Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 753: 3 anh vượt qua được đêm nay em sẽ giữ cái thai này anh không qua khỏi thì trời sáng em sẽ
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… .“Không được! Bác sĩ Tần, lọai phương pháp này có thể khiến áp lực nội sọ càng không ổn định, còn có thể bị nhiễm trùng. Tôi thấy trước mắt chỉ có thể tiến hành làm phẫu thuật sớm hơn thôi! Chuyên gia mà anh mời cũng sắp đến rồi. Chúng ta mau chóng chuẩn bị trước phẫu thuật, mau lên, mau tháo những thiết bị máy móc này ra, chuẩn bị chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật số hai.Tần Luật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bạch như tờ giấy của anh. Vì tính mạng đang nguy kịch nên khiến khuôn mặt dường như càng thêm tròn đầy.Cuối cùng thì anh ta cũng gật đầuChuẩn bị trước phẫu thuật ở đây luôn, đặt Lục Mặc Trầm lên giường đẩy, Tần Luật đẩy ra khỏi phòng.Trong phòng bệnh ở phía bên kia hành lang, Vân Khanh cũng được đưa lên một chiếc giường đẩy, truyền oxy trên người. Hạ Thủy Thủy theo sát bên cạnh. Cô y tá bên cạnh bảo làm thủ tục xuất viện ở chỗ nào, chỉ cần quẹt thẻ là được.Hạ Thủy Thủy vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cửa thang máy bên đó đã mở. Tần Luật đang đẩy một chiếc giường đi vào trong thang máy.Sắc mặt Thẩm Thanh Diệp và A Quan vô cùng lo lắng, chạy theo sau. Chạy được mấy bước thì hình như cảm nhận được điều gì đó liền quay lại nhìn.Hạ Thủy Thủy nhìn thấy gương mặt người đàn ông nằm trên giường lộ ra, rất im lặng.Chân của Hạ Thủy Thủy như không thể nhấc lên được, tim đập thình thịch, dữ dội, mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên xe đẩy. Vân Khanh nhắm mắt lại.“Khanh Khanh, Lục tổng phải vào phòng phẫu thuật rồi...”“Khanh Khanh, cậu có nghe thấy không?”Vân Khanh không nói gì, cũng không hề mở mắt. Xe đẩy đi về phía bên kia hành lang.Hạ Thủy Thủy đứng đó vài giây, cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại.Cô chỉ có thể chạy theo chiếc xe đẩy bên này, chạy theo rất xa. Giọng Hạ Thủy Thủy nghẹn ngào nói, “Không biết là sinh ly hay tử biệt. Khanh Khanh à, sao cậu phải làm như vậy chứ?”Chẳng có ai đáp lời, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nằm đó, hai má cắn chặt lại trong khoảnh khắc.Hạ Thủy Thủy không nhìn thấy khoảnh khắc ấy. Cô ấy không tài nào hiểu được vì sao Khanh Khanh lại trở nên nhẫn tâm như thế?Sáu giờ hai mươi phút tối.Vân Khanh được chuyển vào bệnh viện sản nhi phía nam thành phố S. Làm xong thủ tục chuyển viện, cô được sắp xếp một phòng chăm sóc đặc biệt, cần phải điều trị gấp.Hạ Thủy Thủy sững sờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Đã đến nước này rồi vẫn còn phải trốn chạy, sao mà giữ được đứa bé trong bụng đây?Nhưng cô ấy lại không dám nói, chẳng ai biết bây giờ Khanh Khanh đang nghĩ gì. Họ đều không thể đoán được suy nghĩ và hành động của cô.Cô ấy trông chừng Khanh Khanh, không dám rời đi vì sợ chủ nhiệm phụ khoa nói gì bất ngờ.Nhưng lòng lại lo lắng cho Lục tổng ở bên phía bệnh viện Bắc Nhân. Không biết ca phẫu thuật của anh đã bắt đầu chưa. Đúng là giành giật mạng sống với ông trời mà.Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, mọi thứ thật khủng khiếp.Phòng phẫu thuật số hai, bệnh viện Bắc Nhân.Lục Phẩm Viện đưa Ôn Đường cùng người em trai vừa về nước của Lục Mặc Trầm- Lục Niệm Bắc vội vàng đến nơi thì đèn phòng phẫu thuật đã bật sáng.Lần này, mọi người đều đến đông đủ.Chỉ thiếu một cặp sinh đôi.Thân thể yếu ớt của Ôn Đường ngã xuống ghế, lấy khăn che mặt, khóc không thành tiếng, “ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên lại phải làm phẫu thuật. Các người làm gì cũng giấu ta.”“Mẹ à, con mới là người không hề biết gì!” Giọng nói trẻ măng của Lục Niệm Bắc ẩn chứa sự tức giận.Lục Phẩm Viện lạnh lùng trợn mắt, con ngươi đỏ ngầu, “Anh hai cậu không bao giờ muốn để những việc phiền lòng, những lo lắng của nhà họ Lục vướng bận đến cậu. Niệm Bắc, giờ cậu đã hiểu chưa? Lúc gay go nhất, nhà họ Lục sắp tan tành rồi mà anh cậu cũng không cho chị gọi cậu về. Nó lúc nào cũng nói, nhà họ Lục phải có một người được sống thật sự đơn thuần!‘
.“Không được! Bác sĩ Tần, lọai phương pháp này có thể khiến áp lực nội sọ càng không ổn định, còn có thể bị nhiễm trùng. Tôi thấy trước mắt chỉ có thể tiến hành làm phẫu thuật sớm hơn thôi! Chuyên gia mà anh mời cũng sắp đến rồi. Chúng ta mau chóng chuẩn bị trước phẫu thuật, mau lên, mau tháo những thiết bị máy móc này ra, chuẩn bị chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật số hai.Tần Luật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bạch như tờ giấy của anh. Vì tính mạng đang nguy kịch nên khiến khuôn mặt dường như càng thêm tròn đầy.Cuối cùng thì anh ta cũng gật đầuChuẩn bị trước phẫu thuật ở đây luôn, đặt Lục Mặc Trầm lên giường đẩy, Tần Luật đẩy ra khỏi phòng.Trong phòng bệnh ở phía bên kia hành lang, Vân Khanh cũng được đưa lên một chiếc giường đẩy, truyền oxy trên người. Hạ Thủy Thủy theo sát bên cạnh. Cô y tá bên cạnh bảo làm thủ tục xuất viện ở chỗ nào, chỉ cần quẹt thẻ là được.Hạ Thủy Thủy vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cửa thang máy bên đó đã mở. Tần Luật đang đẩy một chiếc giường đi vào trong thang máy.Sắc mặt Thẩm Thanh Diệp và A Quan vô cùng lo lắng, chạy theo sau. Chạy được mấy bước thì hình như cảm nhận được điều gì đó liền quay lại nhìn.Hạ Thủy Thủy nhìn thấy gương mặt người đàn ông nằm trên giường lộ ra, rất im lặng.Chân của Hạ Thủy Thủy như không thể nhấc lên được, tim đập thình thịch, dữ dội, mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên xe đẩy. Vân Khanh nhắm mắt lại.“Khanh Khanh, Lục tổng phải vào phòng phẫu thuật rồi...”“Khanh Khanh, cậu có nghe thấy không?”Vân Khanh không nói gì, cũng không hề mở mắt. Xe đẩy đi về phía bên kia hành lang.Hạ Thủy Thủy đứng đó vài giây, cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại.Cô chỉ có thể chạy theo chiếc xe đẩy bên này, chạy theo rất xa. Giọng Hạ Thủy Thủy nghẹn ngào nói, “Không biết là sinh ly hay tử biệt. Khanh Khanh à, sao cậu phải làm như vậy chứ?”Chẳng có ai đáp lời, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nằm đó, hai má cắn chặt lại trong khoảnh khắc.Hạ Thủy Thủy không nhìn thấy khoảnh khắc ấy. Cô ấy không tài nào hiểu được vì sao Khanh Khanh lại trở nên nhẫn tâm như thế?Sáu giờ hai mươi phút tối.Vân Khanh được chuyển vào bệnh viện sản nhi phía nam thành phố S. Làm xong thủ tục chuyển viện, cô được sắp xếp một phòng chăm sóc đặc biệt, cần phải điều trị gấp.Hạ Thủy Thủy sững sờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Đã đến nước này rồi vẫn còn phải trốn chạy, sao mà giữ được đứa bé trong bụng đây?Nhưng cô ấy lại không dám nói, chẳng ai biết bây giờ Khanh Khanh đang nghĩ gì. Họ đều không thể đoán được suy nghĩ và hành động của cô.Cô ấy trông chừng Khanh Khanh, không dám rời đi vì sợ chủ nhiệm phụ khoa nói gì bất ngờ.Nhưng lòng lại lo lắng cho Lục tổng ở bên phía bệnh viện Bắc Nhân. Không biết ca phẫu thuật của anh đã bắt đầu chưa. Đúng là giành giật mạng sống với ông trời mà.Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, mọi thứ thật khủng khiếp.Phòng phẫu thuật số hai, bệnh viện Bắc Nhân.Lục Phẩm Viện đưa Ôn Đường cùng người em trai vừa về nước của Lục Mặc Trầm- Lục Niệm Bắc vội vàng đến nơi thì đèn phòng phẫu thuật đã bật sáng.Lần này, mọi người đều đến đông đủ.Chỉ thiếu một cặp sinh đôi.Thân thể yếu ớt của Ôn Đường ngã xuống ghế, lấy khăn che mặt, khóc không thành tiếng, “ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên lại phải làm phẫu thuật. Các người làm gì cũng giấu ta.”“Mẹ à, con mới là người không hề biết gì!” Giọng nói trẻ măng của Lục Niệm Bắc ẩn chứa sự tức giận.Lục Phẩm Viện lạnh lùng trợn mắt, con ngươi đỏ ngầu, “Anh hai cậu không bao giờ muốn để những việc phiền lòng, những lo lắng của nhà họ Lục vướng bận đến cậu. Niệm Bắc, giờ cậu đã hiểu chưa? Lúc gay go nhất, nhà họ Lục sắp tan tành rồi mà anh cậu cũng không cho chị gọi cậu về. Nó lúc nào cũng nói, nhà họ Lục phải có một người được sống thật sự đơn thuần!‘
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… .“Không được! Bác sĩ Tần, lọai phương pháp này có thể khiến áp lực nội sọ càng không ổn định, còn có thể bị nhiễm trùng. Tôi thấy trước mắt chỉ có thể tiến hành làm phẫu thuật sớm hơn thôi! Chuyên gia mà anh mời cũng sắp đến rồi. Chúng ta mau chóng chuẩn bị trước phẫu thuật, mau lên, mau tháo những thiết bị máy móc này ra, chuẩn bị chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật số hai.Tần Luật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bạch như tờ giấy của anh. Vì tính mạng đang nguy kịch nên khiến khuôn mặt dường như càng thêm tròn đầy.Cuối cùng thì anh ta cũng gật đầuChuẩn bị trước phẫu thuật ở đây luôn, đặt Lục Mặc Trầm lên giường đẩy, Tần Luật đẩy ra khỏi phòng.Trong phòng bệnh ở phía bên kia hành lang, Vân Khanh cũng được đưa lên một chiếc giường đẩy, truyền oxy trên người. Hạ Thủy Thủy theo sát bên cạnh. Cô y tá bên cạnh bảo làm thủ tục xuất viện ở chỗ nào, chỉ cần quẹt thẻ là được.Hạ Thủy Thủy vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cửa thang máy bên đó đã mở. Tần Luật đang đẩy một chiếc giường đi vào trong thang máy.Sắc mặt Thẩm Thanh Diệp và A Quan vô cùng lo lắng, chạy theo sau. Chạy được mấy bước thì hình như cảm nhận được điều gì đó liền quay lại nhìn.Hạ Thủy Thủy nhìn thấy gương mặt người đàn ông nằm trên giường lộ ra, rất im lặng.Chân của Hạ Thủy Thủy như không thể nhấc lên được, tim đập thình thịch, dữ dội, mắt đỏ hoe, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên xe đẩy. Vân Khanh nhắm mắt lại.“Khanh Khanh, Lục tổng phải vào phòng phẫu thuật rồi...”“Khanh Khanh, cậu có nghe thấy không?”Vân Khanh không nói gì, cũng không hề mở mắt. Xe đẩy đi về phía bên kia hành lang.Hạ Thủy Thủy đứng đó vài giây, cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại.Cô chỉ có thể chạy theo chiếc xe đẩy bên này, chạy theo rất xa. Giọng Hạ Thủy Thủy nghẹn ngào nói, “Không biết là sinh ly hay tử biệt. Khanh Khanh à, sao cậu phải làm như vậy chứ?”Chẳng có ai đáp lời, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn nằm đó, hai má cắn chặt lại trong khoảnh khắc.Hạ Thủy Thủy không nhìn thấy khoảnh khắc ấy. Cô ấy không tài nào hiểu được vì sao Khanh Khanh lại trở nên nhẫn tâm như thế?Sáu giờ hai mươi phút tối.Vân Khanh được chuyển vào bệnh viện sản nhi phía nam thành phố S. Làm xong thủ tục chuyển viện, cô được sắp xếp một phòng chăm sóc đặc biệt, cần phải điều trị gấp.Hạ Thủy Thủy sững sờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Đã đến nước này rồi vẫn còn phải trốn chạy, sao mà giữ được đứa bé trong bụng đây?Nhưng cô ấy lại không dám nói, chẳng ai biết bây giờ Khanh Khanh đang nghĩ gì. Họ đều không thể đoán được suy nghĩ và hành động của cô.Cô ấy trông chừng Khanh Khanh, không dám rời đi vì sợ chủ nhiệm phụ khoa nói gì bất ngờ.Nhưng lòng lại lo lắng cho Lục tổng ở bên phía bệnh viện Bắc Nhân. Không biết ca phẫu thuật của anh đã bắt đầu chưa. Đúng là giành giật mạng sống với ông trời mà.Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, mọi thứ thật khủng khiếp.Phòng phẫu thuật số hai, bệnh viện Bắc Nhân.Lục Phẩm Viện đưa Ôn Đường cùng người em trai vừa về nước của Lục Mặc Trầm- Lục Niệm Bắc vội vàng đến nơi thì đèn phòng phẫu thuật đã bật sáng.Lần này, mọi người đều đến đông đủ.Chỉ thiếu một cặp sinh đôi.Thân thể yếu ớt của Ôn Đường ngã xuống ghế, lấy khăn che mặt, khóc không thành tiếng, “ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên lại phải làm phẫu thuật. Các người làm gì cũng giấu ta.”“Mẹ à, con mới là người không hề biết gì!” Giọng nói trẻ măng của Lục Niệm Bắc ẩn chứa sự tức giận.Lục Phẩm Viện lạnh lùng trợn mắt, con ngươi đỏ ngầu, “Anh hai cậu không bao giờ muốn để những việc phiền lòng, những lo lắng của nhà họ Lục vướng bận đến cậu. Niệm Bắc, giờ cậu đã hiểu chưa? Lúc gay go nhất, nhà họ Lục sắp tan tành rồi mà anh cậu cũng không cho chị gọi cậu về. Nó lúc nào cũng nói, nhà họ Lục phải có một người được sống thật sự đơn thuần!‘