tổng bây giờ không phải là Lục tổng sáu năm trước, cái dáng vẻ đó, có thể, có thể… có nhân cách thứ hai…”“Với tớ mà nói thì không có gì khác nhau cả.” Vân Khanh yên lặng tựa đầu vào giường, không có chút sức sống nào. Cô đau khổ nhắm mắt lại, đôi môi khô khốc run rẩy: “Một năm tù cầm, thế thân, anh ta coi tớ là một món đồ chơi, chơi cùng với Thiên Dạ. Vừa mắt mắt lại thì trong đầu tớ đều là hình ảnh này, cho dù là nằm hay đứng thì thân thể vẫn rất đau, đó là cơn đau đớn đến từ tận trong xương tủy. Thủy Thủy, có lẽ tớ không sống được lâu nữa…”“Cậu đừng nói nhảm!” Hạ Thủy Thủy ôm chặt lấy cô, sợ cô không còn ý chí sống tiếp nữa, hối hận vì vừa nãy mình đã nói về nhân cách thứ hai.Hiện tại cô cũng hiểu được, có thể Khanh Khanh cũng nhớ được một ít, nhưng những điều này không sửa đổi được gì.Lục Mặc Trầm, tên b**n th** chết tiệt Lục Mặc Trầm sáu năm trước, không thể tách rời khỏi Thiên Dạ.Đây là điều mà Khanh Khanh không có cách nào tha thứ được, không cần biết là nhân cách thứ hai hay nhân cách thứ ba, điều này là không thể nào biện minh.Cô có thể đã rất tỉnh táo mới có thể nói ra những lời như vậy. Cô vừa nói đến cơn đau đớn trong xương tủy, đó là một loại chứng bệnh, Hạ Thủy Thủy đã từng nghe qua.Hạ Thủy Thủy không biết phải làm thế nào để an ủi cô, lời nói của cô bây giờ đã nhạt đến mức không thể làm gì được. Mấy chữ “Cậu phải tiếp tục sống vì hai đứa con” cũng không dám nói ra miệng.Hai đứa con cũng là một lưỡi dao đau đớn.“Khanh Khanh, cho dù là vì tớ và Gia Ngọc, hay là vì cha cậu thì cậu cũng phải chống đỡ được không?” Hạ Thủy Thủy vỗ nhẹ lưng Vân Khanh.Vân Khanh trông rất mệt mỏi, nói như thể mình không nhớ những gì vừa nói, ánh mắt mơ hồ dần dần nhắm lai.Không gian tĩnh lặng, không một tiếng động, vô cùng yên tĩnh.Một lúc sau, thân thể Vân Khanh bắt đầu run lên, Hạ Thủy Thủy không biết cô làm sao, chỉ có thể gọi Cố Trạm Vũ đến. Dù sao thì cũng đã chăm sóc cô hai ngày, Cố Trạm Vũ cảm giác là cô muốn đi toilet.Hạ Thủy Thủy không cho Cố Trạm Vũ đi vào, Cố Trạm Vũ lạnh lùng nói: “Cô ấy có thể sẽ đi tiểu luôn ra quần. Ký ức sáu năm trước vô cùng dữ dội, cô ấy bị nhốt ở một nơi như thế không được đi đâu trong thời gian rất dài.Hạ Thủy Thủy không nói nên lời, trong lòng vô cùng chưa xót. Khanh Khanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa rồi nói một chút như thế dường như đã tiêu hao tất cả sức lực của cô.Bây giờ lại mơ hồ.Hai người ở cùng nhau, Hạ Thủy Thủy nhìn Cố Trạm Vũ, không cho phép anh ta đụng đến, cuối cùng tự Hạ Thủy Thủy tự mình đến c** q**n áo cho cô.Cô ra rất nhiều mồ hôi, Hạ Thủy Thủy sợ động tới vết thương trên trán cô nên không để cô tắm mà định lau người cho cô.“Khanh Khanh, để tớ lau người cho cậu…”Nhưng còn chưa kịp nói xong thì Vân Khanh đã quay đầu nhìn chằm chằm bồn nước, cả người lại run lên.Sau đó cô không nói gì, nhanh chóng chạy ra ngoài.Cố Trạm Vũ đợi ở ngoài cửa, quay đầu nhìn một cái, sau đó giữ chặt cô lại, quay đầu nhìn Hạ Thủy Thủy, sắc mặt buồn bã: “Cô ấy từng bị đuối nước.”Trong đêm thôi miên kia, Cố Trạm Vũ ở đó, toàn bộ hành trình, cô bị ngược đãi như thế nào anh ta đều nghe thấy được, thế nên vô cùng đau lòng.Gương mặt Hạ Thủy Thủy trở nên cứng đờ, mỉm môi ôm lấy người trong lòng Cố Trạm Vũ. Rõ ràng là cô vẫn chống lại sự tiếp cận của Cố Trạm Vũ, rất không an tâm.Hạ Thủy Thủy ôm Vân Khanh, dìu cô lại giường, sau đó lấy một chậu nước nóng đến. Cô nhúng khăn rồi từ từ lau cho Vân Khanh, Vân Khanh dần dần bình tĩnh trở lại, trùm chăn kín mít để cảm thấy an toàn.

Chương 640: 3 khanh khanh cậu muốn các con đến bên cạnh cậu sao