Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..…
Chương 74
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… "XOẢNG" - Tiếng thủy tinh vỡ.- Mẹ....Mẹ...cứu con...Mẹ...May quá! Mẹ đã về kịp lúc. Mẹ sẽ ngăn Ba làm chuyện điên rồ này, Mẹ sẽ nói cho Naomi biết là Ba đang say quá mức, Ba không biết minh đang làm gì và nói những gì.- Mẹ...Ba đã buông tha Naomi ngay khi trông thấy Mẹ. Mẹ đứng lặng nguời ngay cửa ra vào, mái tóc rồi bù như thể từ chui từ nhà kho sau đợt dọn dẹp. Mẹ im lặng.- Mẹ...Ba..."BỐP!"Bỏng và đau rát, mẹ vừa đánh Naomi. Mẹ chưa bao giờ đánh Naomi cả.- Mày...mày...tại sao mày dám làm như thế?Không có! Naomi không có làm như thế. Phải nói cho Mẹ hiểu.- Con không....- Nếu sớm biết mày như thế này thì Mùa Thu năm đó, tao đã bỏ mặc mày chết lạnh ngoài đường rồi. Hừ, vậy mà tao còn nghĩ tới hôm nay là sinh nhật mày. Tao cố gắng đi tìm chậu hoa Bách Hợp mà mày thích. Tao lầm mày rồi...Những mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất, bên cạnh mấy bông hoa Bách Hợp bị cát vùi lấp. Mùa Thu năm đó...bỏ mặc...Naomi không phải là con ruột của hai người...Ba không nói dối.- Ahhhh.....Máu nhỏ xuống mặt đất, thấm vào mấy cánh hoa trắng tinh như ánh sáng mặt trăng.- Mẹ....Mẹ là một người rất đáng sợ vào lúc này. Naomi chỉ còn thấy sợ hờn ghen và căm tức trong mắt Mẹ. Rất đáng sợ...không còn là Mẹ nữa...- Tao phải giết mày!Mảnh vỡ đang cứa rách tay Mẹ, và nó cũng vừa làm rách mọt chỗ trên cánh tay Naomi.Không có tình yêu trong ngôi nhà này.Không có Ba và Mẹ trong ngôi nhà này.Mà chỉ là hai con mảnh thú.Hoang dại...Tàn ác....- Mẹ căm hận con đến như vậy à?Không có câu trả lời, nhưng nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình, Naomi thừa biết câu trả lời.- Con không tin...tại sao lại có thể như thế này? Không phải...tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Chỉ là một cơn ác mộng! Sáng mai khi thức dậy, chúng ta sẽ nhận ra nó chỉ là mơ thôi...Tồi tệ...giấc mơ tồi tệ....- Mày chết đi!Nó đang nhắm vào lồng ngực trống trãi của Naomi. Ngay lúc đó, Naomi chợt nhận ra rằng trên thế gian này không tồn tại thứ gọi là yêu thương nhau giữa những người được gọi là gia đình. Chưa bao giờ có thứ gì hoàn hảo hết.Vì Mẹ đang muốn giết Naomi....Không nên tin tưởng vào thứ mà mình cho là hạnh phúc.Không nên hy vọng vào thứ tương lai xa vời đuợc vẽ một cách nghoệch ngoạc trong trí tưởng tượng.Và chấm hết...- Aahhhh....Mọi cái đều chấm hết.- Cái...cái gì vậy? Asuka! Em không sao chứ?Không có cái gì là thật.Chỉ toàn điều giả dối.
"XOẢNG" - Tiếng thủy tinh vỡ.
- Mẹ....Mẹ...cứu con...Mẹ...
May quá! Mẹ đã về kịp lúc. Mẹ sẽ ngăn Ba làm chuyện điên rồ này, Mẹ sẽ nói cho Naomi biết là Ba đang say quá mức, Ba không biết minh đang làm gì và nói những gì.
- Mẹ...
Ba đã buông tha Naomi ngay khi trông thấy Mẹ. Mẹ đứng lặng nguời ngay cửa ra vào, mái tóc rồi bù như thể từ chui từ nhà kho sau đợt dọn dẹp. Mẹ im lặng.
- Mẹ...Ba...
"BỐP!"
Bỏng và đau rát, mẹ vừa đánh Naomi. Mẹ chưa bao giờ đánh Naomi cả.
- Mày...mày...tại sao mày dám làm như thế?
Không có! Naomi không có làm như thế. Phải nói cho Mẹ hiểu.
- Con không....
- Nếu sớm biết mày như thế này thì Mùa Thu năm đó, tao đã bỏ mặc mày chết lạnh ngoài đường rồi. Hừ, vậy mà tao còn nghĩ tới hôm nay là sinh nhật mày. Tao cố gắng đi tìm chậu hoa Bách Hợp mà mày thích. Tao lầm mày rồi...
Những mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất, bên cạnh mấy bông hoa Bách Hợp bị cát vùi lấp. Mùa Thu năm đó...bỏ mặc...Naomi không phải là con ruột của hai người...Ba không nói dối.
- Ahhhh.....
Máu nhỏ xuống mặt đất, thấm vào mấy cánh hoa trắng tinh như ánh sáng mặt trăng.
- Mẹ....
Mẹ là một người rất đáng sợ vào lúc này. Naomi chỉ còn thấy sợ hờn ghen và căm tức trong mắt Mẹ. Rất đáng sợ...không còn là Mẹ nữa...
- Tao phải giết mày!
Mảnh vỡ đang cứa rách tay Mẹ, và nó cũng vừa làm rách mọt chỗ trên cánh tay Naomi.
Không có tình yêu trong ngôi nhà này.
Không có Ba và Mẹ trong ngôi nhà này.
Mà chỉ là hai con mảnh thú.
Hoang dại...
Tàn ác....
- Mẹ căm hận con đến như vậy à?
Không có câu trả lời, nhưng nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình, Naomi thừa biết câu trả lời.
- Con không tin...tại sao lại có thể như thế này? Không phải...tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Chỉ là một cơn ác mộng! Sáng mai khi thức dậy, chúng ta sẽ nhận ra nó chỉ là mơ thôi...Tồi tệ...giấc mơ tồi tệ....
- Mày chết đi!
Nó đang nhắm vào lồng ngực trống trãi của Naomi. Ngay lúc đó, Naomi chợt nhận ra rằng trên thế gian này không tồn tại thứ gọi là yêu thương nhau giữa những người được gọi là gia đình. Chưa bao giờ có thứ gì hoàn hảo hết.
Vì Mẹ đang muốn giết Naomi....
Không nên tin tưởng vào thứ mà mình cho là hạnh phúc.
Không nên hy vọng vào thứ tương lai xa vời đuợc vẽ một cách nghoệch ngoạc trong trí tưởng tượng.
Và chấm hết...
- Aahhhh....
Mọi cái đều chấm hết.
- Cái...cái gì vậy? Asuka! Em không sao chứ?
Không có cái gì là thật.
Chỉ toàn điều giả dối.
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… "XOẢNG" - Tiếng thủy tinh vỡ.- Mẹ....Mẹ...cứu con...Mẹ...May quá! Mẹ đã về kịp lúc. Mẹ sẽ ngăn Ba làm chuyện điên rồ này, Mẹ sẽ nói cho Naomi biết là Ba đang say quá mức, Ba không biết minh đang làm gì và nói những gì.- Mẹ...Ba đã buông tha Naomi ngay khi trông thấy Mẹ. Mẹ đứng lặng nguời ngay cửa ra vào, mái tóc rồi bù như thể từ chui từ nhà kho sau đợt dọn dẹp. Mẹ im lặng.- Mẹ...Ba..."BỐP!"Bỏng và đau rát, mẹ vừa đánh Naomi. Mẹ chưa bao giờ đánh Naomi cả.- Mày...mày...tại sao mày dám làm như thế?Không có! Naomi không có làm như thế. Phải nói cho Mẹ hiểu.- Con không....- Nếu sớm biết mày như thế này thì Mùa Thu năm đó, tao đã bỏ mặc mày chết lạnh ngoài đường rồi. Hừ, vậy mà tao còn nghĩ tới hôm nay là sinh nhật mày. Tao cố gắng đi tìm chậu hoa Bách Hợp mà mày thích. Tao lầm mày rồi...Những mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất, bên cạnh mấy bông hoa Bách Hợp bị cát vùi lấp. Mùa Thu năm đó...bỏ mặc...Naomi không phải là con ruột của hai người...Ba không nói dối.- Ahhhh.....Máu nhỏ xuống mặt đất, thấm vào mấy cánh hoa trắng tinh như ánh sáng mặt trăng.- Mẹ....Mẹ là một người rất đáng sợ vào lúc này. Naomi chỉ còn thấy sợ hờn ghen và căm tức trong mắt Mẹ. Rất đáng sợ...không còn là Mẹ nữa...- Tao phải giết mày!Mảnh vỡ đang cứa rách tay Mẹ, và nó cũng vừa làm rách mọt chỗ trên cánh tay Naomi.Không có tình yêu trong ngôi nhà này.Không có Ba và Mẹ trong ngôi nhà này.Mà chỉ là hai con mảnh thú.Hoang dại...Tàn ác....- Mẹ căm hận con đến như vậy à?Không có câu trả lời, nhưng nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình, Naomi thừa biết câu trả lời.- Con không tin...tại sao lại có thể như thế này? Không phải...tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Chỉ là một cơn ác mộng! Sáng mai khi thức dậy, chúng ta sẽ nhận ra nó chỉ là mơ thôi...Tồi tệ...giấc mơ tồi tệ....- Mày chết đi!Nó đang nhắm vào lồng ngực trống trãi của Naomi. Ngay lúc đó, Naomi chợt nhận ra rằng trên thế gian này không tồn tại thứ gọi là yêu thương nhau giữa những người được gọi là gia đình. Chưa bao giờ có thứ gì hoàn hảo hết.Vì Mẹ đang muốn giết Naomi....Không nên tin tưởng vào thứ mà mình cho là hạnh phúc.Không nên hy vọng vào thứ tương lai xa vời đuợc vẽ một cách nghoệch ngoạc trong trí tưởng tượng.Và chấm hết...- Aahhhh....Mọi cái đều chấm hết.- Cái...cái gì vậy? Asuka! Em không sao chứ?Không có cái gì là thật.Chỉ toàn điều giả dối.