Edit: Dun, đã beta 1 Thời gian sẽ không vì ai mà ngừng trôi. Sầm Lý mất hai mươi năm mới hiểu được đạo lý này. Cậu húp nước mì vừa nấu ban nãy, mặt không biểu tình gắp từng sợi mì. Di động đột ngột vang lên, cậu húp xong ngụm cuối cùng, mới chậm rì rì đi đến. Là điện thoại bệnh viện gọi tới, báo cậu được nhận làm bác sĩ chính thức. Đồng nghiệp đầu bên kia cười nói, chúc mừng cậu nha, bác sĩ Sầm. Cậu lên tiếng, lễ phép nói cảm ơn. Căn nhà lại trở lại trạng thái yên tĩnh như trước. Sầm Lý dọn bát đũa, đi đến trước di ảnh bà nội, phủi đi lớp bụi trên mặt bàn. Đồng hồ lúc này vang lên. Sầm Lý lặng người đếm, vang sáu tiếng. Sáu giờ rồi, cậu nghĩ thầm. Ánh hoàng hôn ảm đạm rơi xuống mặt bàn phủ bụi, vẫn lẳng lặng chờ đợi ở nơi đây, toàn bộ căn phòng này, vừa già nua vừa cũ kỹ. Chiếc đồng hồ lớn do bà nội mang từ quê lên, đúng giờ sẽ vang lên tiếng chuông gõ cứng nhắc. Sầm Lý không thích đồng hồ, bà nội lại rất thích. Lúc chuyển nhà bà khăng khăng ôm lấy, muốn đem đến. Chuông đông hồ vang…

Truyện chữ