Tháng mười. Tiết trời phương bắc thê lương, trên nhánh ngô đồng khô khốc rơi rụng tầng tầng lá vàng, tùng sinh trầm trầm tiếng gọi vang vọng căn viện cũ nát điêu tàn cùng khoảng sân rộng trải dài cỏ dại sang đông héo úa. Triệu Tử Đoạn hướng mắt trông ra hoàng hôn, bóng tối âm lãnh dần dần che kín thiên địa, y choàng sơ sài áo lông, với tay tự châm sáng dạ đăng trên đoạn hành lang trước viện, mặc kệ đông phong buốt giá quất ngang thân thể. Bản thân đã phải trải qua lạnh lẽo nơi Cấm Thành cô độc này bao nhiêu năm, y chẳng thể nào nhớ rõ. Ký ức mơ hồ duy nhất còn sót lại chính là Mạt Quốc đại bại, khiến Hoàng tử như y phải cúi đầu đến Đại Quốc trở thành nhân chí. Khi đó y vẫn là một tiểu hài tử, rất nhanh liền có thể thích nghi. Mười mấy năm giữa xa hoa cung đình nạm vàng dát ngọc, y vẫn cô độc và vô vị. Triệu Tử Đoạn vén tay áo để lộ làn da trong suốt tựa sứ mỏng phơn phớt gân xanh, y hơi mím đôi môi đỏ, cố gắng treo chiếc đèn lồng đang lay lắt, rất lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống hành…
Chương 10: Ái quân 10
Ái QuânTác giả: Hồ Ái TrâmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngTháng mười. Tiết trời phương bắc thê lương, trên nhánh ngô đồng khô khốc rơi rụng tầng tầng lá vàng, tùng sinh trầm trầm tiếng gọi vang vọng căn viện cũ nát điêu tàn cùng khoảng sân rộng trải dài cỏ dại sang đông héo úa. Triệu Tử Đoạn hướng mắt trông ra hoàng hôn, bóng tối âm lãnh dần dần che kín thiên địa, y choàng sơ sài áo lông, với tay tự châm sáng dạ đăng trên đoạn hành lang trước viện, mặc kệ đông phong buốt giá quất ngang thân thể. Bản thân đã phải trải qua lạnh lẽo nơi Cấm Thành cô độc này bao nhiêu năm, y chẳng thể nào nhớ rõ. Ký ức mơ hồ duy nhất còn sót lại chính là Mạt Quốc đại bại, khiến Hoàng tử như y phải cúi đầu đến Đại Quốc trở thành nhân chí. Khi đó y vẫn là một tiểu hài tử, rất nhanh liền có thể thích nghi. Mười mấy năm giữa xa hoa cung đình nạm vàng dát ngọc, y vẫn cô độc và vô vị. Triệu Tử Đoạn vén tay áo để lộ làn da trong suốt tựa sứ mỏng phơn phớt gân xanh, y hơi mím đôi môi đỏ, cố gắng treo chiếc đèn lồng đang lay lắt, rất lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống hành… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Nam phồn vinh, sóng nước dập dềnh, trên một con thuyền xa hoa, Triệu Tử Đoạn huyết y rực rỡ thong thả nghiêng người ngắm nhìn cảnh sắc hữu tình:-Huynh bỏ lại tất cả, không tiếc nuối ư?Hoàn Nhan Viên Hạo thường phục trắng trơn tinh mỹ phiêu phiêu ý cười:-Nhân sinh này không được cùng Tử Đoạn mới là tiếc nuối lớn nhất của Trẫm...à...của ta...Hắn nhường lại long ỷ cho Bát Hoàng đệ - thiếu niên trong sáng nhất, hăng hái nhất, thông minh nhất - hắn bỏ lại phồn hoa thiên gia tôn quý thiên hạ, chỉ để có ngày hôm nay, cùng y ngắm giang sơn cẩm tú vạn dặm hoa.Triệu Tử Đoạn nâng bầu rượu đục, dốc một hơi đầy:-Kỳ thực, đệ đã biết huynh là ân nhân liên hoa trì từ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau, huynh có tin không?Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu cười, ấp áp tựa nắng xuân:-Ta tin!Triệu Tử Đoạn có chút ngạc nhiên, liền quay lại:-Vì sao?Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm thúy, nhỏ giọng:-Đêm đó trông Tử Đoạn rất thỏa mãn...Tiếng cười vang vang sóng nước, thuyền trôi hờ hững mang theo chân tình sâu đậm, mang theo tiêu dao tự tại, mang theo ngạo tiếu khinh cuồng.Phù sinh như mộng, hà cớ gì mà không tận thú!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nam phồn vinh, sóng nước dập dềnh, trên một con thuyền xa hoa, Triệu Tử Đoạn huyết y rực rỡ thong thả nghiêng người ngắm nhìn cảnh sắc hữu tình:
-
Huynh bỏ lại tất cả, không tiếc nuối ư?
Hoàn Nhan Viên Hạo thường phục trắng trơn tinh mỹ phiêu phiêu ý cười:
-
Nhân sinh này không được cùng Tử Đoạn mới là tiếc nuối lớn nhất của Trẫm...à...của ta...
Hắn nhường lại long ỷ cho Bát Hoàng đệ - thiếu niên trong sáng nhất, hăng hái nhất, thông minh nhất - hắn bỏ lại phồn hoa thiên gia tôn quý thiên hạ, chỉ để có ngày hôm nay, cùng y ngắm giang sơn cẩm tú vạn dặm hoa.
Triệu Tử Đoạn nâng bầu rượu đục, dốc một hơi đầy:
-
Kỳ thực, đệ đã biết huynh là ân nhân liên hoa trì từ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau, huynh có tin không?
Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu cười, ấp áp tựa nắng xuân:
-
Ta tin!
Triệu Tử Đoạn có chút ngạc nhiên, liền quay lại:
-
Vì sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm thúy, nhỏ giọng:
-
Đêm đó trông Tử Đoạn rất thỏa mãn...
Tiếng cười vang vang sóng nước, thuyền trôi hờ hững mang theo chân tình sâu đậm, mang theo tiêu dao tự tại, mang theo ngạo tiếu khinh cuồng.
Phù sinh như mộng, hà cớ gì mà không tận thú!
Ái QuânTác giả: Hồ Ái TrâmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngTháng mười. Tiết trời phương bắc thê lương, trên nhánh ngô đồng khô khốc rơi rụng tầng tầng lá vàng, tùng sinh trầm trầm tiếng gọi vang vọng căn viện cũ nát điêu tàn cùng khoảng sân rộng trải dài cỏ dại sang đông héo úa. Triệu Tử Đoạn hướng mắt trông ra hoàng hôn, bóng tối âm lãnh dần dần che kín thiên địa, y choàng sơ sài áo lông, với tay tự châm sáng dạ đăng trên đoạn hành lang trước viện, mặc kệ đông phong buốt giá quất ngang thân thể. Bản thân đã phải trải qua lạnh lẽo nơi Cấm Thành cô độc này bao nhiêu năm, y chẳng thể nào nhớ rõ. Ký ức mơ hồ duy nhất còn sót lại chính là Mạt Quốc đại bại, khiến Hoàng tử như y phải cúi đầu đến Đại Quốc trở thành nhân chí. Khi đó y vẫn là một tiểu hài tử, rất nhanh liền có thể thích nghi. Mười mấy năm giữa xa hoa cung đình nạm vàng dát ngọc, y vẫn cô độc và vô vị. Triệu Tử Đoạn vén tay áo để lộ làn da trong suốt tựa sứ mỏng phơn phớt gân xanh, y hơi mím đôi môi đỏ, cố gắng treo chiếc đèn lồng đang lay lắt, rất lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống hành… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Nam phồn vinh, sóng nước dập dềnh, trên một con thuyền xa hoa, Triệu Tử Đoạn huyết y rực rỡ thong thả nghiêng người ngắm nhìn cảnh sắc hữu tình:-Huynh bỏ lại tất cả, không tiếc nuối ư?Hoàn Nhan Viên Hạo thường phục trắng trơn tinh mỹ phiêu phiêu ý cười:-Nhân sinh này không được cùng Tử Đoạn mới là tiếc nuối lớn nhất của Trẫm...à...của ta...Hắn nhường lại long ỷ cho Bát Hoàng đệ - thiếu niên trong sáng nhất, hăng hái nhất, thông minh nhất - hắn bỏ lại phồn hoa thiên gia tôn quý thiên hạ, chỉ để có ngày hôm nay, cùng y ngắm giang sơn cẩm tú vạn dặm hoa.Triệu Tử Đoạn nâng bầu rượu đục, dốc một hơi đầy:-Kỳ thực, đệ đã biết huynh là ân nhân liên hoa trì từ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau, huynh có tin không?Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu cười, ấp áp tựa nắng xuân:-Ta tin!Triệu Tử Đoạn có chút ngạc nhiên, liền quay lại:-Vì sao?Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm thúy, nhỏ giọng:-Đêm đó trông Tử Đoạn rất thỏa mãn...Tiếng cười vang vang sóng nước, thuyền trôi hờ hững mang theo chân tình sâu đậm, mang theo tiêu dao tự tại, mang theo ngạo tiếu khinh cuồng.Phù sinh như mộng, hà cớ gì mà không tận thú!