Trong màn đêm cô độc, cô một thân đầm trắng tuyệt vọng chạy trốn , cô không khống chế được cảm giác sợ hãi chạy bước nào vấp ngã phải bước ấy, còn hắn, như con sói hoang ẩn nấp trong bóng đêm, thản nhiên đi phía sau cô, môi giơ lên nụ cười tà mị. "Anh đừng qua đây..." Trong mắt ánh lên một tia hoảng sợ, cô tuyệt vọng hét lên. "Thiên sứ của tôi, tôi đến đây rồi, em còn muốn trốn đi đâu?" Đạp trước ánh trăng từ trong bóng đêm đi ra, hắn chậm rãi mở đôi mắt sắc nhọn như chim ưng cười lạnh giữ chặt lấy cô gái đang kiệt sức mệt mỏi vì chạy trốn trong người mình. "Buông tôi ra... Cầu... A!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết của cô gái đó vang lên, cắt ngang cả bầu trời đêm, khóe mắt, từng giọt lệ từ từ tuôn rơi. Vì sao? Vì sao vận mệnh lại đưa đẩy giam giữ cô mãi dưới thân hắn? Vì sao hắn lại không buông tha cô! Ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt mình, hắn cố đè nén d*c v*ng của mình, tiếng th* d*c vang lên dồn dập, mê hoặc yêu kiều, ánh mắt hắn lập tức trở nên u ám. "Buông tha em?" Cúi xuống…

Truyện chữ