Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 2: Sự Bất Hạnh Của Những Vì Sao 2
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Tối hôm đó,- Chúng ta ăn cơm thôi!- Các cậu ăn trước đi, tớ cho mẹ ăn đã.- ỪmMọi người cùng ăn, thì tự nhiên mẹ Đường Thy bị ho sặc sụa, mọi người đều lo lắng cả.Ăn xong, Đường Thy, Tứ Nam và Trân Trân đang học bài, còn phần mẹ của Tình Tình thì đang cố gắng với cốc nước, chả ai biết cả cho đến khi.XoảngBa con người chạy vào thì một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện.Mẹ Đường Thy té xuống đất, ba bạn nhỏ lại đỡ dậy, hỏi han nhưng mẹ Đường Thy nói không sao.Vào buổi tối, mọi người đang ngủ yên thì nghe mấy tiếng rên, trông có vẻ đau đớn. Đường Thy thức dậy xem:Mẹ... Mẹ...Mẹ Đường Thy khó thở, lăn qua lăn lại. Bấy giờ Tứ Nam và Trân Trân dậy nói:- Có chuyện gì vậy? Ôi trời ơi.Họ vừa ra đã thấy mặt bà đang dần trắng lên. Lúc này bà mới lấy trong túi ra một tờ giấy và nói:- Tới... Tới... đ...Mọi người đều khóc, bà ấy đã tắt vào đúng mười hai giờ.- MẹĐường Thy hét lên, khóc rất thảm thiết.Sau khi đám tang xong,Đường Thy ngồi ngoài thềm nhà, nhìn trên bầu trời tìm mẹ mình. Và dần hai hàng mi của cô lung lay. Ở sau cô là Tứ Nam và Trân Trân.- Bọn tớ xin lỗi.Đường Thy quay lại, khó hiểu nói:- Tại sao?- Lúc khám cho bác, tớ đã giấu cậu là mẹ cậu chỉ sống thêm một tuần nữa thôi.- Cái gì?- Giờ cậu làm gì bọn tớ cũng được, nhưng đừng có giận.Trân Trân càng nói càng khóc nức lên.- Tại sao chứ? Tại sao vậy hả?Đường Thy nói rất to.- Sao lại giấu tôi chứ?- Tớ xin lỗi.Tứ Nam lại gần định ôm Đường Thy thì cô đã hất ra. Rồi đứng dậy đi.- Cậu đi đâu vậy?- Đến nơi mà mẹ tớ bảo, dù gì cũng không phải lỗi của các cậu.- Đường Thy.Đường Thy xách túi đồ và đi. Đi đến địa chỉ có trong giấy. Đường Thy đi rất xa, xa không nói nổi. Và cuối cùng cô đã tới, một căn nhà siêu khủng đã xuất hiện trước mặt cô, đến đây cuộc đời cô bắt đầu.Reng...- Ai đó? Cô là ai?- Cháu đến muốn gặp chủ căn nhà này.- Nhưng cháu là ai?- Cháu là Đường Thy.- Được, để bác thông báo. Chờ chút nhé!Bà giúp việc chạy vào nhà, đứng trước mặt một người phụ nữ.- Thưa bà chủ, có cô Đường muốn gặp bà.- Cho vào đi.- DạRồi bà giúp việc mở cửa cho Đường Thy:- Mời cô Đường.- Cháu cảm ơn.
Tối hôm đó,
- Chúng ta ăn cơm thôi!
- Các cậu ăn trước đi, tớ cho mẹ ăn đã.
- Ừm
Mọi người cùng ăn, thì tự nhiên mẹ Đường Thy bị ho sặc sụa, mọi người đều lo lắng cả.
Ăn xong, Đường Thy, Tứ Nam và Trân Trân đang học bài, còn phần mẹ của Tình Tình thì đang cố gắng với cốc nước, chả ai biết cả cho đến khi.
Xoảng
Ba con người chạy vào thì một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện.
Mẹ Đường Thy té xuống đất, ba bạn nhỏ lại đỡ dậy, hỏi han nhưng mẹ Đường Thy nói không sao.
Vào buổi tối, mọi người đang ngủ yên thì nghe mấy tiếng rên, trông có vẻ đau đớn. Đường Thy thức dậy xem:
Mẹ... Mẹ...
Mẹ Đường Thy khó thở, lăn qua lăn lại. Bấy giờ Tứ Nam và Trân Trân dậy nói:
- Có chuyện gì vậy? Ôi trời ơi.
Họ vừa ra đã thấy mặt bà đang dần trắng lên. Lúc này bà mới lấy trong túi ra một tờ giấy và nói:
- Tới... Tới... đ...
Mọi người đều khóc, bà ấy đã tắt vào đúng mười hai giờ.
- Mẹ
Đường Thy hét lên, khóc rất thảm thiết.
Sau khi đám tang xong,
Đường Thy ngồi ngoài thềm nhà, nhìn trên bầu trời tìm mẹ mình. Và dần hai hàng mi của cô lung lay. Ở sau cô là Tứ Nam và Trân Trân.
- Bọn tớ xin lỗi.
Đường Thy quay lại, khó hiểu nói:
- Tại sao?
- Lúc khám cho bác, tớ đã giấu cậu là mẹ cậu chỉ sống thêm một tuần nữa thôi.
- Cái gì?
- Giờ cậu làm gì bọn tớ cũng được, nhưng đừng có giận.
Trân Trân càng nói càng khóc nức lên.
- Tại sao chứ? Tại sao vậy hả?
Đường Thy nói rất to.
- Sao lại giấu tôi chứ?
- Tớ xin lỗi.
Tứ Nam lại gần định ôm Đường Thy thì cô đã hất ra. Rồi đứng dậy đi.
- Cậu đi đâu vậy?
- Đến nơi mà mẹ tớ bảo, dù gì cũng không phải lỗi của các cậu.
- Đường Thy.
Đường Thy xách túi đồ và đi. Đi đến địa chỉ có trong giấy. Đường Thy đi rất xa, xa không nói nổi. Và cuối cùng cô đã tới, một căn nhà siêu khủng đã xuất hiện trước mặt cô, đến đây cuộc đời cô bắt đầu.
Reng...
- Ai đó? Cô là ai?
- Cháu đến muốn gặp chủ căn nhà này.
- Nhưng cháu là ai?
- Cháu là Đường Thy.
- Được, để bác thông báo. Chờ chút nhé!
Bà giúp việc chạy vào nhà, đứng trước mặt một người phụ nữ.
- Thưa bà chủ, có cô Đường muốn gặp bà.
- Cho vào đi.
- Dạ
Rồi bà giúp việc mở cửa cho Đường Thy:
- Mời cô Đường.
- Cháu cảm ơn.
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Tối hôm đó,- Chúng ta ăn cơm thôi!- Các cậu ăn trước đi, tớ cho mẹ ăn đã.- ỪmMọi người cùng ăn, thì tự nhiên mẹ Đường Thy bị ho sặc sụa, mọi người đều lo lắng cả.Ăn xong, Đường Thy, Tứ Nam và Trân Trân đang học bài, còn phần mẹ của Tình Tình thì đang cố gắng với cốc nước, chả ai biết cả cho đến khi.XoảngBa con người chạy vào thì một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện.Mẹ Đường Thy té xuống đất, ba bạn nhỏ lại đỡ dậy, hỏi han nhưng mẹ Đường Thy nói không sao.Vào buổi tối, mọi người đang ngủ yên thì nghe mấy tiếng rên, trông có vẻ đau đớn. Đường Thy thức dậy xem:Mẹ... Mẹ...Mẹ Đường Thy khó thở, lăn qua lăn lại. Bấy giờ Tứ Nam và Trân Trân dậy nói:- Có chuyện gì vậy? Ôi trời ơi.Họ vừa ra đã thấy mặt bà đang dần trắng lên. Lúc này bà mới lấy trong túi ra một tờ giấy và nói:- Tới... Tới... đ...Mọi người đều khóc, bà ấy đã tắt vào đúng mười hai giờ.- MẹĐường Thy hét lên, khóc rất thảm thiết.Sau khi đám tang xong,Đường Thy ngồi ngoài thềm nhà, nhìn trên bầu trời tìm mẹ mình. Và dần hai hàng mi của cô lung lay. Ở sau cô là Tứ Nam và Trân Trân.- Bọn tớ xin lỗi.Đường Thy quay lại, khó hiểu nói:- Tại sao?- Lúc khám cho bác, tớ đã giấu cậu là mẹ cậu chỉ sống thêm một tuần nữa thôi.- Cái gì?- Giờ cậu làm gì bọn tớ cũng được, nhưng đừng có giận.Trân Trân càng nói càng khóc nức lên.- Tại sao chứ? Tại sao vậy hả?Đường Thy nói rất to.- Sao lại giấu tôi chứ?- Tớ xin lỗi.Tứ Nam lại gần định ôm Đường Thy thì cô đã hất ra. Rồi đứng dậy đi.- Cậu đi đâu vậy?- Đến nơi mà mẹ tớ bảo, dù gì cũng không phải lỗi của các cậu.- Đường Thy.Đường Thy xách túi đồ và đi. Đi đến địa chỉ có trong giấy. Đường Thy đi rất xa, xa không nói nổi. Và cuối cùng cô đã tới, một căn nhà siêu khủng đã xuất hiện trước mặt cô, đến đây cuộc đời cô bắt đầu.Reng...- Ai đó? Cô là ai?- Cháu đến muốn gặp chủ căn nhà này.- Nhưng cháu là ai?- Cháu là Đường Thy.- Được, để bác thông báo. Chờ chút nhé!Bà giúp việc chạy vào nhà, đứng trước mặt một người phụ nữ.- Thưa bà chủ, có cô Đường muốn gặp bà.- Cho vào đi.- DạRồi bà giúp việc mở cửa cho Đường Thy:- Mời cô Đường.- Cháu cảm ơn.