Tác giả:

Ngày 17 tháng 7, thích hợp cúng tế, cầu phúc, tắm rửa. Kiêng kị ra ngoài. Lê Hạo vẫn là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng đến hôm nay, cậu thật sự cảm thấy người xưa nói ra ngoài phải xem ngày, quả thực không gạt người. Nếu không sao cậu chạy đến chỗ tổ chức “Chân nhân tú” mà vẫn gặp phải tên đáng ghét Đào Hân vậy? Tuy rằng biết sớm muộn gì Đào Hân cũng mang theo nghệ sĩ đến đây, nhưng Lê Hạo vẫn cảm thấy cực xui. – Ai da, đây không phải là Hạo ca sao, không nghĩ tới cậu cũng đến nơi này nha. Một nam nhân thoạt nhìn còn khá trẻ, mặc quần da cười khẽ: – Rời đi Thịnh Chiêu, giờ Hạo ca đang làm ở nơi nào? Bây giờ lại muốn nâng đỡ diên viên mới sao? Lê Hạo nheo mắt. Đứng ở trước mặt cậu âm dương quái khí là Đào Hân, oan gia trong nghề, họ vẫn luôn ngứa mắt đối phương. Bây giờ cậu nghỉ việc rồi, tên đó đến đây hẳn là muốn leo lên đầu cậu đây mà. Lê Hạo nhịn không được chửi thầm chết tiệt. Tuy rằng rất muốn một đấm đánh nát cái mũi giả của người đối diện. Nhưng đánh người thì phải bồi…

Truyện chữ