Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 49: Tên Tội Phạm
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… CÁI GÌ??? Tại... Tại sao?Ông thám tử ngạc nhiên, sau đó, ông chủ liền rối loạn nói lời biện minh của mình:- Thì... Thì đúng rồi! Chắc đó là máu của thịt heo tôi cho bọn cá ăn ấy mà!Nghe vậy, bên khám nghiệm nói:- Nhưng các tế bào trong máu cho thấy là máu người, và loại máu O này trùng khớp với máu của tên tội phạm biến mất cách đây hai tháng.Ông thám tử nghe vậy nghi ngờ nhìn ông chủ nói:- Vậy là sao hả?Tứ Nam và Vỳ Kỳ liền hỏi xem có ảnh của hai tên tòng phạm không, thì cảnh sát trưởng lấy ra hai tấm ảnh, nhìn một lúc thì Tứ Nam đi lại đứng trước mặt của ông chủ, thản nhiên nói:- Ủa? Trên râu của ông có gì đó màu đen ấy!Nghe vậy, ông chủ hoảng hốt lấy tay hất hất miệng, thì bỗng râu giả của ông rơi xuống, cảnh sát nói:- A, tên tòng phạm thứ hai.Thám tử nghe vậy liền nói:- Vậy là rõ rồi, hai tháng trước có hai tên tội phạm bị truy nã, bỗng cả hai biến mất.Cảnh sát tìm khắp nơi nhưng không thấy, bởi vì ông chủ trang trại thật sự đã bị hai người thủ tiêu để giả thành, và vì một lí do nào đó mà ngươi đã phản tên đồng minh của mình, rồi cho cá hổ ăn. Phải không hả?Nghe vậy, hắn ta sợ hãi rút chiếc dao đã để sẵn trong túi, chạy lại kề dao vào cổ của Trân Trân nói:- Các ngươi phải cho ta thoát, nếu không ta giết con nhỏ này!Ai ai cũng sợ hãi, nhưng còn Trân Trân??? Hắn ta nhìn vào gáy cổ của Trân Trân nói:- Cô bé à, cháu nên cầu nguyện đi nhé! Ha ha ha...Hắn ta đang cười bỗng...Hàaa hayyaaaaaa...Trân Trân nắm chặt tay của tên tội phạm, đập một chưởng vào bụng, thêm cái đầu gối vào mặt, làm hắn sa sẫm mặt mày, tay hắn bị Trân Trân giữ chặt nên không thể cử động. Cuối cùng Trân Trân dùng chiêu quật, một chiêu thức vật trong Judo. Mọi người đều rất bất ngờ, đánh xong Trân Trân thở phào. Vũ Trương nói:- Ái chà, cậu học Judo à, còn tớ học Teakwondo.- Vậy hả?Tứ Nam gặn hỏi Trân Trân:- Này, cậu học lúc nào vậy?- Tớ học lúc cậu không biết!!!Sau đó, thám tử nói:- Này, các anh mau đem hắn về điều tra.Rồi mấy chú cảnh sát lại nhìn chằm chằm vào tên tội phạm mặt mày bầm tím. Mà thật ngõ ngàng!...- Vậy là hết cách tìm Đường Thy rồi!Vũ Trương ngồi chống cằm nói, còn mọi người thì đang suy nghĩ. Bỗng một sĩ quan nói:- A, đúng rồi. Chúng ta hỏi băng Borl đi!Hả?!?Trân Trân khó hiểu nói:- Băng Borl là cái gì?- Đó là một băng nhóm chuyên hành động một mình, luôn giúp cảnh sát trong mọi tình huống khẩn cấp!Vỹ Kỳ nói. Song, Tứ Nam nói ké:- Hình như khúc sông này gần với nói làm việc của Borl nhỉ?Một hồi suy nghĩ đắng đo, cuối cùng cảnh sát trưởng điện cho ông trùm của Borl.- Có việc gì?Một giọng nói lạnh lùng bên đầu dây bên kia, cảnh sát nói:- À, chào anh... Anh có thể hợp tác...Chưa kịp nói xong, ông trùm đã nói:- Nếu là việc tìm cái xác nữ kia thì tôi không đồng ý.- Ơ... Được. Tạm biệt!Cạch.- Đại ca, sao không nói cho cảnh sát biết cái xác này chứ?- Hừm, bởi vì ta cần cô ta để thực hiện nhiệm vụ lần này!- Vâng.
CÁI GÌ??? Tại... Tại sao?
Ông thám tử ngạc nhiên, sau đó, ông chủ liền rối loạn nói lời biện minh của mình:
- Thì... Thì đúng rồi! Chắc đó là máu của thịt heo tôi cho bọn cá ăn ấy mà!
Nghe vậy, bên khám nghiệm nói:
- Nhưng các tế bào trong máu cho thấy là máu người, và loại máu O này trùng khớp với máu của tên tội phạm biến mất cách đây hai tháng.
Ông thám tử nghe vậy nghi ngờ nhìn ông chủ nói:
- Vậy là sao hả?
Tứ Nam và Vỳ Kỳ liền hỏi xem có ảnh của hai tên tòng phạm không, thì cảnh sát trưởng lấy ra hai tấm ảnh, nhìn một lúc thì Tứ Nam đi lại đứng trước mặt của ông chủ, thản nhiên nói:
- Ủa? Trên râu của ông có gì đó màu đen ấy!
Nghe vậy, ông chủ hoảng hốt lấy tay hất hất miệng, thì bỗng râu giả của ông rơi xuống, cảnh sát nói:
- A, tên tòng phạm thứ hai.
Thám tử nghe vậy liền nói:
- Vậy là rõ rồi, hai tháng trước có hai tên tội phạm bị truy nã, bỗng cả hai biến mất.
Cảnh sát tìm khắp nơi nhưng không thấy, bởi vì ông chủ trang trại thật sự đã bị hai người thủ tiêu để giả thành, và vì một lí do nào đó mà ngươi đã phản tên đồng minh của mình, rồi cho cá hổ ăn. Phải không hả?
Nghe vậy, hắn ta sợ hãi rút chiếc dao đã để sẵn trong túi, chạy lại kề dao vào cổ của Trân Trân nói:
- Các ngươi phải cho ta thoát, nếu không ta giết con nhỏ này!
Ai ai cũng sợ hãi, nhưng còn Trân Trân??? Hắn ta nhìn vào gáy cổ của Trân Trân nói:
- Cô bé à, cháu nên cầu nguyện đi nhé! Ha ha ha...
Hắn ta đang cười bỗng...
Hàaa hayyaaaaaa...
Trân Trân nắm chặt tay của tên tội phạm, đập một chưởng vào bụng, thêm cái đầu gối vào mặt, làm hắn sa sẫm mặt mày, tay hắn bị Trân Trân giữ chặt nên không thể cử động. Cuối cùng Trân Trân dùng chiêu quật, một chiêu thức vật trong Judo. Mọi người đều rất bất ngờ, đánh xong Trân Trân thở phào. Vũ Trương nói:
- Ái chà, cậu học Judo à, còn tớ học Teakwondo.
- Vậy hả?
Tứ Nam gặn hỏi Trân Trân:
- Này, cậu học lúc nào vậy?
- Tớ học lúc cậu không biết!!!
Sau đó, thám tử nói:
- Này, các anh mau đem hắn về điều tra.
Rồi mấy chú cảnh sát lại nhìn chằm chằm vào tên tội phạm mặt mày bầm tím. Mà thật ngõ ngàng!
...
- Vậy là hết cách tìm Đường Thy rồi!
Vũ Trương ngồi chống cằm nói, còn mọi người thì đang suy nghĩ. Bỗng một sĩ quan nói:
- A, đúng rồi. Chúng ta hỏi băng Borl đi!
Hả?!?
Trân Trân khó hiểu nói:
- Băng Borl là cái gì?
- Đó là một băng nhóm chuyên hành động một mình, luôn giúp cảnh sát trong mọi tình huống khẩn cấp!
Vỹ Kỳ nói. Song, Tứ Nam nói ké:
- Hình như khúc sông này gần với nói làm việc của Borl nhỉ?
Một hồi suy nghĩ đắng đo, cuối cùng cảnh sát trưởng điện cho ông trùm của Borl.
- Có việc gì?
Một giọng nói lạnh lùng bên đầu dây bên kia, cảnh sát nói:
- À, chào anh... Anh có thể hợp tác...
Chưa kịp nói xong, ông trùm đã nói:
- Nếu là việc tìm cái xác nữ kia thì tôi không đồng ý.
- Ơ... Được. Tạm biệt!
Cạch.
- Đại ca, sao không nói cho cảnh sát biết cái xác này chứ?
- Hừm, bởi vì ta cần cô ta để thực hiện nhiệm vụ lần này!
- Vâng.
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… CÁI GÌ??? Tại... Tại sao?Ông thám tử ngạc nhiên, sau đó, ông chủ liền rối loạn nói lời biện minh của mình:- Thì... Thì đúng rồi! Chắc đó là máu của thịt heo tôi cho bọn cá ăn ấy mà!Nghe vậy, bên khám nghiệm nói:- Nhưng các tế bào trong máu cho thấy là máu người, và loại máu O này trùng khớp với máu của tên tội phạm biến mất cách đây hai tháng.Ông thám tử nghe vậy nghi ngờ nhìn ông chủ nói:- Vậy là sao hả?Tứ Nam và Vỳ Kỳ liền hỏi xem có ảnh của hai tên tòng phạm không, thì cảnh sát trưởng lấy ra hai tấm ảnh, nhìn một lúc thì Tứ Nam đi lại đứng trước mặt của ông chủ, thản nhiên nói:- Ủa? Trên râu của ông có gì đó màu đen ấy!Nghe vậy, ông chủ hoảng hốt lấy tay hất hất miệng, thì bỗng râu giả của ông rơi xuống, cảnh sát nói:- A, tên tòng phạm thứ hai.Thám tử nghe vậy liền nói:- Vậy là rõ rồi, hai tháng trước có hai tên tội phạm bị truy nã, bỗng cả hai biến mất.Cảnh sát tìm khắp nơi nhưng không thấy, bởi vì ông chủ trang trại thật sự đã bị hai người thủ tiêu để giả thành, và vì một lí do nào đó mà ngươi đã phản tên đồng minh của mình, rồi cho cá hổ ăn. Phải không hả?Nghe vậy, hắn ta sợ hãi rút chiếc dao đã để sẵn trong túi, chạy lại kề dao vào cổ của Trân Trân nói:- Các ngươi phải cho ta thoát, nếu không ta giết con nhỏ này!Ai ai cũng sợ hãi, nhưng còn Trân Trân??? Hắn ta nhìn vào gáy cổ của Trân Trân nói:- Cô bé à, cháu nên cầu nguyện đi nhé! Ha ha ha...Hắn ta đang cười bỗng...Hàaa hayyaaaaaa...Trân Trân nắm chặt tay của tên tội phạm, đập một chưởng vào bụng, thêm cái đầu gối vào mặt, làm hắn sa sẫm mặt mày, tay hắn bị Trân Trân giữ chặt nên không thể cử động. Cuối cùng Trân Trân dùng chiêu quật, một chiêu thức vật trong Judo. Mọi người đều rất bất ngờ, đánh xong Trân Trân thở phào. Vũ Trương nói:- Ái chà, cậu học Judo à, còn tớ học Teakwondo.- Vậy hả?Tứ Nam gặn hỏi Trân Trân:- Này, cậu học lúc nào vậy?- Tớ học lúc cậu không biết!!!Sau đó, thám tử nói:- Này, các anh mau đem hắn về điều tra.Rồi mấy chú cảnh sát lại nhìn chằm chằm vào tên tội phạm mặt mày bầm tím. Mà thật ngõ ngàng!...- Vậy là hết cách tìm Đường Thy rồi!Vũ Trương ngồi chống cằm nói, còn mọi người thì đang suy nghĩ. Bỗng một sĩ quan nói:- A, đúng rồi. Chúng ta hỏi băng Borl đi!Hả?!?Trân Trân khó hiểu nói:- Băng Borl là cái gì?- Đó là một băng nhóm chuyên hành động một mình, luôn giúp cảnh sát trong mọi tình huống khẩn cấp!Vỹ Kỳ nói. Song, Tứ Nam nói ké:- Hình như khúc sông này gần với nói làm việc của Borl nhỉ?Một hồi suy nghĩ đắng đo, cuối cùng cảnh sát trưởng điện cho ông trùm của Borl.- Có việc gì?Một giọng nói lạnh lùng bên đầu dây bên kia, cảnh sát nói:- À, chào anh... Anh có thể hợp tác...Chưa kịp nói xong, ông trùm đã nói:- Nếu là việc tìm cái xác nữ kia thì tôi không đồng ý.- Ơ... Được. Tạm biệt!Cạch.- Đại ca, sao không nói cho cảnh sát biết cái xác này chứ?- Hừm, bởi vì ta cần cô ta để thực hiện nhiệm vụ lần này!- Vâng.