Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 27: Hạnh Phúc Con Tim(3)
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Gần một giờ sáng hôm đó,- Vũ Trương, ông thấy Bích Kiều chưa?- Chưa. Trời ơi tui run quá!Vũ Trương vừa nói vừa run cầm cập. A Linh lấy tay đẩy vai Vũ Trương nói:- Cũng tại ông á!Hai con người đứng dưới bóng đèn khuya, bối rối, hoảng loạn.- Hay... Hay mình gọi cho Vỹ Kỳ đi!Vũ Trương nói loạn lên cho A Linh. Cô nghe vậy liền mắng Vũ Trương:- Ông điên hả? Giờ một giờ sáng, điện cho người ta, họ nói cho à!Vũ Trương vẫn giữ lập trường của mình nói:- Nhưng, chứ lúc này mình làm sao. Bích Kiều đi lạc rồi đó!A Linh rối lên nói:- Hết cách rồi, điện đi!Vũ Trương nghe lệnh liền nhanh chóng lấy điện thoại ra nháy số của Vỹ Kỳ.Tại phòng Vỹ Kỳ,Xin chào, bạn có điện thoại. Xin chào, bạn có điện thoại( Câu trong ngoặc là tiếng Trung)Chiếc điện thoại của Vỹ Kỳ reo một hồi, hai hồi... Rồi ba hồi.- Ai điện giờ này vậy?Vỹ Kỳ lúc này cậu mới dậy, cậu mệt mỏi cầm điện thoại nghe.- A lo...Cậu chưa kịp nói thì Vũ Trương:- Vỹ Kỳ, mau ra phố B, đường số hai. Mau lên. Bích Kiều đi mất rồi.Tít tít tít...- A lo, này. Vũ Trương...Vũ Trương nói rất nhanh, rồi cúp máy. Vỹ Kỳ khó hiểu liền ngồi dậy, nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ.- Xong chưa? Vỹ Kỳ đâu?A Linh dật Vũ Trương.- Không biết.Tại phòng Vỹ Kỳ,- Này, cậu đi đâu vậy?Đường Thy hỏi Vỹ Kỳ. Cậu vội vàng nói:- Bích Kiều có chuyện rồi!Cô nghe vậy bất ngờ nói:- Cho tôi đi với!- Đi.Hai con người vội vã ra khỏi nhà tới điểm hẹn.Tại phố B, đường số hai,- Vũ Trương, Bích Kiều đâu?Vỹ Kỳ chạy lại Vũ Trương và A Linh.- Vỹ Kỳ.A Linh gọi Vỹ Kỳ. Đường Thy hỏi:- Bích Kiều đâu rồi?Vũ Trương liền tường thuật lại câu chuyện.- Lúc nãy, ba người tụi tui về. Bích Kiều thì say lắm. Đang đi thì A Linh nói đi vệ sinh nên vào phòng vệ sinh công cộng. Tui ngồi chờ thì ngủ gục. Lúc ra A Linh gọi hỏi Bích Kiều thì cô ấy chạy đâu mất rồi!Nghe xong câu chuyện, Vỹ Kỳ nói:- Trời ơi! Có vậy luôn hả? Thôi giờ chia hai ra mà tìm. Nếu thấy thì hét to vào.
Gần một giờ sáng hôm đó,
- Vũ Trương, ông thấy Bích Kiều chưa?
- Chưa. Trời ơi tui run quá!
Vũ Trương vừa nói vừa run cầm cập. A Linh lấy tay đẩy vai Vũ Trương nói:
- Cũng tại ông á!
Hai con người đứng dưới bóng đèn khuya, bối rối, hoảng loạn.
- Hay... Hay mình gọi cho Vỹ Kỳ đi!
Vũ Trương nói loạn lên cho A Linh. Cô nghe vậy liền mắng Vũ Trương:
- Ông điên hả? Giờ một giờ sáng, điện cho người ta, họ nói cho à!
Vũ Trương vẫn giữ lập trường của mình nói:
- Nhưng, chứ lúc này mình làm sao. Bích Kiều đi lạc rồi đó!
A Linh rối lên nói:
- Hết cách rồi, điện đi!
Vũ Trương nghe lệnh liền nhanh chóng lấy điện thoại ra nháy số của Vỹ Kỳ.
Tại phòng Vỹ Kỳ,
Xin chào, bạn có điện thoại. Xin chào, bạn có điện thoại
( Câu trong ngoặc là tiếng Trung)
Chiếc điện thoại của Vỹ Kỳ reo một hồi, hai hồi... Rồi ba hồi.
- Ai điện giờ này vậy?
Vỹ Kỳ lúc này cậu mới dậy, cậu mệt mỏi cầm điện thoại nghe.
- A lo...
Cậu chưa kịp nói thì Vũ Trương:
- Vỹ Kỳ, mau ra phố B, đường số hai. Mau lên. Bích Kiều đi mất rồi.
Tít tít tít...
- A lo, này. Vũ Trương...
Vũ Trương nói rất nhanh, rồi cúp máy. Vỹ Kỳ khó hiểu liền ngồi dậy, nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ.
- Xong chưa? Vỹ Kỳ đâu?
A Linh dật Vũ Trương.
- Không biết.
Tại phòng Vỹ Kỳ,
- Này, cậu đi đâu vậy?
Đường Thy hỏi Vỹ Kỳ. Cậu vội vàng nói:
- Bích Kiều có chuyện rồi!
Cô nghe vậy bất ngờ nói:
- Cho tôi đi với!
- Đi.
Hai con người vội vã ra khỏi nhà tới điểm hẹn.
Tại phố B, đường số hai,
- Vũ Trương, Bích Kiều đâu?
Vỹ Kỳ chạy lại Vũ Trương và A Linh.
- Vỹ Kỳ.
A Linh gọi Vỹ Kỳ. Đường Thy hỏi:
- Bích Kiều đâu rồi?
Vũ Trương liền tường thuật lại câu chuyện.
- Lúc nãy, ba người tụi tui về. Bích Kiều thì say lắm. Đang đi thì A Linh nói đi vệ sinh nên vào phòng vệ sinh công cộng. Tui ngồi chờ thì ngủ gục. Lúc ra A Linh gọi hỏi Bích Kiều thì cô ấy chạy đâu mất rồi!
Nghe xong câu chuyện, Vỹ Kỳ nói:
- Trời ơi! Có vậy luôn hả? Thôi giờ chia hai ra mà tìm. Nếu thấy thì hét to vào.
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Gần một giờ sáng hôm đó,- Vũ Trương, ông thấy Bích Kiều chưa?- Chưa. Trời ơi tui run quá!Vũ Trương vừa nói vừa run cầm cập. A Linh lấy tay đẩy vai Vũ Trương nói:- Cũng tại ông á!Hai con người đứng dưới bóng đèn khuya, bối rối, hoảng loạn.- Hay... Hay mình gọi cho Vỹ Kỳ đi!Vũ Trương nói loạn lên cho A Linh. Cô nghe vậy liền mắng Vũ Trương:- Ông điên hả? Giờ một giờ sáng, điện cho người ta, họ nói cho à!Vũ Trương vẫn giữ lập trường của mình nói:- Nhưng, chứ lúc này mình làm sao. Bích Kiều đi lạc rồi đó!A Linh rối lên nói:- Hết cách rồi, điện đi!Vũ Trương nghe lệnh liền nhanh chóng lấy điện thoại ra nháy số của Vỹ Kỳ.Tại phòng Vỹ Kỳ,Xin chào, bạn có điện thoại. Xin chào, bạn có điện thoại( Câu trong ngoặc là tiếng Trung)Chiếc điện thoại của Vỹ Kỳ reo một hồi, hai hồi... Rồi ba hồi.- Ai điện giờ này vậy?Vỹ Kỳ lúc này cậu mới dậy, cậu mệt mỏi cầm điện thoại nghe.- A lo...Cậu chưa kịp nói thì Vũ Trương:- Vỹ Kỳ, mau ra phố B, đường số hai. Mau lên. Bích Kiều đi mất rồi.Tít tít tít...- A lo, này. Vũ Trương...Vũ Trương nói rất nhanh, rồi cúp máy. Vỹ Kỳ khó hiểu liền ngồi dậy, nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ.- Xong chưa? Vỹ Kỳ đâu?A Linh dật Vũ Trương.- Không biết.Tại phòng Vỹ Kỳ,- Này, cậu đi đâu vậy?Đường Thy hỏi Vỹ Kỳ. Cậu vội vàng nói:- Bích Kiều có chuyện rồi!Cô nghe vậy bất ngờ nói:- Cho tôi đi với!- Đi.Hai con người vội vã ra khỏi nhà tới điểm hẹn.Tại phố B, đường số hai,- Vũ Trương, Bích Kiều đâu?Vỹ Kỳ chạy lại Vũ Trương và A Linh.- Vỹ Kỳ.A Linh gọi Vỹ Kỳ. Đường Thy hỏi:- Bích Kiều đâu rồi?Vũ Trương liền tường thuật lại câu chuyện.- Lúc nãy, ba người tụi tui về. Bích Kiều thì say lắm. Đang đi thì A Linh nói đi vệ sinh nên vào phòng vệ sinh công cộng. Tui ngồi chờ thì ngủ gục. Lúc ra A Linh gọi hỏi Bích Kiều thì cô ấy chạy đâu mất rồi!Nghe xong câu chuyện, Vỹ Kỳ nói:- Trời ơi! Có vậy luôn hả? Thôi giờ chia hai ra mà tìm. Nếu thấy thì hét to vào.