Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..…

Chương 10

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… Cậu toát mồ hôi trườc sự quan tâm nhiệt tình của các bạn đồng nghiệp. Cậu cười gượng:- Tôi không sao thật mà. Tới giờ tôi phải đi coi bệnh nhân phòng số 18 rồi.Cậu chuồn khỏi phòng thật nhanh. Để lại sau lưng là tiếng thờ dài của các đồng nghiệp:- Các cậu có càm thấy Ngọc Lâm dạo này rất lạ không?- Ừa, cậu ấy thường xuyên tức giận.- Có chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Lâm của chúng ta nhỉ?Cậu ngó đồng hồ trên tường. Đã 5h rồi. Cậu quay sang nguời trực chung với cậu:- Anh có thể thay tôi trực ca này đuợc không? Tôi có chuyện phải về nhà ngay.- Chuyện vì vậy?- Làm ơn đừng hỏi tôi mà. Anh trực thay tôi nhé!Vẻ khẩn khoản cùng thái độ xuống nuóc của cậu làm cho nguời bác sĩ trực chung đỏ mặt:- À...tất nhiên là đuợc. Nếu cậu thấy mệt. Ngọc Lâm à, cậu rất là.....Ủa?!? Cậu ấy đâu rồi?Cậu chạy thật nhanh về nhà, nhìn xung quanh coi có ai đang theo dõi không. Nhắm chừng an toàn, cậu mới lấy chìa khóa trong túi ra mờ vội cừa và đi vào trong. Cậu khóa lại ngay lập tức và kéo thêm một lô mấy thứ nặng nề khác chắn ngang cừa ra vào. Cậu muốn chắc chắn là anh không thể vào đuợc.Cậu ngắm tác phầm chất cao như núi của mình và tỏ ra rất hài lòng.- Uống nuờc không? Cậu làm việc rất mệt mà.- Cám ơn....Á.....sao...sao anh.....Cậu giật mình khi anh xuất hiện từ sau lưng cậu và đưa cho cậu ly nuớc lọc. Anh mỉm cười:- Tôi tới lâu rồi. Vừa kịp lúc thấy cậu xây....Kim Tự Pháp đó.- Anh...anh......làm sao anh có thể vào đây?Anh giơ chùm chìa khóa lên:- Tôi đã làm một chùm sơ cua nhà cậu rồi.Cậu quay lưng ra sau định chạy ra ngoài, nhưng hình như không được với mấy thứ do chính tay cậu giăng ra. Anh tỏ ra tỉnh bơ:- Tới giờ nấu cơm tối rồi đó.Cậu nhìn ra sau lần nữa, rồi lại nhìn anh. Cậu đang căm tức vô cùng và rất muốn g**t ch*t anh. Mà giá như giết người mà không cần ra tòa thì cậu đã giết anh từ lâu rồi.- Cậu còn làm gì ở đó nữa? Hay chờ tôi nấu?- Không cần! Để đó cho tôi.Cậu vùng vằng đi vào trong. Đêm nay hứa hẹn là một đêm mất ngủ đối với cậu...._________________

Cậu toát mồ hôi trườc sự quan tâm nhiệt tình của các bạn đồng nghiệp. Cậu cười gượng:

- Tôi không sao thật mà. Tới giờ tôi phải đi coi bệnh nhân phòng số 18 rồi.

Cậu chuồn khỏi phòng thật nhanh. Để lại sau lưng là tiếng thờ dài của các đồng nghiệp:

- Các cậu có càm thấy Ngọc Lâm dạo này rất lạ không?

- Ừa, cậu ấy thường xuyên tức giận.

- Có chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Lâm của chúng ta nhỉ?

Cậu ngó đồng hồ trên tường. Đã 5h rồi. Cậu quay sang nguời trực chung với cậu:

- Anh có thể thay tôi trực ca này đuợc không? Tôi có chuyện phải về nhà ngay.

- Chuyện vì vậy?

- Làm ơn đừng hỏi tôi mà. Anh trực thay tôi nhé!

Vẻ khẩn khoản cùng thái độ xuống nuóc của cậu làm cho nguời bác sĩ trực chung đỏ mặt:

- À...tất nhiên là đuợc. Nếu cậu thấy mệt. Ngọc Lâm à, cậu rất là.....Ủa?!? Cậu ấy đâu rồi?

Cậu chạy thật nhanh về nhà, nhìn xung quanh coi có ai đang theo dõi không. Nhắm chừng an toàn, cậu mới lấy chìa khóa trong túi ra mờ vội cừa và đi vào trong. Cậu khóa lại ngay lập tức và kéo thêm một lô mấy thứ nặng nề khác chắn ngang cừa ra vào. Cậu muốn chắc chắn là anh không thể vào đuợc.

Cậu ngắm tác phầm chất cao như núi của mình và tỏ ra rất hài lòng.

- Uống nuờc không? Cậu làm việc rất mệt mà.

- Cám ơn....Á.....sao...sao anh.....

Cậu giật mình khi anh xuất hiện từ sau lưng cậu và đưa cho cậu ly nuớc lọc. Anh mỉm cười:

- Tôi tới lâu rồi. Vừa kịp lúc thấy cậu xây....Kim Tự Pháp đó.

- Anh...anh......làm sao anh có thể vào đây?

Anh giơ chùm chìa khóa lên:

- Tôi đã làm một chùm sơ cua nhà cậu rồi.

Cậu quay lưng ra sau định chạy ra ngoài, nhưng hình như không được với mấy thứ do chính tay cậu giăng ra. Anh tỏ ra tỉnh bơ:

- Tới giờ nấu cơm tối rồi đó.

Cậu nhìn ra sau lần nữa, rồi lại nhìn anh. Cậu đang căm tức vô cùng và rất muốn g**t ch*t anh. Mà giá như giết người mà không cần ra tòa thì cậu đã giết anh từ lâu rồi.

- Cậu còn làm gì ở đó nữa? Hay chờ tôi nấu?

- Không cần! Để đó cho tôi.

Cậu vùng vằng đi vào trong. Đêm nay hứa hẹn là một đêm mất ngủ đối với cậu....

_________________

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… Cậu toát mồ hôi trườc sự quan tâm nhiệt tình của các bạn đồng nghiệp. Cậu cười gượng:- Tôi không sao thật mà. Tới giờ tôi phải đi coi bệnh nhân phòng số 18 rồi.Cậu chuồn khỏi phòng thật nhanh. Để lại sau lưng là tiếng thờ dài của các đồng nghiệp:- Các cậu có càm thấy Ngọc Lâm dạo này rất lạ không?- Ừa, cậu ấy thường xuyên tức giận.- Có chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Lâm của chúng ta nhỉ?Cậu ngó đồng hồ trên tường. Đã 5h rồi. Cậu quay sang nguời trực chung với cậu:- Anh có thể thay tôi trực ca này đuợc không? Tôi có chuyện phải về nhà ngay.- Chuyện vì vậy?- Làm ơn đừng hỏi tôi mà. Anh trực thay tôi nhé!Vẻ khẩn khoản cùng thái độ xuống nuóc của cậu làm cho nguời bác sĩ trực chung đỏ mặt:- À...tất nhiên là đuợc. Nếu cậu thấy mệt. Ngọc Lâm à, cậu rất là.....Ủa?!? Cậu ấy đâu rồi?Cậu chạy thật nhanh về nhà, nhìn xung quanh coi có ai đang theo dõi không. Nhắm chừng an toàn, cậu mới lấy chìa khóa trong túi ra mờ vội cừa và đi vào trong. Cậu khóa lại ngay lập tức và kéo thêm một lô mấy thứ nặng nề khác chắn ngang cừa ra vào. Cậu muốn chắc chắn là anh không thể vào đuợc.Cậu ngắm tác phầm chất cao như núi của mình và tỏ ra rất hài lòng.- Uống nuờc không? Cậu làm việc rất mệt mà.- Cám ơn....Á.....sao...sao anh.....Cậu giật mình khi anh xuất hiện từ sau lưng cậu và đưa cho cậu ly nuớc lọc. Anh mỉm cười:- Tôi tới lâu rồi. Vừa kịp lúc thấy cậu xây....Kim Tự Pháp đó.- Anh...anh......làm sao anh có thể vào đây?Anh giơ chùm chìa khóa lên:- Tôi đã làm một chùm sơ cua nhà cậu rồi.Cậu quay lưng ra sau định chạy ra ngoài, nhưng hình như không được với mấy thứ do chính tay cậu giăng ra. Anh tỏ ra tỉnh bơ:- Tới giờ nấu cơm tối rồi đó.Cậu nhìn ra sau lần nữa, rồi lại nhìn anh. Cậu đang căm tức vô cùng và rất muốn g**t ch*t anh. Mà giá như giết người mà không cần ra tòa thì cậu đã giết anh từ lâu rồi.- Cậu còn làm gì ở đó nữa? Hay chờ tôi nấu?- Không cần! Để đó cho tôi.Cậu vùng vằng đi vào trong. Đêm nay hứa hẹn là một đêm mất ngủ đối với cậu...._________________

Chương 10