Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..…

Chương 93

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… "BẰNG!" - Cậu đứng lặng người. Matsuki từ từ rời khỏi cái xác còn ấm của cô người yêu phản bội định đâm mình:- Anh không mang em đi theo được, cho nên thay vì để họ giết, em hãy cứ chết trong vòng tay của anh, như vậy không hay hơn à?Cậu đứng thật lâu để nhìn cảnh tượng mà cậu vừa chứng kiến. Thay đổi...người ta là vậy sao? Matsuki của ngày nào đã biến mất chỉ trong một thoáng, trở nên lanh lùng và nhẫn tâm như thế. Mặc dù cậu biết cô gái đó đáng chết, nhưng mà...- Chúng ta đi thôi!Cậu nhận ra tay mình đang bị lôi đi. Cậu tự nhiên thấy sợ, à không, ghê tởm chứ! Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình giết người. Nó làm cậu thấy lạnh người.- Cậu làm sao vậy? Không cần quan tâm tới cái xác đó đâu! Chúng ta phải mau chóng đi khỏi đây.Minako đang nằm đó, đôi mắt vẫn mở to nhìn cậu. Nó làm cho cậy có một cảm giác khó chịu. Cậu giật tay ra:- Không!- Huh?!?Cậu không muốn Matsuki biến thành ác quỷ, giống như cậu đã từng.- Tôi không muốn đi với anh nữa! Tôi với anh từ nay trở đi không can hệ gì tới nhau hết! Tôi sẽ đi con đường của tôi.- Cậu lại muốn gì nữa đây?Muốn hắn tránh xa cậu ra, trước khi tất cả mọi thứ trở nên quá tệ hại.- Thiệt là...Cậu ngước lên nhìn, Matsuki bất ngờ ôm lấy cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Đôi mắt cậu mở to trân tráo, sau đó, cậu thấy đau, rồi thì không biết gì nữa.Matsuki vừa nhân cơ hội cậu sơ ý đánh cho cậu ngất. Hắn giữ lấy cậu khi cậu ngã vào người hắn. Hắn v**t v* mặt cậu:- Chỉ khi như thế này, cậu mới trở nên ngoan ngoãn dễ thương thôi.Rồi lại tiếp tục hôn lên môi cậu.

"BẰNG!" - Cậu đứng lặng người. Matsuki từ từ rời khỏi cái xác còn ấm của cô người yêu phản bội định đâm mình:

- Anh không mang em đi theo được, cho nên thay vì để họ giết, em hãy cứ chết trong vòng tay của anh, như vậy không hay hơn à?

Cậu đứng thật lâu để nhìn cảnh tượng mà cậu vừa chứng kiến. Thay đổi...người ta là vậy sao? Matsuki của ngày nào đã biến mất chỉ trong một thoáng, trở nên lanh lùng và nhẫn tâm như thế. Mặc dù cậu biết cô gái đó đáng chết, nhưng mà...

- Chúng ta đi thôi!

Cậu nhận ra tay mình đang bị lôi đi. Cậu tự nhiên thấy sợ, à không, ghê tởm chứ! Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình giết người. Nó làm cậu thấy lạnh người.

- Cậu làm sao vậy? Không cần quan tâm tới cái xác đó đâu! Chúng ta phải mau chóng đi khỏi đây.

Minako đang nằm đó, đôi mắt vẫn mở to nhìn cậu. Nó làm cho cậy có một cảm giác khó chịu. Cậu giật tay ra:

- Không!

- Huh?!?

Cậu không muốn Matsuki biến thành ác quỷ, giống như cậu đã từng.

- Tôi không muốn đi với anh nữa! Tôi với anh từ nay trở đi không can hệ gì tới nhau hết! Tôi sẽ đi con đường của tôi.

- Cậu lại muốn gì nữa đây?

Muốn hắn tránh xa cậu ra, trước khi tất cả mọi thứ trở nên quá tệ hại.

- Thiệt là...

Cậu ngước lên nhìn, Matsuki bất ngờ ôm lấy cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Đôi mắt cậu mở to trân tráo, sau đó, cậu thấy đau, rồi thì không biết gì nữa.

Matsuki vừa nhân cơ hội cậu sơ ý đánh cho cậu ngất. Hắn giữ lấy cậu khi cậu ngã vào người hắn. Hắn v**t v* mặt cậu:

- Chỉ khi như thế này, cậu mới trở nên ngoan ngoãn dễ thương thôi.

Rồi lại tiếp tục hôn lên môi cậu.

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… "BẰNG!" - Cậu đứng lặng người. Matsuki từ từ rời khỏi cái xác còn ấm của cô người yêu phản bội định đâm mình:- Anh không mang em đi theo được, cho nên thay vì để họ giết, em hãy cứ chết trong vòng tay của anh, như vậy không hay hơn à?Cậu đứng thật lâu để nhìn cảnh tượng mà cậu vừa chứng kiến. Thay đổi...người ta là vậy sao? Matsuki của ngày nào đã biến mất chỉ trong một thoáng, trở nên lanh lùng và nhẫn tâm như thế. Mặc dù cậu biết cô gái đó đáng chết, nhưng mà...- Chúng ta đi thôi!Cậu nhận ra tay mình đang bị lôi đi. Cậu tự nhiên thấy sợ, à không, ghê tởm chứ! Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình giết người. Nó làm cậu thấy lạnh người.- Cậu làm sao vậy? Không cần quan tâm tới cái xác đó đâu! Chúng ta phải mau chóng đi khỏi đây.Minako đang nằm đó, đôi mắt vẫn mở to nhìn cậu. Nó làm cho cậy có một cảm giác khó chịu. Cậu giật tay ra:- Không!- Huh?!?Cậu không muốn Matsuki biến thành ác quỷ, giống như cậu đã từng.- Tôi không muốn đi với anh nữa! Tôi với anh từ nay trở đi không can hệ gì tới nhau hết! Tôi sẽ đi con đường của tôi.- Cậu lại muốn gì nữa đây?Muốn hắn tránh xa cậu ra, trước khi tất cả mọi thứ trở nên quá tệ hại.- Thiệt là...Cậu ngước lên nhìn, Matsuki bất ngờ ôm lấy cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Đôi mắt cậu mở to trân tráo, sau đó, cậu thấy đau, rồi thì không biết gì nữa.Matsuki vừa nhân cơ hội cậu sơ ý đánh cho cậu ngất. Hắn giữ lấy cậu khi cậu ngã vào người hắn. Hắn v**t v* mặt cậu:- Chỉ khi như thế này, cậu mới trở nên ngoan ngoãn dễ thương thôi.Rồi lại tiếp tục hôn lên môi cậu.

Chương 93