Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 32: Hạnh Phúc Con Tim(8)

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Nghe hết câu chuyện mà Đường Thy kể, bà Triều nói:- Vậy là những thằng côn đồ ấy là do Vỹ Kỳ đánh đúng không?Bà hỏi Đường Thy, thì công an cán bộ nói:- Theo tra cứu thì cậu Trịnh không làm tổn hại gì cả, chỉ sơ sướt nhẹ, nhưng ngay xương hòm của cậu đứng kia đã hơi gãy do cú đá của cậu Triều Vũ Trương nhà bà!Ông ấy vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào Vũ Trương. Cậu thì ít đánh người nhưng một khi đánh chắc là xương của bạn không được lành lặng cho lắm. Bà Trịnh nói:- Nhưng tất cả việc này xảy ra khônh phải là cô Bích Kiều nhà mấy người làm ra ư?Bà nói, vừa trợn vào phía nhà của Bích Kiều.Ông Bích liền chỉ trích con gái của mình:- Tiểu Kiều, sao con làm vậy hả? Làm bố phải mất mặt này, lại bị bà hàng xóm nói con nhà nho giáo mà uống rượu.Ông nói có vẻ bực bội, nhưng có một phụ huynh lại rất ghét uống rượu, bia. Nên bà ấy nói đến tận thấu xương của nhà Bích:- Vũ Trương nhà tôi là con trai cưng, vậy mà nó nghiệp kiếp trước hay sao mà động tới cái con quỷ nhà có học mà như bất giáo dục, vô văn hóa, thiếu ý thức con người mà.Ông Trịnh nghe vậy liền nói:- Bà thôi đi, khịa người ta vừa thôi!Bà Triều nói to hơn:- Chứ sao nữa? Con chó nó nhìn vào nó còn cười mà!Những lời ấy là những nhát dao đâm vào tim nhà họ Bích. Vũ Trương liền nói mẹ:- Thôi mà mẹ! Con có chết đâu mà mẹ chửi họ quá vậy!Bà nghe vậy liền nói:- Con nhìn mặt mũi con đi, do cái bọn bất học đó đó! Có cha có mẹ mà cũng không dạy nổi con mình mà!Bà chửi hết lần này đến lần khác, tuy không chửi mình nhưng nghe thôi cũng đủ thấm rồi đấy! Vỹ Kỳ bực bội liền kéo Đường Thy lên lầu. Bà Trịnh nói:- Tiểu Kỳ, con đi đâu?Cậu mệt mỏi trả lời:- Đi ngủ.Vỹ Kỳ đi xong, thì nhà Triều đứng dậy nói:- Chúng tôi về.Họ từ từ ra khỏi cổng, rồi lần lượt từ nhà này đến nhà khác đều về cả. Cuộc rối loann giũaw nhũng hội nhà giàu bắt đầu!

Nghe hết câu chuyện mà Đường Thy kể, bà Triều nói:

- Vậy là những thằng côn đồ ấy là do Vỹ Kỳ đánh đúng không?

Bà hỏi Đường Thy, thì công an cán bộ nói:

- Theo tra cứu thì cậu Trịnh không làm tổn hại gì cả, chỉ sơ sướt nhẹ, nhưng ngay xương hòm của cậu đứng kia đã hơi gãy do cú đá của cậu Triều Vũ Trương nhà bà!

Ông ấy vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào Vũ Trương. Cậu thì ít đánh người nhưng một khi đánh chắc là xương của bạn không được lành lặng cho lắm. Bà Trịnh nói:

- Nhưng tất cả việc này xảy ra khônh phải là cô Bích Kiều nhà mấy người làm ra ư?

Bà nói, vừa trợn vào phía nhà của Bích Kiều.

Ông Bích liền chỉ trích con gái của mình:

- Tiểu Kiều, sao con làm vậy hả? Làm bố phải mất mặt này, lại bị bà hàng xóm nói con nhà nho giáo mà uống rượu.

Ông nói có vẻ bực bội, nhưng có một phụ huynh lại rất ghét uống rượu, bia. Nên bà ấy nói đến tận thấu xương của nhà Bích:

- Vũ Trương nhà tôi là con trai cưng, vậy mà nó nghiệp kiếp trước hay sao mà động tới cái con quỷ nhà có học mà như bất giáo dục, vô văn hóa, thiếu ý thức con người mà.

Ông Trịnh nghe vậy liền nói:

- Bà thôi đi, khịa người ta vừa thôi!

Bà Triều nói to hơn:

- Chứ sao nữa? Con chó nó nhìn vào nó còn cười mà!

Những lời ấy là những nhát dao đâm vào tim nhà họ Bích. Vũ Trương liền nói mẹ:

- Thôi mà mẹ! Con có chết đâu mà mẹ chửi họ quá vậy!

Bà nghe vậy liền nói:

- Con nhìn mặt mũi con đi, do cái bọn bất học đó đó! Có cha có mẹ mà cũng không dạy nổi con mình mà!

Bà chửi hết lần này đến lần khác, tuy không chửi mình nhưng nghe thôi cũng đủ thấm rồi đấy! Vỹ Kỳ bực bội liền kéo Đường Thy lên lầu. Bà Trịnh nói:

- Tiểu Kỳ, con đi đâu?

Cậu mệt mỏi trả lời:

- Đi ngủ.

Vỹ Kỳ đi xong, thì nhà Triều đứng dậy nói:

- Chúng tôi về.

Họ từ từ ra khỏi cổng, rồi lần lượt từ nhà này đến nhà khác đều về cả. Cuộc rối loann giũaw nhũng hội nhà giàu bắt đầu!

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Nghe hết câu chuyện mà Đường Thy kể, bà Triều nói:- Vậy là những thằng côn đồ ấy là do Vỹ Kỳ đánh đúng không?Bà hỏi Đường Thy, thì công an cán bộ nói:- Theo tra cứu thì cậu Trịnh không làm tổn hại gì cả, chỉ sơ sướt nhẹ, nhưng ngay xương hòm của cậu đứng kia đã hơi gãy do cú đá của cậu Triều Vũ Trương nhà bà!Ông ấy vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào Vũ Trương. Cậu thì ít đánh người nhưng một khi đánh chắc là xương của bạn không được lành lặng cho lắm. Bà Trịnh nói:- Nhưng tất cả việc này xảy ra khônh phải là cô Bích Kiều nhà mấy người làm ra ư?Bà nói, vừa trợn vào phía nhà của Bích Kiều.Ông Bích liền chỉ trích con gái của mình:- Tiểu Kiều, sao con làm vậy hả? Làm bố phải mất mặt này, lại bị bà hàng xóm nói con nhà nho giáo mà uống rượu.Ông nói có vẻ bực bội, nhưng có một phụ huynh lại rất ghét uống rượu, bia. Nên bà ấy nói đến tận thấu xương của nhà Bích:- Vũ Trương nhà tôi là con trai cưng, vậy mà nó nghiệp kiếp trước hay sao mà động tới cái con quỷ nhà có học mà như bất giáo dục, vô văn hóa, thiếu ý thức con người mà.Ông Trịnh nghe vậy liền nói:- Bà thôi đi, khịa người ta vừa thôi!Bà Triều nói to hơn:- Chứ sao nữa? Con chó nó nhìn vào nó còn cười mà!Những lời ấy là những nhát dao đâm vào tim nhà họ Bích. Vũ Trương liền nói mẹ:- Thôi mà mẹ! Con có chết đâu mà mẹ chửi họ quá vậy!Bà nghe vậy liền nói:- Con nhìn mặt mũi con đi, do cái bọn bất học đó đó! Có cha có mẹ mà cũng không dạy nổi con mình mà!Bà chửi hết lần này đến lần khác, tuy không chửi mình nhưng nghe thôi cũng đủ thấm rồi đấy! Vỹ Kỳ bực bội liền kéo Đường Thy lên lầu. Bà Trịnh nói:- Tiểu Kỳ, con đi đâu?Cậu mệt mỏi trả lời:- Đi ngủ.Vỹ Kỳ đi xong, thì nhà Triều đứng dậy nói:- Chúng tôi về.Họ từ từ ra khỏi cổng, rồi lần lượt từ nhà này đến nhà khác đều về cả. Cuộc rối loann giũaw nhũng hội nhà giàu bắt đầu!

Chương 32: Hạnh Phúc Con Tim(8)