Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 17: Ghim Rồi Đấy!!!

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Vũ Trương cầm một hộp quà để trước mặt của Vỹ Kỳ.Vỹ Kỳ liền cầm hộp quà, nói:- Cái gì đây? Trời ơi! Tin được không?Vỹ Kỳ nói vậy vì Vũ Trương là người ít tặng quà cho người khác lắm. Bích Kiều nhìn hộp quà màu hồng, cái gì vậy? Tại sao lại lật mẫu hồng kèm theo thắt nơ nữa chứ!!!Vỹ Kỳ liền mở món quà đó ra, cậu vô cùng ngạc nhiên! Các bạn biết là gì không? Là một bộ đồ bệnh nhân ở bệnh viện.Vỹ Kỳ nhìn nó khó hiểu nói:- Ủa? Là sao?Vũ Trương lấy tay chỉ chỉ nói:- Tui sợ bệnh nặng nên xin bố bộ đồ này cho ông á!Bích Kiều nhăn mặt nói:- Tưởng gì? Vậy mà làm quá! Nếu mà ở ông tặng thật ấy hả? Chắc trời mưa mấy ngày.Vũ Trương nghe mà tức muốn rớt nước mắt. Nói lại:- Cái gì? Tui có tặng cho một người rồi chứ bộ.- Mẹ mình mà cũng không tặng, mà tặng cho người ta.Bích Kiều châm chọc nói. Vỹ Kỳ bực mình quá nói:- Tiễn khách.Đường Thy nghe lệnh, lấy hai tay đưa về phía cửa, nói:- Xin mời.Cả hai người cùng ra và Đường Thy cũng ra luôn.- Tại ông í!Bích Kiều lấy tay chỉ trích Vũ Trương.Rồi, tiếp tục cãi nhau, Đường Thy đứng đó lắc đầu nói:- Mệt mỏi quá mà!Trưa hôm đó, mọi người về nhà. Tại bàn ăn thịnh soạn. Còn có cả Vũ Trương. Vỹ Kỳ nói:- Chị hai đâu?Bà Trịnh ngồi xuống trả lời mệt mỏi:- Hai vợ chồng chị đi ăn rồi.Rồi bà nhìn Vũ Trương nói:- Tiểu Trương ấy à? Bố cháu đâu?Vũ Trương đang ngẩn ngơ nghe thấy, nói:- Bố cháu đi công tác, mai mới về.Bà Trịnh lắc đầu nói:- Khổ quá! Bác định qua đó khám, mà không có.Rồi ông Trịnh hỏi han Vũ Trương:- Cháu qua đây thăm Tiểu Kỳ hả?- Dạ.Cậu vừa ăn vừa trả lời. Ông hỏi tiếp:- Mà ai nói cháu là Tiểu Kỳ bệnh vậy?Nghe được câu ấy, Vũ Trương như với được vàng, nhanh nhẹn nói:- Chời ơi, cho dù cái tin gì đi chăng nữa á, dù nó ở đâu, con cũng biết à. Không gì qua mắt được con đâu!Mọi người trong nhà đều cười, sau khi nghe câu ấy của Vũ Trương.Trừ Bích Kiều nhếch miệng nói:- Vậy cô có gì vui, còn chứng tỏ là con trai mà tính đàn bà thôi à!

Vũ Trương cầm một hộp quà để trước mặt của Vỹ Kỳ.

Vỹ Kỳ liền cầm hộp quà, nói:

- Cái gì đây? Trời ơi! Tin được không?

Vỹ Kỳ nói vậy vì Vũ Trương là người ít tặng quà cho người khác lắm. Bích Kiều nhìn hộp quà màu hồng, cái gì vậy? Tại sao lại lật mẫu hồng kèm theo thắt nơ nữa chứ!!!

Vỹ Kỳ liền mở món quà đó ra, cậu vô cùng ngạc nhiên! Các bạn biết là gì không? Là một bộ đồ bệnh nhân ở bệnh viện.

Vỹ Kỳ nhìn nó khó hiểu nói:

- Ủa? Là sao?

Vũ Trương lấy tay chỉ chỉ nói:

- Tui sợ bệnh nặng nên xin bố bộ đồ này cho ông á!

Bích Kiều nhăn mặt nói:

- Tưởng gì? Vậy mà làm quá! Nếu mà ở ông tặng thật ấy hả? Chắc trời mưa mấy ngày.

Vũ Trương nghe mà tức muốn rớt nước mắt. Nói lại:

- Cái gì? Tui có tặng cho một người rồi chứ bộ.

- Mẹ mình mà cũng không tặng, mà tặng cho người ta.

Bích Kiều châm chọc nói. Vỹ Kỳ bực mình quá nói:

- Tiễn khách.

Đường Thy nghe lệnh, lấy hai tay đưa về phía cửa, nói:

- Xin mời.

Cả hai người cùng ra và Đường Thy cũng ra luôn.

- Tại ông í!

Bích Kiều lấy tay chỉ trích Vũ Trương.

Rồi, tiếp tục cãi nhau, Đường Thy đứng đó lắc đầu nói:

- Mệt mỏi quá mà!

Trưa hôm đó, mọi người về nhà. Tại bàn ăn thịnh soạn. Còn có cả Vũ Trương. Vỹ Kỳ nói:

- Chị hai đâu?

Bà Trịnh ngồi xuống trả lời mệt mỏi:

- Hai vợ chồng chị đi ăn rồi.

Rồi bà nhìn Vũ Trương nói:

- Tiểu Trương ấy à? Bố cháu đâu?

Vũ Trương đang ngẩn ngơ nghe thấy, nói:

- Bố cháu đi công tác, mai mới về.

Bà Trịnh lắc đầu nói:

- Khổ quá! Bác định qua đó khám, mà không có.

Rồi ông Trịnh hỏi han Vũ Trương:

- Cháu qua đây thăm Tiểu Kỳ hả?

- Dạ.

Cậu vừa ăn vừa trả lời. Ông hỏi tiếp:

- Mà ai nói cháu là Tiểu Kỳ bệnh vậy?

Nghe được câu ấy, Vũ Trương như với được vàng, nhanh nhẹn nói:

- Chời ơi, cho dù cái tin gì đi chăng nữa á, dù nó ở đâu, con cũng biết à. Không gì qua mắt được con đâu!

Mọi người trong nhà đều cười, sau khi nghe câu ấy của Vũ Trương.

Trừ Bích Kiều nhếch miệng nói:

- Vậy cô có gì vui, còn chứng tỏ là con trai mà tính đàn bà thôi à!

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Vũ Trương cầm một hộp quà để trước mặt của Vỹ Kỳ.Vỹ Kỳ liền cầm hộp quà, nói:- Cái gì đây? Trời ơi! Tin được không?Vỹ Kỳ nói vậy vì Vũ Trương là người ít tặng quà cho người khác lắm. Bích Kiều nhìn hộp quà màu hồng, cái gì vậy? Tại sao lại lật mẫu hồng kèm theo thắt nơ nữa chứ!!!Vỹ Kỳ liền mở món quà đó ra, cậu vô cùng ngạc nhiên! Các bạn biết là gì không? Là một bộ đồ bệnh nhân ở bệnh viện.Vỹ Kỳ nhìn nó khó hiểu nói:- Ủa? Là sao?Vũ Trương lấy tay chỉ chỉ nói:- Tui sợ bệnh nặng nên xin bố bộ đồ này cho ông á!Bích Kiều nhăn mặt nói:- Tưởng gì? Vậy mà làm quá! Nếu mà ở ông tặng thật ấy hả? Chắc trời mưa mấy ngày.Vũ Trương nghe mà tức muốn rớt nước mắt. Nói lại:- Cái gì? Tui có tặng cho một người rồi chứ bộ.- Mẹ mình mà cũng không tặng, mà tặng cho người ta.Bích Kiều châm chọc nói. Vỹ Kỳ bực mình quá nói:- Tiễn khách.Đường Thy nghe lệnh, lấy hai tay đưa về phía cửa, nói:- Xin mời.Cả hai người cùng ra và Đường Thy cũng ra luôn.- Tại ông í!Bích Kiều lấy tay chỉ trích Vũ Trương.Rồi, tiếp tục cãi nhau, Đường Thy đứng đó lắc đầu nói:- Mệt mỏi quá mà!Trưa hôm đó, mọi người về nhà. Tại bàn ăn thịnh soạn. Còn có cả Vũ Trương. Vỹ Kỳ nói:- Chị hai đâu?Bà Trịnh ngồi xuống trả lời mệt mỏi:- Hai vợ chồng chị đi ăn rồi.Rồi bà nhìn Vũ Trương nói:- Tiểu Trương ấy à? Bố cháu đâu?Vũ Trương đang ngẩn ngơ nghe thấy, nói:- Bố cháu đi công tác, mai mới về.Bà Trịnh lắc đầu nói:- Khổ quá! Bác định qua đó khám, mà không có.Rồi ông Trịnh hỏi han Vũ Trương:- Cháu qua đây thăm Tiểu Kỳ hả?- Dạ.Cậu vừa ăn vừa trả lời. Ông hỏi tiếp:- Mà ai nói cháu là Tiểu Kỳ bệnh vậy?Nghe được câu ấy, Vũ Trương như với được vàng, nhanh nhẹn nói:- Chời ơi, cho dù cái tin gì đi chăng nữa á, dù nó ở đâu, con cũng biết à. Không gì qua mắt được con đâu!Mọi người trong nhà đều cười, sau khi nghe câu ấy của Vũ Trương.Trừ Bích Kiều nhếch miệng nói:- Vậy cô có gì vui, còn chứng tỏ là con trai mà tính đàn bà thôi à!

Chương 17: Ghim Rồi Đấy!!!