Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..…
Chương 13
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… - Trán cậu hơi nóng đó. Cậu bị bệnh à?Cậu nhìn ra sau lưng mình.- Á........Cậu bật dậy thật nhanh. Anh ta đang nằm kế bên cậu và đương nhiên bàn tay vừa rồi là của anh.- Anh....anh làm sao lại ở đây?Anh giơ cao chùm chìa khóa lên:- Thứ này tôi vớ được ở gần tủ điện thoại. Cậu lại sơ suất nữa rồi. Đây là chìa khóa chính của cậu.Cậu tức giận rời khỏi giường, nhưng anh đã kéo cậu ngã trở lại vào vị trí cũ:- Cậu tính đi đâu giờ này?- Ra phòng khách! - Cậu không muồn ngồi dậy trả lời anh.- Nhưng đâu có cái giường nào ngoài đó đâu.- Còn cái Salong! Anh thích thì cứ ngủ ờ đây, và để cho tôi yên!Cậu voii65 vã đi ra ngoài, anh nhìn theo, rồi nằm xuống giường và mỉm cười:- Cậu đang quan trọng hóa mọi chuyện đấy, Thiên Sứ Cánh Trắng ạ.Anh nhắm mắt lại và cố bảo mình ngủ một giấc, nhưng mãi vẫn không tài nào mơ mộng đuợc. Anh đừng dậy và vớ tay lấy cái mền, bước ra phòng khách.Cậu đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế Salong. Hình như không có anh quấy rối, giấc ngủ của cậu rất yên bình. Anh ngồi xuống đất cạnh cậu, kéo mấy sợi tóc đang rũ xuống trán cậu lên và đắp cái mền anh đã mang ra cho cậu. Anh ngồi đó là lặng nhìn cậu. Anh cứ cuời một mình. Anh thích thấy cậu lúc này, một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp. Anh thì thầm vào tai cậu:- Ngủ ngon nhé, Thiên Thần của tôi.Mấy tia sáng rọi qua phòng khách đã đánh thức cậu dậy vào sáng hôm sau. Cậu từ từ nhỏm dậy, cái mền làm cậu khó chịu. Cậu đương nhiên không ngu đến nỗi nghĩ rằng nó tự bay đến với cậu. Cậu xé mảnh giấy dán trên đó ra."Cậu ngủ suớng lắm phải không? Tôi quan sát cậu cả đêm mà chằng thấy cậu giật mình tỉnh giấc phút nào. Cứ yên tâm mà ăn sáng nhé, tôi nấu sẵn cho cậu rồi đó. Ah, tôi có một chút chuyện cần giải quyết nên sẽ không tới ngủ với cậu vài hôm. Cậu đừng có chờ tôi, cũng đừng có nhớ nhung tới mức mất ngủ. Tôi hứa sẽ quay trờ lại nhanh thôi."Cậu nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bất giác hét lên:- ANH TỐT NHẤT LÀ ĐI LUÔN ĐI, ĐỪNG CÓ TRỞ LẠI! AI MÀ THÈM NHỚ NHYUNG ANH TỚI MỨC MẤT NGỦ CHỨ? ĐỪNG CÓ MÀ ẢO TƯỞNG!Cách đó không xa, anh đã nghe không sót một chữ nào. Anh mỉm cười:- Nhưng tôi sẽ nhớ cậu như thế đó, bác sĩ Tô à.
- Trán cậu hơi nóng đó. Cậu bị bệnh à?
Cậu nhìn ra sau lưng mình.
- Á........
Cậu bật dậy thật nhanh. Anh ta đang nằm kế bên cậu và đương nhiên bàn tay vừa rồi là của anh.
- Anh....anh làm sao lại ở đây?
Anh giơ cao chùm chìa khóa lên:
- Thứ này tôi vớ được ở gần tủ điện thoại. Cậu lại sơ suất nữa rồi. Đây là chìa khóa chính của cậu.
Cậu tức giận rời khỏi giường, nhưng anh đã kéo cậu ngã trở lại vào vị trí cũ:
- Cậu tính đi đâu giờ này?
- Ra phòng khách! - Cậu không muồn ngồi dậy trả lời anh.
- Nhưng đâu có cái giường nào ngoài đó đâu.
- Còn cái Salong! Anh thích thì cứ ngủ ờ đây, và để cho tôi yên!
Cậu voii65 vã đi ra ngoài, anh nhìn theo, rồi nằm xuống giường và mỉm cười:
- Cậu đang quan trọng hóa mọi chuyện đấy, Thiên Sứ Cánh Trắng ạ.
Anh nhắm mắt lại và cố bảo mình ngủ một giấc, nhưng mãi vẫn không tài nào mơ mộng đuợc. Anh đừng dậy và vớ tay lấy cái mền, bước ra phòng khách.
Cậu đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế Salong. Hình như không có anh quấy rối, giấc ngủ của cậu rất yên bình. Anh ngồi xuống đất cạnh cậu, kéo mấy sợi tóc đang rũ xuống trán cậu lên và đắp cái mền anh đã mang ra cho cậu. Anh ngồi đó là lặng nhìn cậu. Anh cứ cuời một mình. Anh thích thấy cậu lúc này, một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp. Anh thì thầm vào tai cậu:
- Ngủ ngon nhé, Thiên Thần của tôi.
Mấy tia sáng rọi qua phòng khách đã đánh thức cậu dậy vào sáng hôm sau. Cậu từ từ nhỏm dậy, cái mền làm cậu khó chịu. Cậu đương nhiên không ngu đến nỗi nghĩ rằng nó tự bay đến với cậu. Cậu xé mảnh giấy dán trên đó ra.
"Cậu ngủ suớng lắm phải không? Tôi quan sát cậu cả đêm mà chằng thấy cậu giật mình tỉnh giấc phút nào. Cứ yên tâm mà ăn sáng nhé, tôi nấu sẵn cho cậu rồi đó. Ah, tôi có một chút chuyện cần giải quyết nên sẽ không tới ngủ với cậu vài hôm. Cậu đừng có chờ tôi, cũng đừng có nhớ nhung tới mức mất ngủ. Tôi hứa sẽ quay trờ lại nhanh thôi."
Cậu nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bất giác hét lên:
- ANH TỐT NHẤT LÀ ĐI LUÔN ĐI, ĐỪNG CÓ TRỞ LẠI! AI MÀ THÈM NHỚ NHYUNG ANH TỚI MỨC MẤT NGỦ CHỨ? ĐỪNG CÓ MÀ ẢO TƯỞNG!
Cách đó không xa, anh đã nghe không sót một chữ nào. Anh mỉm cười:
- Nhưng tôi sẽ nhớ cậu như thế đó, bác sĩ Tô à.
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… - Trán cậu hơi nóng đó. Cậu bị bệnh à?Cậu nhìn ra sau lưng mình.- Á........Cậu bật dậy thật nhanh. Anh ta đang nằm kế bên cậu và đương nhiên bàn tay vừa rồi là của anh.- Anh....anh làm sao lại ở đây?Anh giơ cao chùm chìa khóa lên:- Thứ này tôi vớ được ở gần tủ điện thoại. Cậu lại sơ suất nữa rồi. Đây là chìa khóa chính của cậu.Cậu tức giận rời khỏi giường, nhưng anh đã kéo cậu ngã trở lại vào vị trí cũ:- Cậu tính đi đâu giờ này?- Ra phòng khách! - Cậu không muồn ngồi dậy trả lời anh.- Nhưng đâu có cái giường nào ngoài đó đâu.- Còn cái Salong! Anh thích thì cứ ngủ ờ đây, và để cho tôi yên!Cậu voii65 vã đi ra ngoài, anh nhìn theo, rồi nằm xuống giường và mỉm cười:- Cậu đang quan trọng hóa mọi chuyện đấy, Thiên Sứ Cánh Trắng ạ.Anh nhắm mắt lại và cố bảo mình ngủ một giấc, nhưng mãi vẫn không tài nào mơ mộng đuợc. Anh đừng dậy và vớ tay lấy cái mền, bước ra phòng khách.Cậu đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế Salong. Hình như không có anh quấy rối, giấc ngủ của cậu rất yên bình. Anh ngồi xuống đất cạnh cậu, kéo mấy sợi tóc đang rũ xuống trán cậu lên và đắp cái mền anh đã mang ra cho cậu. Anh ngồi đó là lặng nhìn cậu. Anh cứ cuời một mình. Anh thích thấy cậu lúc này, một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp. Anh thì thầm vào tai cậu:- Ngủ ngon nhé, Thiên Thần của tôi.Mấy tia sáng rọi qua phòng khách đã đánh thức cậu dậy vào sáng hôm sau. Cậu từ từ nhỏm dậy, cái mền làm cậu khó chịu. Cậu đương nhiên không ngu đến nỗi nghĩ rằng nó tự bay đến với cậu. Cậu xé mảnh giấy dán trên đó ra."Cậu ngủ suớng lắm phải không? Tôi quan sát cậu cả đêm mà chằng thấy cậu giật mình tỉnh giấc phút nào. Cứ yên tâm mà ăn sáng nhé, tôi nấu sẵn cho cậu rồi đó. Ah, tôi có một chút chuyện cần giải quyết nên sẽ không tới ngủ với cậu vài hôm. Cậu đừng có chờ tôi, cũng đừng có nhớ nhung tới mức mất ngủ. Tôi hứa sẽ quay trờ lại nhanh thôi."Cậu nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bất giác hét lên:- ANH TỐT NHẤT LÀ ĐI LUÔN ĐI, ĐỪNG CÓ TRỞ LẠI! AI MÀ THÈM NHỚ NHYUNG ANH TỚI MỨC MẤT NGỦ CHỨ? ĐỪNG CÓ MÀ ẢO TƯỞNG!Cách đó không xa, anh đã nghe không sót một chữ nào. Anh mỉm cười:- Nhưng tôi sẽ nhớ cậu như thế đó, bác sĩ Tô à.