Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..…
Chương 7
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… - Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó.Cậu bực dọc hét lớn:- VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH. NGÀI CÒN GÌ ĐỂ HỎI NỮA KHÔNG, THƯA QUÝ NGÀI?Anh lại cuời. Không lúc nào anh có thể tỏ ra nghiêm nghị với cậu được hết.- Được...hết rồi! Nhưng có cái này tôi không biết có nên nói hay không.- Cái gì nữa? - Vừa hỏi, cậu vừa quăng mạnh cây kéo vào trong cái khay bên cạnh.- Cậu đang nấu cái gì phài không? Khét rồi!Cậu giật mình:- Thôi chết!Cậu bỏ anh lại để cahỵ vào bếp. Anh lấy nốt mấy thứ trên tay mình ra."XOẢNG!" - Có tiếng vỡ vụn trong bếp. Anh đứng dậy đi vào trong.Cậu đang hối hả thu dọn lại mấy mảnh vỡ của sứ, và cả thức ăn đã cháy đen nữa. Anh bóp trán:- Cậu là một nội trợ tệ.- Kệ tôi! Không liên quan gì anh.- Có liên quan chứ! Cậu làm vậy thì tôi ăn cái gì?- Tôi-không-nấu-cho-anh-ăn!- Ah, tôi quên mất là mình không đuợc đón tiếp ờ đây. Nhưng để cám ơn cậu đã chữa bệnh cho tôi, tôi có mang thức ăn tới nè.- KHÔNG CẦN!Anh phì cuời:- Cậu đâu cần cố chấp như vậy. Ăn thôi.Đúng là cậu không thích thế này, nhưng đành phài ngoan ngoãn ngồi ăn với anh ta.- Anh không cần ăn à?Cậu nhìn lên và thấy anh ta chỉ nhìn mình chứ không ăn miếng nào. Anh mỉm cười:- Nhìn cậu ăn dễ thương hơn.- Hừ, anh là đồ khùng.Anh mặc kệ cậu. Anh hỏi:- Cậu không sợ à?- Sợ cái gì?- Tôi sẽ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn.Cậu ngừng ăn để nhỉn lên:- Không! Làm sao mà anh có thể.....Ơ...Cậu gục xuống bàn. Anh đừng lên và đi về phía cậu.- Tôi có đó, cậu nhóc ạ. Cậu thiệt là ngây thơ.Anh ta cúi sát để có thể nhien rõ mặt cậu hơn. Gương mặt cậu lúc nủ cunbg4 hết sức trong sáng. Anh đừng lên:- Người ta nói bác sĩ là những Thiên Sứ Cánh Trắng, tôi rất muốn xem Thiên Sứ sẽ như thế nào khi sa xuống Địa Ngục....
- Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó.
Cậu bực dọc hét lớn:
- VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH. NGÀI CÒN GÌ ĐỂ HỎI NỮA KHÔNG, THƯA QUÝ NGÀI?
Anh lại cuời. Không lúc nào anh có thể tỏ ra nghiêm nghị với cậu được hết.
- Được...hết rồi! Nhưng có cái này tôi không biết có nên nói hay không.
- Cái gì nữa? - Vừa hỏi, cậu vừa quăng mạnh cây kéo vào trong cái khay bên cạnh.
- Cậu đang nấu cái gì phài không? Khét rồi!
Cậu giật mình:
- Thôi chết!
Cậu bỏ anh lại để cahỵ vào bếp. Anh lấy nốt mấy thứ trên tay mình ra.
"XOẢNG!" - Có tiếng vỡ vụn trong bếp. Anh đứng dậy đi vào trong.
Cậu đang hối hả thu dọn lại mấy mảnh vỡ của sứ, và cả thức ăn đã cháy đen nữa. Anh bóp trán:
- Cậu là một nội trợ tệ.
- Kệ tôi! Không liên quan gì anh.
- Có liên quan chứ! Cậu làm vậy thì tôi ăn cái gì?
- Tôi-không-nấu-cho-anh-ăn!
- Ah, tôi quên mất là mình không đuợc đón tiếp ờ đây. Nhưng để cám ơn cậu đã chữa bệnh cho tôi, tôi có mang thức ăn tới nè.
- KHÔNG CẦN!
Anh phì cuời:
- Cậu đâu cần cố chấp như vậy. Ăn thôi.
Đúng là cậu không thích thế này, nhưng đành phài ngoan ngoãn ngồi ăn với anh ta.
- Anh không cần ăn à?
Cậu nhìn lên và thấy anh ta chỉ nhìn mình chứ không ăn miếng nào. Anh mỉm cười:
- Nhìn cậu ăn dễ thương hơn.
- Hừ, anh là đồ khùng.
Anh mặc kệ cậu. Anh hỏi:
- Cậu không sợ à?
- Sợ cái gì?
- Tôi sẽ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn.
Cậu ngừng ăn để nhỉn lên:
- Không! Làm sao mà anh có thể.....Ơ...
Cậu gục xuống bàn. Anh đừng lên và đi về phía cậu.
- Tôi có đó, cậu nhóc ạ. Cậu thiệt là ngây thơ.
Anh ta cúi sát để có thể nhien rõ mặt cậu hơn. Gương mặt cậu lúc nủ cunbg4 hết sức trong sáng. Anh đừng lên:
- Người ta nói bác sĩ là những Thiên Sứ Cánh Trắng, tôi rất muốn xem Thiên Sứ sẽ như thế nào khi sa xuống Địa Ngục....
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… - Cậu đang cố ý đánh trống lãng với tôi à? Cậu không sợ tôi hôn cậu sao? Cự ly này thì dễ lắm đó.Cậu bực dọc hét lớn:- VÂNG! TÔI VỪA MỚI CẮT TÓC, VỪA MỚI HỌC VÕ, VỪA MỚI CẮT BĂNG CHO ANH. NGÀI CÒN GÌ ĐỂ HỎI NỮA KHÔNG, THƯA QUÝ NGÀI?Anh lại cuời. Không lúc nào anh có thể tỏ ra nghiêm nghị với cậu được hết.- Được...hết rồi! Nhưng có cái này tôi không biết có nên nói hay không.- Cái gì nữa? - Vừa hỏi, cậu vừa quăng mạnh cây kéo vào trong cái khay bên cạnh.- Cậu đang nấu cái gì phài không? Khét rồi!Cậu giật mình:- Thôi chết!Cậu bỏ anh lại để cahỵ vào bếp. Anh lấy nốt mấy thứ trên tay mình ra."XOẢNG!" - Có tiếng vỡ vụn trong bếp. Anh đứng dậy đi vào trong.Cậu đang hối hả thu dọn lại mấy mảnh vỡ của sứ, và cả thức ăn đã cháy đen nữa. Anh bóp trán:- Cậu là một nội trợ tệ.- Kệ tôi! Không liên quan gì anh.- Có liên quan chứ! Cậu làm vậy thì tôi ăn cái gì?- Tôi-không-nấu-cho-anh-ăn!- Ah, tôi quên mất là mình không đuợc đón tiếp ờ đây. Nhưng để cám ơn cậu đã chữa bệnh cho tôi, tôi có mang thức ăn tới nè.- KHÔNG CẦN!Anh phì cuời:- Cậu đâu cần cố chấp như vậy. Ăn thôi.Đúng là cậu không thích thế này, nhưng đành phài ngoan ngoãn ngồi ăn với anh ta.- Anh không cần ăn à?Cậu nhìn lên và thấy anh ta chỉ nhìn mình chứ không ăn miếng nào. Anh mỉm cười:- Nhìn cậu ăn dễ thương hơn.- Hừ, anh là đồ khùng.Anh mặc kệ cậu. Anh hỏi:- Cậu không sợ à?- Sợ cái gì?- Tôi sẽ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn.Cậu ngừng ăn để nhỉn lên:- Không! Làm sao mà anh có thể.....Ơ...Cậu gục xuống bàn. Anh đừng lên và đi về phía cậu.- Tôi có đó, cậu nhóc ạ. Cậu thiệt là ngây thơ.Anh ta cúi sát để có thể nhien rõ mặt cậu hơn. Gương mặt cậu lúc nủ cunbg4 hết sức trong sáng. Anh đừng lên:- Người ta nói bác sĩ là những Thiên Sứ Cánh Trắng, tôi rất muốn xem Thiên Sứ sẽ như thế nào khi sa xuống Địa Ngục....