Gió lạnh đìu hiu, ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành. “Ninh Tương Y, ngươi cảm thấy, ngươi còn có thể trốn đi đâu?” Giọng nam lạnh lùng khàn khàn từ từ đưa lại, quả thực là ung dung không vội, nhưng cổ họng như mắc cát, khiến người nghe rất không thoải mái. Một cơn gió lạnh thổi tới làm cánh cửa gỗ của ngôi miếu đổ nát đập cành cạnh, một bóng người màu đen bạc vững bước đi vào, góc áo tung bay phấp phới, phía trên là giao long giương nanh múa vuốt được thêu bằng sợi màu đỏ thẫm và chỉ vàng, lúc bay qua bay lại sinh động như thật, giống như có sức sống. Chỉ dòm một góc thôi cũng đủ biết được tướng mạo, sự tinh tế đó hoàn toàn không hợp với ngôi miếu tồi tàn đổ nát này chút nào. Theo vào còn có một đám vệ binh Nguyệt Long mặc áo giáp mềm màu trắng bạc, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn họ nhẹ nhàng khiêng một cái ghế dựa Thái sư đặt ở trong miếu, đợi nam tử nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh chóng phong tỏa tất cả phương hướng của ngôi miếu đổ nát, cả quá trình hoàn toàn yên tĩnh không…
Chương 259: Leo Lên Vấn Thiên Đài
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên NgườiTác giả: Phong Dữ Tự NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhGió lạnh đìu hiu, ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành. “Ninh Tương Y, ngươi cảm thấy, ngươi còn có thể trốn đi đâu?” Giọng nam lạnh lùng khàn khàn từ từ đưa lại, quả thực là ung dung không vội, nhưng cổ họng như mắc cát, khiến người nghe rất không thoải mái. Một cơn gió lạnh thổi tới làm cánh cửa gỗ của ngôi miếu đổ nát đập cành cạnh, một bóng người màu đen bạc vững bước đi vào, góc áo tung bay phấp phới, phía trên là giao long giương nanh múa vuốt được thêu bằng sợi màu đỏ thẫm và chỉ vàng, lúc bay qua bay lại sinh động như thật, giống như có sức sống. Chỉ dòm một góc thôi cũng đủ biết được tướng mạo, sự tinh tế đó hoàn toàn không hợp với ngôi miếu tồi tàn đổ nát này chút nào. Theo vào còn có một đám vệ binh Nguyệt Long mặc áo giáp mềm màu trắng bạc, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn họ nhẹ nhàng khiêng một cái ghế dựa Thái sư đặt ở trong miếu, đợi nam tử nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh chóng phong tỏa tất cả phương hướng của ngôi miếu đổ nát, cả quá trình hoàn toàn yên tĩnh không… Sấm sét vang dội, mưa gió lạnh lẽo!Cái thời tiết này, quái dị đến đến mức mọi người không thể không hoài nghi, tất cả đều có liên quan đến Ninh Tương Y!Thế nhưng Ninh Tương Y đang ở chỗ nào?Ninh Úc đã tính toán thời gian, trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng thấp thỏm… Chẳng lẽ còn có chuyện mà Hoàng tỷ không giải quyết được sao?Ngay cả mọi người bên dưới cũng đang xì xào bàn tán, âm thanh bàn tán cộng lại càng lúc càng lớn, thậm chí còn làm lu mờ cả tiếng mưa, để Ninh Úc có thể nghe thấy rõ ràng.Bỏ lỡ giờ lành, coi như Tả Tướng một phen sợ hãi đã không dám nói gì, thế nhưng đám đại thần cương trực công chính kia, cũng sẽ không tùy ý để Ninh Tương Y muốn làm gì thì làm.Trừ đám người hoàng cung có cung nhân che ô bên ngoài, còn lại đại thần quần áo toàn bộ bị ướt nhẹp, nhiều quan viên, nhiều gia quyến, thần dân đang chờ ở đây, nếu Ninh Tương Y qua giờ lành vẫn không xuất hiện, không cho bọn họ một lời giải thích chính đáng, bọn họ quyết không bỏ qua! Lúc này mưa càng ngày càng nặng hạt, đổ xuống như trút nước! Người dân có thể chịu ở lại, nhưng còn những quan gia nữ quyền kia làm sao chịu nổi!Thái hậu không dám nhìn Ninh Úc, cũng không dám mở miệng, liền giật giật bảo Long Quý Phi lên tiếng.Bọn họ thì không sao, lại có cung nhân cầm ô, cho nên Long Quý Phi cũng không vội, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn hướng về những người xung quanh rồi hỏi.“Khởi bẩm bệ hạ, giờ lành sắp qua, còn phải chờ đợi thêm nữa sao?”Câu nói này, giống như nói ra nỗi lòng của tất cả những người có mặt ở đây!Ninh Kham bị hỏi, lúc này người không ngồi trên ngai vị, mà đứng ở vấn thiên đài, vấn thiên đài người bình thường không thể đứng lâu, vì là nơi hội tụ thần thánh, Hoàng đế lúc này phải đội mưa, lần đầu tiên thấy người chật vật như vậy.Lúc này Hoàng đến nhìn về cuối con lợi đường một chút, lại một lần nữa trầm giọng nói.“Hãy chờ giờ lành qua đi.”Ninh Úc nhìn Ninh Kham cảm thấy cảm kích một chút, có lẽ với hắn Ninh Kham không phải người cha tốt, nhưng đối với Ninh Tương Y, người thật sự rất quan tâm.Lúc này, đột nhiên có người hô lên!“Có người đến!”Một vụ náo loạn, tất cả mọi người ngay lập tức đều nhìn về hướng cuối ngã tư đường! Quả nhiên! Có một người đang chạy tới hướng này!Cảm giác đầu tiên của bọn họ chính là, người kia tuyệt đối không thể nào là Ninh Tương Y, có lẽ là Ninh Tương Y đã có chuyện xảy ra, nên cung nhân đến báo tin chăng?Thế nhưng, lúc tất cả mọi người đang mong mỏi tò mò, người kia tiến...!Càng ngày càng gần…Nàng là…Thái hậu đều nhô người ra xem, ở đây chỉ có Ninh Úc nhìn qua liền nhận ra nàng!“Hoàng tỷ!”Nói xong, hắn từ trên vấn thiên đài nhảy xuống, hướng về bóng người đang chạy đến!Đúng thật là Ninh Tương Y!Ninh Kham kinh ngạc! Đợi đến lúc nàng tiến gần chút nữa, Ninh Kham quả thực không thể tin vào hai mắt của mình!.
Sấm sét vang dội, mưa gió lạnh lẽo!
Cái thời tiết này, quái dị đến đến mức mọi người không thể không hoài nghi, tất cả đều có liên quan đến Ninh Tương Y!
Thế nhưng Ninh Tương Y đang ở chỗ nào?
Ninh Úc đã tính toán thời gian, trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng thấp thỏm… Chẳng lẽ còn có chuyện mà Hoàng tỷ không giải quyết được sao?
Ngay cả mọi người bên dưới cũng đang xì xào bàn tán, âm thanh bàn tán cộng lại càng lúc càng lớn, thậm chí còn làm lu mờ cả tiếng mưa, để Ninh Úc có thể nghe thấy rõ ràng.
Bỏ lỡ giờ lành, coi như Tả Tướng một phen sợ hãi đã không dám nói gì, thế nhưng đám đại thần cương trực công chính kia, cũng sẽ không tùy ý để Ninh Tương Y muốn làm gì thì làm.
Trừ đám người hoàng cung có cung nhân che ô bên ngoài, còn lại đại thần quần áo toàn bộ bị ướt nhẹp, nhiều quan viên, nhiều gia quyến, thần dân đang chờ ở đây, nếu Ninh Tương Y qua giờ lành vẫn không xuất hiện, không cho bọn họ một lời giải thích chính đáng, bọn họ quyết không bỏ qua!
Lúc này mưa càng ngày càng nặng hạt, đổ xuống như trút nước! Người dân có thể chịu ở lại, nhưng còn những quan gia nữ quyền kia làm sao chịu nổi!
Thái hậu không dám nhìn Ninh Úc, cũng không dám mở miệng, liền giật giật bảo Long Quý Phi lên tiếng.
Bọn họ thì không sao, lại có cung nhân cầm ô, cho nên Long Quý Phi cũng không vội, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn hướng về những người xung quanh rồi hỏi.
“Khởi bẩm bệ hạ, giờ lành sắp qua, còn phải chờ đợi thêm nữa sao?”
Câu nói này, giống như nói ra nỗi lòng của tất cả những người có mặt ở đây!
Ninh Kham bị hỏi, lúc này người không ngồi trên ngai vị, mà đứng ở vấn thiên đài, vấn thiên đài người bình thường không thể đứng lâu, vì là nơi hội tụ thần thánh, Hoàng đế lúc này phải đội mưa, lần đầu tiên thấy người chật vật như vậy.
Lúc này Hoàng đến nhìn về cuối con lợi đường một chút, lại một lần nữa trầm giọng nói.
“Hãy chờ giờ lành qua đi.”
Ninh Úc nhìn Ninh Kham cảm thấy cảm kích một chút, có lẽ với hắn Ninh Kham không phải người cha tốt, nhưng đối với Ninh Tương Y, người thật sự rất quan tâm.
Lúc này, đột nhiên có người hô lên!
“Có người đến!”
Một vụ náo loạn, tất cả mọi người ngay lập tức đều nhìn về hướng cuối ngã tư đường! Quả nhiên! Có một người đang chạy tới hướng này!
Cảm giác đầu tiên của bọn họ chính là, người kia tuyệt đối không thể nào là Ninh Tương Y, có lẽ là Ninh Tương Y đã có chuyện xảy ra, nên cung nhân đến báo tin chăng?
Thế nhưng, lúc tất cả mọi người đang mong mỏi tò mò, người kia tiến...!Càng ngày càng gần…
Nàng là…
Thái hậu đều nhô người ra xem, ở đây chỉ có Ninh Úc nhìn qua liền nhận ra nàng!
“Hoàng tỷ!”
Nói xong, hắn từ trên vấn thiên đài nhảy xuống, hướng về bóng người đang chạy đến!
Đúng thật là Ninh Tương Y!
Ninh Kham kinh ngạc! Đợi đến lúc nàng tiến gần chút nữa, Ninh Kham quả thực không thể tin vào hai mắt của mình!.
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên NgườiTác giả: Phong Dữ Tự NhiênTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhGió lạnh đìu hiu, ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành. “Ninh Tương Y, ngươi cảm thấy, ngươi còn có thể trốn đi đâu?” Giọng nam lạnh lùng khàn khàn từ từ đưa lại, quả thực là ung dung không vội, nhưng cổ họng như mắc cát, khiến người nghe rất không thoải mái. Một cơn gió lạnh thổi tới làm cánh cửa gỗ của ngôi miếu đổ nát đập cành cạnh, một bóng người màu đen bạc vững bước đi vào, góc áo tung bay phấp phới, phía trên là giao long giương nanh múa vuốt được thêu bằng sợi màu đỏ thẫm và chỉ vàng, lúc bay qua bay lại sinh động như thật, giống như có sức sống. Chỉ dòm một góc thôi cũng đủ biết được tướng mạo, sự tinh tế đó hoàn toàn không hợp với ngôi miếu tồi tàn đổ nát này chút nào. Theo vào còn có một đám vệ binh Nguyệt Long mặc áo giáp mềm màu trắng bạc, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn họ nhẹ nhàng khiêng một cái ghế dựa Thái sư đặt ở trong miếu, đợi nam tử nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh chóng phong tỏa tất cả phương hướng của ngôi miếu đổ nát, cả quá trình hoàn toàn yên tĩnh không… Sấm sét vang dội, mưa gió lạnh lẽo!Cái thời tiết này, quái dị đến đến mức mọi người không thể không hoài nghi, tất cả đều có liên quan đến Ninh Tương Y!Thế nhưng Ninh Tương Y đang ở chỗ nào?Ninh Úc đã tính toán thời gian, trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng thấp thỏm… Chẳng lẽ còn có chuyện mà Hoàng tỷ không giải quyết được sao?Ngay cả mọi người bên dưới cũng đang xì xào bàn tán, âm thanh bàn tán cộng lại càng lúc càng lớn, thậm chí còn làm lu mờ cả tiếng mưa, để Ninh Úc có thể nghe thấy rõ ràng.Bỏ lỡ giờ lành, coi như Tả Tướng một phen sợ hãi đã không dám nói gì, thế nhưng đám đại thần cương trực công chính kia, cũng sẽ không tùy ý để Ninh Tương Y muốn làm gì thì làm.Trừ đám người hoàng cung có cung nhân che ô bên ngoài, còn lại đại thần quần áo toàn bộ bị ướt nhẹp, nhiều quan viên, nhiều gia quyến, thần dân đang chờ ở đây, nếu Ninh Tương Y qua giờ lành vẫn không xuất hiện, không cho bọn họ một lời giải thích chính đáng, bọn họ quyết không bỏ qua! Lúc này mưa càng ngày càng nặng hạt, đổ xuống như trút nước! Người dân có thể chịu ở lại, nhưng còn những quan gia nữ quyền kia làm sao chịu nổi!Thái hậu không dám nhìn Ninh Úc, cũng không dám mở miệng, liền giật giật bảo Long Quý Phi lên tiếng.Bọn họ thì không sao, lại có cung nhân cầm ô, cho nên Long Quý Phi cũng không vội, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn hướng về những người xung quanh rồi hỏi.“Khởi bẩm bệ hạ, giờ lành sắp qua, còn phải chờ đợi thêm nữa sao?”Câu nói này, giống như nói ra nỗi lòng của tất cả những người có mặt ở đây!Ninh Kham bị hỏi, lúc này người không ngồi trên ngai vị, mà đứng ở vấn thiên đài, vấn thiên đài người bình thường không thể đứng lâu, vì là nơi hội tụ thần thánh, Hoàng đế lúc này phải đội mưa, lần đầu tiên thấy người chật vật như vậy.Lúc này Hoàng đến nhìn về cuối con lợi đường một chút, lại một lần nữa trầm giọng nói.“Hãy chờ giờ lành qua đi.”Ninh Úc nhìn Ninh Kham cảm thấy cảm kích một chút, có lẽ với hắn Ninh Kham không phải người cha tốt, nhưng đối với Ninh Tương Y, người thật sự rất quan tâm.Lúc này, đột nhiên có người hô lên!“Có người đến!”Một vụ náo loạn, tất cả mọi người ngay lập tức đều nhìn về hướng cuối ngã tư đường! Quả nhiên! Có một người đang chạy tới hướng này!Cảm giác đầu tiên của bọn họ chính là, người kia tuyệt đối không thể nào là Ninh Tương Y, có lẽ là Ninh Tương Y đã có chuyện xảy ra, nên cung nhân đến báo tin chăng?Thế nhưng, lúc tất cả mọi người đang mong mỏi tò mò, người kia tiến...!Càng ngày càng gần…Nàng là…Thái hậu đều nhô người ra xem, ở đây chỉ có Ninh Úc nhìn qua liền nhận ra nàng!“Hoàng tỷ!”Nói xong, hắn từ trên vấn thiên đài nhảy xuống, hướng về bóng người đang chạy đến!Đúng thật là Ninh Tương Y!Ninh Kham kinh ngạc! Đợi đến lúc nàng tiến gần chút nữa, Ninh Kham quả thực không thể tin vào hai mắt của mình!.