Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..…
Chương 91
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… Một ngày, một ngày, rồi một ngày nữa trôi qua. Cứ như thế, thời gian lặng lẽ đi qua nơi này, cho người ta một cảm giác cô đơn đáng sợ.Ánh nắng mới hiền hòa làm sao. Có phải nắng đang cố gắng làm dịu bớt cái tối tăm âm u của một khung cảnh tuyệt đẹp như thế này không? Tất cả những gì người ta có thể nghe thấy chính là tiếng róc rách của dòng suối nhân tạo chãy qua một cái mỏm đá thấp. Đàn cá đang tung tăng bơi lội. Chúng không biết là chúng đang ở một nơi như thế nào sao? An lành...ừ, đối với chúng có thể là thế. Khu vườn ở Nhật Bản khác ra ở những nơi khác, toàn bộ được bao phủ bởi một màu xanh ngọc bích của cây lá, cà mặt hồ phẳng lặng trong veo kia cũng vậy. Bầu trời xanh kia không ảnh hưởng gì được đến khu vườn. Màu xanh biển đã bị lấn áp một cách rõ rệt bởi một màu xanh khác. Nơi này cho người ta cảm giác thư thái, nếu như họ không biết nó thuộc tòa dinh thự của Thần Long Đảng.- Công Chúa...- Suỵt!Công Chúa Naomi đã ngăn Ngũ Long Sứ Yuri nói gì đó. Naomi chờ cho đến khi hai con bướm bay lên cao, vẫn còn tiếp tục quấn lấy nhau.- Có chuyện gì? - Naomi quay lại vấn đề ban đầu.- Về việc của Long Đế...- Hãy cứ để cho anh ấy ở ngoài một thời gian.Naomi cắt ngang lời Yuri, rồi quay lại và mỉm cười:- Ta biết giờ này anh ấy đang ờ đâu, làm gì, nhưng ta sẽ không làm anh ấy khó chịu đâu. Ta muốn anh ấy tự nguyện quay trở về bên cạnh ta. Bất cứ thứ gì ta muốn, ta cũng có thể dùng sức mạnh để chiếm lấy, riêng với anh ấy thì không.- Vâng, thưa Công Chúa. - Yuri cúi đầu tôn kính.- Hôm nay trời thật đẹp, ngươi có hứng thú đứng đây ngắm cảnh với ta một chút không?Yuri tiến lại gần, một hành động thay cho câu trà lời. Yuri khẽ nhìn sang chỗ Naomi, rồi lại nhìn xuống mặt hồ đầy những con cá màu cam đang vẫy đuôi bơi lội, vẻ mặt hơi đăm chiêu một chút.Trong thời điểm đó thì ở một nơi khác...- Ngọc Lâm! Ăn trưa thôi.Cậu chớp mắt, rồi trả lời một cách lạnh lùng:- Tôi không muốn ăn.Matsuki chau mày:- Cậu đừng làm ra vẻ như một đứa trẻ con cần được dỗ dành có được không?Cậu đứng lên:- Trẻ con cần dỗ dành? Anh cho rằng tôi giống như thế à?- Nếu không thì cậu nghĩ bây giờ mình giống gì nào?- Anh...nhưng anh tự nhiên xông vào trụ sở Thần Long Đảng làm gì?- Cứu cậu!- Ai nhờ anh làm chuyện ấy?Im lặng. Cuộc tranh cãi đã lên đến đỉnh điểm khi cả hai đều cảm thấy bức xúc.- Hừ..sao tôi lại làm cái chuyện ngu xuẩn đó nhỉ?Ngay từ đầu, cậu vì không muốn Matsuki dính vào chuyện này nên mới bỏ đi. Cậu mong sẽ không còn ai vì chuyện của cậu mà phải mạ hiểm, nhất là Matsuki - người mang khuôn mặt của Tô Gia Thành. Cậu cố ý gây hấn với hắn. Cậu không muốn Matsuki vì cậu mà bận tâm. Chuyện này không phải bình thường nữa. Cậu quay đi:- Anh đúng là đồ khùng!Ngay khi tay cậu vừa chạm vào nắm cửa, tiếng nói của hắn đã bất ngờ vang lên sau lưng khiến cậu khựng lại:- Vì...tôi không muốn cậu chết.
Một ngày, một ngày, rồi một ngày nữa trôi qua. Cứ như thế, thời gian lặng lẽ đi qua nơi này, cho người ta một cảm giác cô đơn đáng sợ.
Ánh nắng mới hiền hòa làm sao. Có phải nắng đang cố gắng làm dịu bớt cái tối tăm âm u của một khung cảnh tuyệt đẹp như thế này không? Tất cả những gì người ta có thể nghe thấy chính là tiếng róc rách của dòng suối nhân tạo chãy qua một cái mỏm đá thấp. Đàn cá đang tung tăng bơi lội. Chúng không biết là chúng đang ở một nơi như thế nào sao? An lành...ừ, đối với chúng có thể là thế. Khu vườn ở Nhật Bản khác ra ở những nơi khác, toàn bộ được bao phủ bởi một màu xanh ngọc bích của cây lá, cà mặt hồ phẳng lặng trong veo kia cũng vậy. Bầu trời xanh kia không ảnh hưởng gì được đến khu vườn. Màu xanh biển đã bị lấn áp một cách rõ rệt bởi một màu xanh khác. Nơi này cho người ta cảm giác thư thái, nếu như họ không biết nó thuộc tòa dinh thự của Thần Long Đảng.
- Công Chúa...
- Suỵt!
Công Chúa Naomi đã ngăn Ngũ Long Sứ Yuri nói gì đó. Naomi chờ cho đến khi hai con bướm bay lên cao, vẫn còn tiếp tục quấn lấy nhau.
- Có chuyện gì? - Naomi quay lại vấn đề ban đầu.
- Về việc của Long Đế...
- Hãy cứ để cho anh ấy ở ngoài một thời gian.
Naomi cắt ngang lời Yuri, rồi quay lại và mỉm cười:
- Ta biết giờ này anh ấy đang ờ đâu, làm gì, nhưng ta sẽ không làm anh ấy khó chịu đâu. Ta muốn anh ấy tự nguyện quay trở về bên cạnh ta. Bất cứ thứ gì ta muốn, ta cũng có thể dùng sức mạnh để chiếm lấy, riêng với anh ấy thì không.
- Vâng, thưa Công Chúa. - Yuri cúi đầu tôn kính.
- Hôm nay trời thật đẹp, ngươi có hứng thú đứng đây ngắm cảnh với ta một chút không?
Yuri tiến lại gần, một hành động thay cho câu trà lời. Yuri khẽ nhìn sang chỗ Naomi, rồi lại nhìn xuống mặt hồ đầy những con cá màu cam đang vẫy đuôi bơi lội, vẻ mặt hơi đăm chiêu một chút.
Trong thời điểm đó thì ở một nơi khác...
- Ngọc Lâm! Ăn trưa thôi.
Cậu chớp mắt, rồi trả lời một cách lạnh lùng:
- Tôi không muốn ăn.
Matsuki chau mày:
- Cậu đừng làm ra vẻ như một đứa trẻ con cần được dỗ dành có được không?
Cậu đứng lên:
- Trẻ con cần dỗ dành? Anh cho rằng tôi giống như thế à?
- Nếu không thì cậu nghĩ bây giờ mình giống gì nào?
- Anh...nhưng anh tự nhiên xông vào trụ sở Thần Long Đảng làm gì?
- Cứu cậu!
- Ai nhờ anh làm chuyện ấy?
Im lặng. Cuộc tranh cãi đã lên đến đỉnh điểm khi cả hai đều cảm thấy bức xúc.
- Hừ..sao tôi lại làm cái chuyện ngu xuẩn đó nhỉ?
Ngay từ đầu, cậu vì không muốn Matsuki dính vào chuyện này nên mới bỏ đi. Cậu mong sẽ không còn ai vì chuyện của cậu mà phải mạ hiểm, nhất là Matsuki - người mang khuôn mặt của Tô Gia Thành. Cậu cố ý gây hấn với hắn. Cậu không muốn Matsuki vì cậu mà bận tâm. Chuyện này không phải bình thường nữa. Cậu quay đi:
- Anh đúng là đồ khùng!
Ngay khi tay cậu vừa chạm vào nắm cửa, tiếng nói của hắn đã bất ngờ vang lên sau lưng khiến cậu khựng lại:
- Vì...tôi không muốn cậu chết.
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… Một ngày, một ngày, rồi một ngày nữa trôi qua. Cứ như thế, thời gian lặng lẽ đi qua nơi này, cho người ta một cảm giác cô đơn đáng sợ.Ánh nắng mới hiền hòa làm sao. Có phải nắng đang cố gắng làm dịu bớt cái tối tăm âm u của một khung cảnh tuyệt đẹp như thế này không? Tất cả những gì người ta có thể nghe thấy chính là tiếng róc rách của dòng suối nhân tạo chãy qua một cái mỏm đá thấp. Đàn cá đang tung tăng bơi lội. Chúng không biết là chúng đang ở một nơi như thế nào sao? An lành...ừ, đối với chúng có thể là thế. Khu vườn ở Nhật Bản khác ra ở những nơi khác, toàn bộ được bao phủ bởi một màu xanh ngọc bích của cây lá, cà mặt hồ phẳng lặng trong veo kia cũng vậy. Bầu trời xanh kia không ảnh hưởng gì được đến khu vườn. Màu xanh biển đã bị lấn áp một cách rõ rệt bởi một màu xanh khác. Nơi này cho người ta cảm giác thư thái, nếu như họ không biết nó thuộc tòa dinh thự của Thần Long Đảng.- Công Chúa...- Suỵt!Công Chúa Naomi đã ngăn Ngũ Long Sứ Yuri nói gì đó. Naomi chờ cho đến khi hai con bướm bay lên cao, vẫn còn tiếp tục quấn lấy nhau.- Có chuyện gì? - Naomi quay lại vấn đề ban đầu.- Về việc của Long Đế...- Hãy cứ để cho anh ấy ở ngoài một thời gian.Naomi cắt ngang lời Yuri, rồi quay lại và mỉm cười:- Ta biết giờ này anh ấy đang ờ đâu, làm gì, nhưng ta sẽ không làm anh ấy khó chịu đâu. Ta muốn anh ấy tự nguyện quay trở về bên cạnh ta. Bất cứ thứ gì ta muốn, ta cũng có thể dùng sức mạnh để chiếm lấy, riêng với anh ấy thì không.- Vâng, thưa Công Chúa. - Yuri cúi đầu tôn kính.- Hôm nay trời thật đẹp, ngươi có hứng thú đứng đây ngắm cảnh với ta một chút không?Yuri tiến lại gần, một hành động thay cho câu trà lời. Yuri khẽ nhìn sang chỗ Naomi, rồi lại nhìn xuống mặt hồ đầy những con cá màu cam đang vẫy đuôi bơi lội, vẻ mặt hơi đăm chiêu một chút.Trong thời điểm đó thì ở một nơi khác...- Ngọc Lâm! Ăn trưa thôi.Cậu chớp mắt, rồi trả lời một cách lạnh lùng:- Tôi không muốn ăn.Matsuki chau mày:- Cậu đừng làm ra vẻ như một đứa trẻ con cần được dỗ dành có được không?Cậu đứng lên:- Trẻ con cần dỗ dành? Anh cho rằng tôi giống như thế à?- Nếu không thì cậu nghĩ bây giờ mình giống gì nào?- Anh...nhưng anh tự nhiên xông vào trụ sở Thần Long Đảng làm gì?- Cứu cậu!- Ai nhờ anh làm chuyện ấy?Im lặng. Cuộc tranh cãi đã lên đến đỉnh điểm khi cả hai đều cảm thấy bức xúc.- Hừ..sao tôi lại làm cái chuyện ngu xuẩn đó nhỉ?Ngay từ đầu, cậu vì không muốn Matsuki dính vào chuyện này nên mới bỏ đi. Cậu mong sẽ không còn ai vì chuyện của cậu mà phải mạ hiểm, nhất là Matsuki - người mang khuôn mặt của Tô Gia Thành. Cậu cố ý gây hấn với hắn. Cậu không muốn Matsuki vì cậu mà bận tâm. Chuyện này không phải bình thường nữa. Cậu quay đi:- Anh đúng là đồ khùng!Ngay khi tay cậu vừa chạm vào nắm cửa, tiếng nói của hắn đã bất ngờ vang lên sau lưng khiến cậu khựng lại:- Vì...tôi không muốn cậu chết.