Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..…

Chương 98

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… Chiếc chuông gió khẽ đu mình trên cao bên khung cửa sổ, tạo nên một âm thanh dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với bầy Quạ Đen đang lờn vờn trước cửa chờ đón linh hồn của một kẻ xấu số. Nháo nhác ngoài khu vườn nhạt nắng là những đôi cánh màu đen. Người ta tự hỏi, Quạ Đen từ đâu mà ra và vì sao chúng lại tượng trưng cho cái chết? Không ai có một câu trả lời nào cho chuyện này hết. Nhớ lại, có một vị quốc sự nhà phật đã bảo rằng Quạ là anh em của loài Phượng Hoàng. Xưa thật là xưa, Quạ mang trên mình một đôi cánh trắng, đó vốn là những Thiên Thần. Rồi sau đó? Chẳng biết tại sao, Quạ lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng của mình, nhưng việc không thành, và cuối cùng, Quạ bị tước bỏ tất cả, đôi cánh trắng nhuốm một màu đen tối. Quạ và Phượng Hoàng từ đó về sau không đội trời chung.Tại sao lại muốn giết người thân duy nhất của mình?- y*ri, ngươi có biết tại sao Quạ lại muốn giết người thân duy nhất của mình hay không?Im lặng...cười một mình, tự nhiên thấy mình thiệt là ngốc.- Xin lỗi...ta quên mất là ngươi sẽ không bao giờ có thể trả lời ta được nữa. Ngươi đã mãi mãi câm lặng dưới đáy mồ sâu.Nhưng đó là thói quen. Lúc nào cũng vậy, hễ có vấn đề gì khúc mắc thì người được hỏi đầu tiên sẽ là y*ri. Bây giờ phải hỏi ai đây?Vì sao loài Quạ lại tự biến mình thành tay sai của Thần Chết? Làm một Thiên Thần khó lắm sao?Vì sao Quạ lại muốn giết người anh em duy nhất của mình?Cánh cửa hé mở.Từ lúc nào đó, sự sống và cái chết đã không còn cách nhau một khoảng xa nữa.- Chào mừng quay lại Thần Long Đảng, Tô Ngọc Lâm!Giờ thì chỉ còn lại hai người. Tất cả đều đã chết. Cuộc chiến thật tàn ác. Nó kết thúc với cảnh hai đối thủ tận mắt chứng kiến những người bên cạnh mình lần lượt ngã xuống.- Tới để giết tôi?Bộ Kimono vẫn mang một màu đỏ thẫm của máu như ngày nào. Mấy bông hoa bách hợp trắng thêu trên áo vẫn còn tươi nguyên sắc. Có khi nào đó, tới một lúc, chúng sẽ héo tàn hay không? Chỉ có Chúa mới biết chuyện đó.- Không...Cười...là mỉa mai? Hay là vui mừng? Hoặc cay đắng?- Vì sao?- Vì chúng ta là anh em.Nặng nề...có cái gì đó rất nặng nề trong ngực. Cái gì vậy? Là trái tim à?- Anh có biết tại sao Quạ Đen lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng duy nhất của mình không, Tô Ngọc Lâm?Im lặng...kể cả Tô Ngọc Lâm cũng không có câu trả lời.- Ngọc Lâm! - Lần thứ hai, cánh cửa bật mở.Họ còn sống...- Quất Chi? Hoàng Long? Hai người...chưa chết à?- Hừ, may mà tôi thông minh, trang bị sẵn dù lúc rơi xuống núi.- Cậu không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cậu.Đủ mặt hết rồi...dù có như thế nào đi nữa, tất cả đều phải chết.Phải chết!

Chiếc chuông gió khẽ đu mình trên cao bên khung cửa sổ, tạo nên một âm thanh dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với bầy Quạ Đen đang lờn vờn trước cửa chờ đón linh hồn của một kẻ xấu số. Nháo nhác ngoài khu vườn nhạt nắng là những đôi cánh màu đen. Người ta tự hỏi, Quạ Đen từ đâu mà ra và vì sao chúng lại tượng trưng cho cái chết? Không ai có một câu trả lời nào cho chuyện này hết. Nhớ lại, có một vị quốc sự nhà phật đã bảo rằng Quạ là anh em của loài Phượng Hoàng. Xưa thật là xưa, Quạ mang trên mình một đôi cánh trắng, đó vốn là những Thiên Thần. Rồi sau đó? Chẳng biết tại sao, Quạ lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng của mình, nhưng việc không thành, và cuối cùng, Quạ bị tước bỏ tất cả, đôi cánh trắng nhuốm một màu đen tối. Quạ và Phượng Hoàng từ đó về sau không đội trời chung.

Tại sao lại muốn giết người thân duy nhất của mình?

- y*ri, ngươi có biết tại sao Quạ lại muốn giết người thân duy nhất của mình hay không?

Im lặng...cười một mình, tự nhiên thấy mình thiệt là ngốc.

- Xin lỗi...ta quên mất là ngươi sẽ không bao giờ có thể trả lời ta được nữa. Ngươi đã mãi mãi câm lặng dưới đáy mồ sâu.

Nhưng đó là thói quen. Lúc nào cũng vậy, hễ có vấn đề gì khúc mắc thì người được hỏi đầu tiên sẽ là y*ri. Bây giờ phải hỏi ai đây?

Vì sao loài Quạ lại tự biến mình thành tay sai của Thần Chết? Làm một Thiên Thần khó lắm sao?

Vì sao Quạ lại muốn giết người anh em duy nhất của mình?

Cánh cửa hé mở.

Từ lúc nào đó, sự sống và cái chết đã không còn cách nhau một khoảng xa nữa.

- Chào mừng quay lại Thần Long Đảng, Tô Ngọc Lâm!

Giờ thì chỉ còn lại hai người. Tất cả đều đã chết. Cuộc chiến thật tàn ác. Nó kết thúc với cảnh hai đối thủ tận mắt chứng kiến những người bên cạnh mình lần lượt ngã xuống.

- Tới để giết tôi?

Bộ Kimono vẫn mang một màu đỏ thẫm của máu như ngày nào. Mấy bông hoa bách hợp trắng thêu trên áo vẫn còn tươi nguyên sắc. Có khi nào đó, tới một lúc, chúng sẽ héo tàn hay không? Chỉ có Chúa mới biết chuyện đó.

- Không...

Cười...là mỉa mai? Hay là vui mừng? Hoặc cay đắng?

- Vì sao?

- Vì chúng ta là anh em.

Nặng nề...có cái gì đó rất nặng nề trong ngực. Cái gì vậy? Là trái tim à?

- Anh có biết tại sao Quạ Đen lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng duy nhất của mình không, Tô Ngọc Lâm?

Im lặng...kể cả Tô Ngọc Lâm cũng không có câu trả lời.

- Ngọc Lâm! - Lần thứ hai, cánh cửa bật mở.

Họ còn sống...

- Quất Chi? Hoàng Long? Hai người...chưa chết à?

- Hừ, may mà tôi thông minh, trang bị sẵn dù lúc rơi xuống núi.

- Cậu không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cậu.

Đủ mặt hết rồi...dù có như thế nào đi nữa, tất cả đều phải chết.

Phải chết!

My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ  - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi..  - Mẫn Mẫn..em đừng đi  - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi..  Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông..  nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này?  Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực  Sáng hôm sau...  Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua..  ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng:  - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi..  - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ..  cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói...  làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt..  1 cô hầu gái..… Chiếc chuông gió khẽ đu mình trên cao bên khung cửa sổ, tạo nên một âm thanh dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với bầy Quạ Đen đang lờn vờn trước cửa chờ đón linh hồn của một kẻ xấu số. Nháo nhác ngoài khu vườn nhạt nắng là những đôi cánh màu đen. Người ta tự hỏi, Quạ Đen từ đâu mà ra và vì sao chúng lại tượng trưng cho cái chết? Không ai có một câu trả lời nào cho chuyện này hết. Nhớ lại, có một vị quốc sự nhà phật đã bảo rằng Quạ là anh em của loài Phượng Hoàng. Xưa thật là xưa, Quạ mang trên mình một đôi cánh trắng, đó vốn là những Thiên Thần. Rồi sau đó? Chẳng biết tại sao, Quạ lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng của mình, nhưng việc không thành, và cuối cùng, Quạ bị tước bỏ tất cả, đôi cánh trắng nhuốm một màu đen tối. Quạ và Phượng Hoàng từ đó về sau không đội trời chung.Tại sao lại muốn giết người thân duy nhất của mình?- y*ri, ngươi có biết tại sao Quạ lại muốn giết người thân duy nhất của mình hay không?Im lặng...cười một mình, tự nhiên thấy mình thiệt là ngốc.- Xin lỗi...ta quên mất là ngươi sẽ không bao giờ có thể trả lời ta được nữa. Ngươi đã mãi mãi câm lặng dưới đáy mồ sâu.Nhưng đó là thói quen. Lúc nào cũng vậy, hễ có vấn đề gì khúc mắc thì người được hỏi đầu tiên sẽ là y*ri. Bây giờ phải hỏi ai đây?Vì sao loài Quạ lại tự biến mình thành tay sai của Thần Chết? Làm một Thiên Thần khó lắm sao?Vì sao Quạ lại muốn giết người anh em duy nhất của mình?Cánh cửa hé mở.Từ lúc nào đó, sự sống và cái chết đã không còn cách nhau một khoảng xa nữa.- Chào mừng quay lại Thần Long Đảng, Tô Ngọc Lâm!Giờ thì chỉ còn lại hai người. Tất cả đều đã chết. Cuộc chiến thật tàn ác. Nó kết thúc với cảnh hai đối thủ tận mắt chứng kiến những người bên cạnh mình lần lượt ngã xuống.- Tới để giết tôi?Bộ Kimono vẫn mang một màu đỏ thẫm của máu như ngày nào. Mấy bông hoa bách hợp trắng thêu trên áo vẫn còn tươi nguyên sắc. Có khi nào đó, tới một lúc, chúng sẽ héo tàn hay không? Chỉ có Chúa mới biết chuyện đó.- Không...Cười...là mỉa mai? Hay là vui mừng? Hoặc cay đắng?- Vì sao?- Vì chúng ta là anh em.Nặng nề...có cái gì đó rất nặng nề trong ngực. Cái gì vậy? Là trái tim à?- Anh có biết tại sao Quạ Đen lại muốn giết người anh em Phượng Hoàng duy nhất của mình không, Tô Ngọc Lâm?Im lặng...kể cả Tô Ngọc Lâm cũng không có câu trả lời.- Ngọc Lâm! - Lần thứ hai, cánh cửa bật mở.Họ còn sống...- Quất Chi? Hoàng Long? Hai người...chưa chết à?- Hừ, may mà tôi thông minh, trang bị sẵn dù lúc rơi xuống núi.- Cậu không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cậu.Đủ mặt hết rồi...dù có như thế nào đi nữa, tất cả đều phải chết.Phải chết!

Chương 98