Ý thức của Chương Sở Kha rơi vào một vùng tối tăm, mọi thứ xung quanh giống như đang đè nén lại, y không thể cảm nhận được hơi thở của mình, cũng không cảm nhận được cơ thể của bản thân, mọi thứ ở bên ngoài đã hoàn toàn bị bóng tối thôn tính. Trong đầu y đứt quãng hiện lên từng đợt từng đợt ký ức, những chuyện đã xảy ra trước kia đua nhau hiện ra trước mắt y. “Kha Nhi, sau này lớn lên ta sẽ lấy đệ, sẽ đối xử với đệ thật tốt, sẽ yêu thương đệ đến suốt đời…” “Kha Nhi, đệ thật xinh đẹp, sau chuyến buôn này trở về, ta sẽ thưa với phụ mẫu cưới đệ vào nhà, được không?” … “Chương Sở Kha a Chương Sở Kha, ngươi đúng là lẳng lơ thành thói, chỉ bị đưa đi một tháng, khi trở về đã mang theo một đứa nghiệt chủng trong bụng, còn nói là của ta? Ngươi muốn sinh nó ra sao? Được, để xem ngươi có thể giữ được nó bao lâu…” “Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tìm một nơi hẻo lánh, đừng tìm tới đây nữa, thiếu gia đã mất lý trí, nếu còn chờ, đứa nhỏ này chỉ e sẽ không giữ…
Tác giả: