Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..…
Chương 20
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… "ĐOÀNG!" - Anh bất ngờ bắn một phát qua vai cậu. Một người ngã xuống.- Nếu cậu còn muốn đáp lại tình cảm của tôi thì phải sống đã. Chạy thôi!Mấy người nữa xuất hiện và đọ súng với anh. Cậu tranh thủ họ bận bắn nhau, quơ mộ số thứ. Tuy nhiên, hai người đã không thoát, họ bị dồn vào một căn phòng nhỏ mà cậu hay dùng để tiếp bệnh nhân.- Chúng ta không thoát đuợc rồi. Tôi lại hai cậu.- Anh biết như vậy thì tốt! Anh cứ...."BÙM!" - Tiếng nổ, kèm theo đó là một đống đổ nát. Im lặng kéo dài, có tiếng người nói chuyện với nhau:- Tao nghĩ chắc tụi nó tiêu rồi. Tụi nó làm sao mà thát được với trái bom tự chế của tao chứ.- Nhưng cẩn thận vẫn hơn, mình nên kiểm tra lại.- Không cần đâu! Mày định ở lại đây chờ tụi "Cớm" cho vô nhà đá hả? Đi thôi!Lại im lặng.- Anh không sao chứ?- Ư....không sao.- Máu đang chảy ra kìa!- Một chút ấy mà.Bên dưới đống đổ nát, anh đang dang lưng chống cho cậu.- Tôi có mang theo một ít bông băng và thuốc tê. Anh sẽ thấy đỡ đau.Anh phì cười:- Đúng là bác sĩ, lúc nào cậu cũng có sẵn mấy thứ đó trong người.- Anh mà không im thì tôi để mặc cho anh chết đó. Chờ người tới cứu thôi.- Ừ. ư...... - Mặt anh nhăn lại vì đau, cậu lo lắng.- Ráng cầm cự đi. Hya là buông tay ra đi, tôi không sao đâu.- Không được! Tôi sẽ không để cậu bị thương đâu, ngốc ạ.- Nhưng mà anh.....- Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ người mà tôi yêu chứ.- Anh......- Nằm im đi, mặc kệ tôi. Cậu chỉ cần bình yên là đủ rồi.Cậu tròn mắt nhìn anh. Chính bản thân cậu cũng không biết anh đang nói thật hay nói đùa nữa. Nhưng cậu biết là anh rất lo cho cậu. Vậy chẳng lẽ anh yêu cậu thật sao?
"ĐOÀNG!" - Anh bất ngờ bắn một phát qua vai cậu. Một người ngã xuống.
- Nếu cậu còn muốn đáp lại tình cảm của tôi thì phải sống đã. Chạy thôi!
Mấy người nữa xuất hiện và đọ súng với anh. Cậu tranh thủ họ bận bắn nhau, quơ mộ số thứ. Tuy nhiên, hai người đã không thoát, họ bị dồn vào một căn phòng nhỏ mà cậu hay dùng để tiếp bệnh nhân.
- Chúng ta không thoát đuợc rồi. Tôi lại hai cậu.
- Anh biết như vậy thì tốt! Anh cứ....
"BÙM!" - Tiếng nổ, kèm theo đó là một đống đổ nát. Im lặng kéo dài, có tiếng người nói chuyện với nhau:
- Tao nghĩ chắc tụi nó tiêu rồi. Tụi nó làm sao mà thát được với trái bom tự chế của tao chứ.
- Nhưng cẩn thận vẫn hơn, mình nên kiểm tra lại.
- Không cần đâu! Mày định ở lại đây chờ tụi "Cớm" cho vô nhà đá hả? Đi thôi!
Lại im lặng.
- Anh không sao chứ?
- Ư....không sao.
- Máu đang chảy ra kìa!
- Một chút ấy mà.
Bên dưới đống đổ nát, anh đang dang lưng chống cho cậu.
- Tôi có mang theo một ít bông băng và thuốc tê. Anh sẽ thấy đỡ đau.
Anh phì cười:
- Đúng là bác sĩ, lúc nào cậu cũng có sẵn mấy thứ đó trong người.
- Anh mà không im thì tôi để mặc cho anh chết đó. Chờ người tới cứu thôi.
- Ừ. ư...... - Mặt anh nhăn lại vì đau, cậu lo lắng.
- Ráng cầm cự đi. Hya là buông tay ra đi, tôi không sao đâu.
- Không được! Tôi sẽ không để cậu bị thương đâu, ngốc ạ.
- Nhưng mà anh.....
- Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ người mà tôi yêu chứ.
- Anh......
- Nằm im đi, mặc kệ tôi. Cậu chỉ cần bình yên là đủ rồi.
Cậu tròn mắt nhìn anh. Chính bản thân cậu cũng không biết anh đang nói thật hay nói đùa nữa. Nhưng cậu biết là anh rất lo cho cậu. Vậy chẳng lẽ anh yêu cậu thật sao?
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… "ĐOÀNG!" - Anh bất ngờ bắn một phát qua vai cậu. Một người ngã xuống.- Nếu cậu còn muốn đáp lại tình cảm của tôi thì phải sống đã. Chạy thôi!Mấy người nữa xuất hiện và đọ súng với anh. Cậu tranh thủ họ bận bắn nhau, quơ mộ số thứ. Tuy nhiên, hai người đã không thoát, họ bị dồn vào một căn phòng nhỏ mà cậu hay dùng để tiếp bệnh nhân.- Chúng ta không thoát đuợc rồi. Tôi lại hai cậu.- Anh biết như vậy thì tốt! Anh cứ...."BÙM!" - Tiếng nổ, kèm theo đó là một đống đổ nát. Im lặng kéo dài, có tiếng người nói chuyện với nhau:- Tao nghĩ chắc tụi nó tiêu rồi. Tụi nó làm sao mà thát được với trái bom tự chế của tao chứ.- Nhưng cẩn thận vẫn hơn, mình nên kiểm tra lại.- Không cần đâu! Mày định ở lại đây chờ tụi "Cớm" cho vô nhà đá hả? Đi thôi!Lại im lặng.- Anh không sao chứ?- Ư....không sao.- Máu đang chảy ra kìa!- Một chút ấy mà.Bên dưới đống đổ nát, anh đang dang lưng chống cho cậu.- Tôi có mang theo một ít bông băng và thuốc tê. Anh sẽ thấy đỡ đau.Anh phì cười:- Đúng là bác sĩ, lúc nào cậu cũng có sẵn mấy thứ đó trong người.- Anh mà không im thì tôi để mặc cho anh chết đó. Chờ người tới cứu thôi.- Ừ. ư...... - Mặt anh nhăn lại vì đau, cậu lo lắng.- Ráng cầm cự đi. Hya là buông tay ra đi, tôi không sao đâu.- Không được! Tôi sẽ không để cậu bị thương đâu, ngốc ạ.- Nhưng mà anh.....- Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ người mà tôi yêu chứ.- Anh......- Nằm im đi, mặc kệ tôi. Cậu chỉ cần bình yên là đủ rồi.Cậu tròn mắt nhìn anh. Chính bản thân cậu cũng không biết anh đang nói thật hay nói đùa nữa. Nhưng cậu biết là anh rất lo cho cậu. Vậy chẳng lẽ anh yêu cậu thật sao?