Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 10: To Be Continued(2) Và Người Bất Ngờ!!!

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Về nhà, Đường Thy đang đeo tạp dề, nấu món ăn cho Vỹ Kỳ. Bỗng chuông cửa cổng nhà Vỹ Kỳ reo lên. Cô liền tắt bếp chạy ra mở cửa. Nhưng các bạn có biết là ai không? Là Bích Kiều. Cô ta đi chung với mẹ của mình. Đường Thy mở cửa hết sức ngạc nhiên nhưng vẫn mời họ vào rất lịch sự. Mẹ của Bích Kiều thì lặng lẽ bước vào, còn Bích Kiều khi cô ta đi ngang Đường Thy. Cô ta còn cố ý va vào Đường Thy. Nhưng cô lại bỏ qua rồi đóng cửa lại. Vào nhà, Đường Thy mời bà Bích và Bích Kiều ngồi xuống, rồi liền rót nước cho hai người đó uống. Bà Bích nói:- Cháu gái, bà Trịnh đâu rồi?- Dạ bà ấy đi mua sắp rồi ạ.Đường Thy nói nhẹ nhàng. Rồi bà Bích đứng dậy nói:- Cháu nói với bà ấy là con gái bác ở đây vài ngày nhé! Mấy bữa nữa bọn cháu nghỉ nên nó qua đây chơi. Nhắn cho bác nhé!Rồi bà ta đi, Đường Thy cúi đầu tiễn khách. Sau khi mẹ đi, Bích Kiều liền ra vẻ chảnh thường ngày của mình. Nói:- Vỹ Kỳ đâu?- Cậu ấy đang đọc sách.Bích Kiều nghe xong liền chạy lên phòng của Vỹ Kỳ. Cô định mở cửa thì Đường Thy ngăn lại.- Không được, trong lúc Vỹ Kỳ đọc sách không ai được vào đây!Bích Kiều nghe cười nhếch,- Tao thích thì tao vào, mày đừng có mà ngăn cản.Rồi Bích Kiều xô Đường Thy ra, mở cửa và nói to:- Vỹ Kỳ ơi, em đến đây!Cú nói to này làm cho Vỹ Kỳ giật mình. Vỹ Kỳ bắt đầu nhăn mặt nói:- Có thấy tôi đang làm gì không hả?Bích Kiều nghe mà sợ, nói:- Em... Em xin lỗi.Vỹ Kỳ cho qua loa chuyện này rồi nhìn Đường Thy đang ngồi dưới đất, cậu liền lấy tay của mình kéo cô lên, và trước mặt của Bích Kiều. Cậu phẩy phẩy tay gọi Đường Thy:- Vào đây.RầmChiếc cửa đóng trước mặt của Bích Kiều. Làm cho cô giận dữ, bước xuống lầu.Tại phòng Vỹ Kỳ,- Nè, tự sơ cứu đi.Vỹ Kỳ đưa cho Đường Thy một hộp đựng đồ sơ cứu dự phòng.Trong lúc cô băng vết thương lại, Vỹ Kỳ nói:- Món ăn tôi gọi đâu?- Ý chết tui quên.Đường Thy nhanh chóng chạy xuống bếp tiếp tục làm món cho Vỹ Kỳ.

Về nhà, Đường Thy đang đeo tạp dề, nấu món ăn cho Vỹ Kỳ. Bỗng chuông cửa cổng nhà Vỹ Kỳ reo lên. Cô liền tắt bếp chạy ra mở cửa. Nhưng các bạn có biết là ai không? Là Bích Kiều. Cô ta đi chung với mẹ của mình. Đường Thy mở cửa hết sức ngạc nhiên nhưng vẫn mời họ vào rất lịch sự. Mẹ của Bích Kiều thì lặng lẽ bước vào, còn Bích Kiều khi cô ta đi ngang Đường Thy. Cô ta còn cố ý va vào Đường Thy. Nhưng cô lại bỏ qua rồi đóng cửa lại. Vào nhà, Đường Thy mời bà Bích và Bích Kiều ngồi xuống, rồi liền rót nước cho hai người đó uống. Bà Bích nói:

- Cháu gái, bà Trịnh đâu rồi?

- Dạ bà ấy đi mua sắp rồi ạ.

Đường Thy nói nhẹ nhàng. Rồi bà Bích đứng dậy nói:

- Cháu nói với bà ấy là con gái bác ở đây vài ngày nhé! Mấy bữa nữa bọn cháu nghỉ nên nó qua đây chơi. Nhắn cho bác nhé!

Rồi bà ta đi, Đường Thy cúi đầu tiễn khách. Sau khi mẹ đi, Bích Kiều liền ra vẻ chảnh thường ngày của mình. Nói:

- Vỹ Kỳ đâu?

- Cậu ấy đang đọc sách.

Bích Kiều nghe xong liền chạy lên phòng của Vỹ Kỳ. Cô định mở cửa thì Đường Thy ngăn lại.

- Không được, trong lúc Vỹ Kỳ đọc sách không ai được vào đây!

Bích Kiều nghe cười nhếch,

- Tao thích thì tao vào, mày đừng có mà ngăn cản.

Rồi Bích Kiều xô Đường Thy ra, mở cửa và nói to:

- Vỹ Kỳ ơi, em đến đây!

Cú nói to này làm cho Vỹ Kỳ giật mình. Vỹ Kỳ bắt đầu nhăn mặt nói:

- Có thấy tôi đang làm gì không hả?

Bích Kiều nghe mà sợ, nói:

- Em... Em xin lỗi.

Vỹ Kỳ cho qua loa chuyện này rồi nhìn Đường Thy đang ngồi dưới đất, cậu liền lấy tay của mình kéo cô lên, và trước mặt của Bích Kiều. Cậu phẩy phẩy tay gọi Đường Thy:

- Vào đây.

Rầm

Chiếc cửa đóng trước mặt của Bích Kiều. Làm cho cô giận dữ, bước xuống lầu.

Tại phòng Vỹ Kỳ,

- Nè, tự sơ cứu đi.

Vỹ Kỳ đưa cho Đường Thy một hộp đựng đồ sơ cứu dự phòng.

Trong lúc cô băng vết thương lại, Vỹ Kỳ nói:

- Món ăn tôi gọi đâu?

- Ý chết tui quên.

Đường Thy nhanh chóng chạy xuống bếp tiếp tục làm món cho Vỹ Kỳ.

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Về nhà, Đường Thy đang đeo tạp dề, nấu món ăn cho Vỹ Kỳ. Bỗng chuông cửa cổng nhà Vỹ Kỳ reo lên. Cô liền tắt bếp chạy ra mở cửa. Nhưng các bạn có biết là ai không? Là Bích Kiều. Cô ta đi chung với mẹ của mình. Đường Thy mở cửa hết sức ngạc nhiên nhưng vẫn mời họ vào rất lịch sự. Mẹ của Bích Kiều thì lặng lẽ bước vào, còn Bích Kiều khi cô ta đi ngang Đường Thy. Cô ta còn cố ý va vào Đường Thy. Nhưng cô lại bỏ qua rồi đóng cửa lại. Vào nhà, Đường Thy mời bà Bích và Bích Kiều ngồi xuống, rồi liền rót nước cho hai người đó uống. Bà Bích nói:- Cháu gái, bà Trịnh đâu rồi?- Dạ bà ấy đi mua sắp rồi ạ.Đường Thy nói nhẹ nhàng. Rồi bà Bích đứng dậy nói:- Cháu nói với bà ấy là con gái bác ở đây vài ngày nhé! Mấy bữa nữa bọn cháu nghỉ nên nó qua đây chơi. Nhắn cho bác nhé!Rồi bà ta đi, Đường Thy cúi đầu tiễn khách. Sau khi mẹ đi, Bích Kiều liền ra vẻ chảnh thường ngày của mình. Nói:- Vỹ Kỳ đâu?- Cậu ấy đang đọc sách.Bích Kiều nghe xong liền chạy lên phòng của Vỹ Kỳ. Cô định mở cửa thì Đường Thy ngăn lại.- Không được, trong lúc Vỹ Kỳ đọc sách không ai được vào đây!Bích Kiều nghe cười nhếch,- Tao thích thì tao vào, mày đừng có mà ngăn cản.Rồi Bích Kiều xô Đường Thy ra, mở cửa và nói to:- Vỹ Kỳ ơi, em đến đây!Cú nói to này làm cho Vỹ Kỳ giật mình. Vỹ Kỳ bắt đầu nhăn mặt nói:- Có thấy tôi đang làm gì không hả?Bích Kiều nghe mà sợ, nói:- Em... Em xin lỗi.Vỹ Kỳ cho qua loa chuyện này rồi nhìn Đường Thy đang ngồi dưới đất, cậu liền lấy tay của mình kéo cô lên, và trước mặt của Bích Kiều. Cậu phẩy phẩy tay gọi Đường Thy:- Vào đây.RầmChiếc cửa đóng trước mặt của Bích Kiều. Làm cho cô giận dữ, bước xuống lầu.Tại phòng Vỹ Kỳ,- Nè, tự sơ cứu đi.Vỹ Kỳ đưa cho Đường Thy một hộp đựng đồ sơ cứu dự phòng.Trong lúc cô băng vết thương lại, Vỹ Kỳ nói:- Món ăn tôi gọi đâu?- Ý chết tui quên.Đường Thy nhanh chóng chạy xuống bếp tiếp tục làm món cho Vỹ Kỳ.

Chương 10: To Be Continued(2) Và Người Bất Ngờ!!!