Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..…

Chương 41

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… Gia Thành bỏ đi. Cậu nhìn theo bằng ánh mắt mơ hồ. Với cậu, Gia Thành là người anh tốt nhất thế gian này. Cậu bước chậm rãi qua từng con phố quan thuộc, trời mùa này vẫn còn Tuyết. Khắp nơi đều bị Tuyết bao phủ, tuy nhiên, cậu vẫn nhận ra rằng chỗ nay không có gì thay đổi hết, ngoại trừ ngôi nhà đằng kia đã có người dọn tới ở. Đi đâu bây giờ nhỉ? Cậu chưa muốn về thăm nhà lúc này. Cậu đứng lại, ngước nhìn lên cao để tìm một vì sao hiếm hoi.- Mày giải quyết xong con nhỏ đó chưa?- Dạ, rất gọn gàng thưa cậu chủ.- Tốt! Tao bắt đầu thấy ngán mấy đứa con gái rồi đó. Bám dai như đỉa. Tao muốn tìm một cảm giác mới. Đại loại là một đứa con trai.....À...chính là đây!Người con trai đang được vây quanh bời đám người bảo vệ đã nhìn thấy cậu.- Tới đi! Nhưng tao không muốn nó bị thương.- Dạ?!?- Tao nói tới-bắt-thằng-nhóc-đó-đi!Không dám cãi lời chủ nhân, chúng hầm hầm tiến tới gần."SẸT!"- Ahhhhhh.......Ngã xuống Tuyết, máu rỉ ra từ vết thương sau lưng, con thoi nhuộm màu đỏ được nối với một sợi dây sắt và một thằng ngóc khác đang cầm nó.- Khốn khiếp! Mày dám phá hư chuyện của tao."PHẬP!" - Hình ảnh cây dao c*m v** giẵu lòng bàn tay, rất quen thuộc để biết người ta tay là cậu, khảu súng rơi xuống đất, máu nhỏ giọt. Tuyết chuyển sang màu đỏ.- Còn chưa chịu rời khỏi đây? - Cậu đã chịu quay lại nhìn họ.Tất cả tháo chạy. Cậu bước đến chỗ nó:- Về chỗ anh tôi đi, Tiểu Thành.Nó lắc đầu lia lịa.- Tôi tự đi một mình được rồi. À, mang cái này về cho anh tôi.Cậu đưa cái áo khoát cho nó.- Cậu nghe lệnh tôi chứ?Nó gật đầu. Cậu mỉm cười:- Tốt lắm!Rồi lại đi. Bóng cậu khuất dần ở cuối con phố. Nó nhìn theo cậu, nhìn chiếc áo lông, nó biết phải quay trở về theo ý cậu.Trong khi đó thì ờ một nơi khác không xa......- Thật à? Tô Gia Thành đã nói như thế? - Quất Chi xếp chéo chân lại và tỏ ra ngạc nhiên.- Vâng, thưa Thập Giáo đầu. Sát thủ bên cạnh Tô Gia Thành rất lợi hại, vì vẻ ngoài thư sinh nên chúng tôi đã không đề phòng. Hắn phóng dao rất nhanh và chuẩn xác.Anh bật dậy:- Phóng dao? Có phải là dao mổ?- Vâng! Ngài biết hắn sao, Thất Giáo đầu?- Không còn chuyện của ông nữa, công có thể lui được rồi!- Dạ....

Gia Thành bỏ đi. Cậu nhìn theo bằng ánh mắt mơ hồ. Với cậu, Gia Thành là người anh tốt nhất thế gian này. Cậu bước chậm rãi qua từng con phố quan thuộc, trời mùa này vẫn còn Tuyết. Khắp nơi đều bị Tuyết bao phủ, tuy nhiên, cậu vẫn nhận ra rằng chỗ nay không có gì thay đổi hết, ngoại trừ ngôi nhà đằng kia đã có người dọn tới ở. Đi đâu bây giờ nhỉ? Cậu chưa muốn về thăm nhà lúc này. Cậu đứng lại, ngước nhìn lên cao để tìm một vì sao hiếm hoi.

- Mày giải quyết xong con nhỏ đó chưa?

- Dạ, rất gọn gàng thưa cậu chủ.

- Tốt! Tao bắt đầu thấy ngán mấy đứa con gái rồi đó. Bám dai như đỉa. Tao muốn tìm một cảm giác mới. Đại loại là một đứa con trai.....À...chính là đây!

Người con trai đang được vây quanh bời đám người bảo vệ đã nhìn thấy cậu.

- Tới đi! Nhưng tao không muốn nó bị thương.

- Dạ?!?

- Tao nói tới-bắt-thằng-nhóc-đó-đi!

Không dám cãi lời chủ nhân, chúng hầm hầm tiến tới gần.

"SẸT!"

- Ahhhhhh.......

Ngã xuống Tuyết, máu rỉ ra từ vết thương sau lưng, con thoi nhuộm màu đỏ được nối với một sợi dây sắt và một thằng ngóc khác đang cầm nó.

- Khốn khiếp! Mày dám phá hư chuyện của tao.

"PHẬP!" - Hình ảnh cây dao c*m v** giẵu lòng bàn tay, rất quen thuộc để biết người ta tay là cậu, khảu súng rơi xuống đất, máu nhỏ giọt. Tuyết chuyển sang màu đỏ.

- Còn chưa chịu rời khỏi đây? - Cậu đã chịu quay lại nhìn họ.

Tất cả tháo chạy. Cậu bước đến chỗ nó:

- Về chỗ anh tôi đi, Tiểu Thành.

Nó lắc đầu lia lịa.

- Tôi tự đi một mình được rồi. À, mang cái này về cho anh tôi.

Cậu đưa cái áo khoát cho nó.

- Cậu nghe lệnh tôi chứ?

Nó gật đầu. Cậu mỉm cười:

- Tốt lắm!

Rồi lại đi. Bóng cậu khuất dần ở cuối con phố. Nó nhìn theo cậu, nhìn chiếc áo lông, nó biết phải quay trở về theo ý cậu.

Trong khi đó thì ờ một nơi khác không xa......

- Thật à? Tô Gia Thành đã nói như thế? - Quất Chi xếp chéo chân lại và tỏ ra ngạc nhiên.

- Vâng, thưa Thập Giáo đầu. Sát thủ bên cạnh Tô Gia Thành rất lợi hại, vì vẻ ngoài thư sinh nên chúng tôi đã không đề phòng. Hắn phóng dao rất nhanh và chuẩn xác.

Anh bật dậy:

- Phóng dao? Có phải là dao mổ?

- Vâng! Ngài biết hắn sao, Thất Giáo đầu?

- Không còn chuyện của ông nữa, công có thể lui được rồi!

- Dạ....

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… Gia Thành bỏ đi. Cậu nhìn theo bằng ánh mắt mơ hồ. Với cậu, Gia Thành là người anh tốt nhất thế gian này. Cậu bước chậm rãi qua từng con phố quan thuộc, trời mùa này vẫn còn Tuyết. Khắp nơi đều bị Tuyết bao phủ, tuy nhiên, cậu vẫn nhận ra rằng chỗ nay không có gì thay đổi hết, ngoại trừ ngôi nhà đằng kia đã có người dọn tới ở. Đi đâu bây giờ nhỉ? Cậu chưa muốn về thăm nhà lúc này. Cậu đứng lại, ngước nhìn lên cao để tìm một vì sao hiếm hoi.- Mày giải quyết xong con nhỏ đó chưa?- Dạ, rất gọn gàng thưa cậu chủ.- Tốt! Tao bắt đầu thấy ngán mấy đứa con gái rồi đó. Bám dai như đỉa. Tao muốn tìm một cảm giác mới. Đại loại là một đứa con trai.....À...chính là đây!Người con trai đang được vây quanh bời đám người bảo vệ đã nhìn thấy cậu.- Tới đi! Nhưng tao không muốn nó bị thương.- Dạ?!?- Tao nói tới-bắt-thằng-nhóc-đó-đi!Không dám cãi lời chủ nhân, chúng hầm hầm tiến tới gần."SẸT!"- Ahhhhhh.......Ngã xuống Tuyết, máu rỉ ra từ vết thương sau lưng, con thoi nhuộm màu đỏ được nối với một sợi dây sắt và một thằng ngóc khác đang cầm nó.- Khốn khiếp! Mày dám phá hư chuyện của tao."PHẬP!" - Hình ảnh cây dao c*m v** giẵu lòng bàn tay, rất quen thuộc để biết người ta tay là cậu, khảu súng rơi xuống đất, máu nhỏ giọt. Tuyết chuyển sang màu đỏ.- Còn chưa chịu rời khỏi đây? - Cậu đã chịu quay lại nhìn họ.Tất cả tháo chạy. Cậu bước đến chỗ nó:- Về chỗ anh tôi đi, Tiểu Thành.Nó lắc đầu lia lịa.- Tôi tự đi một mình được rồi. À, mang cái này về cho anh tôi.Cậu đưa cái áo khoát cho nó.- Cậu nghe lệnh tôi chứ?Nó gật đầu. Cậu mỉm cười:- Tốt lắm!Rồi lại đi. Bóng cậu khuất dần ở cuối con phố. Nó nhìn theo cậu, nhìn chiếc áo lông, nó biết phải quay trở về theo ý cậu.Trong khi đó thì ờ một nơi khác không xa......- Thật à? Tô Gia Thành đã nói như thế? - Quất Chi xếp chéo chân lại và tỏ ra ngạc nhiên.- Vâng, thưa Thập Giáo đầu. Sát thủ bên cạnh Tô Gia Thành rất lợi hại, vì vẻ ngoài thư sinh nên chúng tôi đã không đề phòng. Hắn phóng dao rất nhanh và chuẩn xác.Anh bật dậy:- Phóng dao? Có phải là dao mổ?- Vâng! Ngài biết hắn sao, Thất Giáo đầu?- Không còn chuyện của ông nữa, công có thể lui được rồi!- Dạ....

Chương 41