“Anh Thư à, thật sự đã làm phiền anh mất rồi, đã thế còn khiến anh bị lỡ thời gian lâu đến vậy…” Thư Quân nở nụ cười với cậu cảnh sát kia: “Không sao đâu, chuyện nên làm mà.” Lúc cười lên trên khóe miệng c*̉a cậu có một lúm đồng tiền nho nhỏ, nói chuyện c*̃ng từ tốn, nom dáng vẻ vô c*̀ng ôn hòa. Đáng tiếng là một vết bầm tím trên má lại phá hủy nét đẹp tổng thể, khiến chàng thanh niên này có chút đáng thương. “Nếu đội trưởng Tưởng mà nhìn thấy thì làm thế nào bây giờ…” Mặt cậu cảnh sát trẻ kia nhăn nhúm lại: “Anh c*̃ng thật là, rõ ràng cảnh sát ở gần đó đã chạy đến cả rồi, mà bên kia là ba người, sao anh còn xông về phía trước chứ.” Thư Quân cười khổ: “Khi đó là đàn ông đều sẽ xông lên trước, huống hồ tôi c*̃ng cân nhắc thấy cảnh sát đã gần đến mới xông lên mà, dù sao c*̃ng phải bảo đảm an toàn cho mình chứ. Ba kẻ buôn người giả vờ làm người thân c…
Tác giả: