Khi hộp nhạc chuông Carnon vang lên âm sắc lung linh, Hạ Nhất ngồi trong ánh nắng mùa đông ấm áp ôm chăn bông, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt đờ đẫn hơi nâng lên. Đêm qua, cô mơ về đêm đầu tiên của cô và Lan Dục. Tại sao cô lại có một giấc mơ như vậy, cô cũng không hiểu. Tiêu Ái gọi điện thoại tới. Hạ Nhất chậm rãi đưa tay lấy điện thoại từ trên tủ nhấn nút trả lời. “Hạ Hạ, cậu đã dậy chưa?” Giọng nói vui vẻ của Tiêu Ái từ trong điện thoại truyền đến. “Rồi.” “Hôm nay chúng ta đi công viên giải trí đi. Còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, khắp nơi đều rất náo nhiệt. Cậu không thể cứ ngồi ở nhà buồn chán cả ngày được.” Kể từ khi cô bớt sợ người lạ, Tiêu Ái mới dốc hết sức phóng túng bản tính hoạt bát vui vẻ, thường xuyên rủ cô đi chơi. Hạ Nhất suy nghĩ một chút, Lan Dục không ở đây, bức tranh của cô tạm thời không tìm được cảm hứng, đi ra ngoài đi dạo… Cũng tốt. “Được.” “Vậy nhé, chúng ta gặp nhau lúc 10 giờ ở cổng công viên giải trí.” Hạ Nhất rời giường đi…
Tác giả: