Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 52: Thời Gian Trôi Đi! (2)

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Ba năm sau...- Ôi, Vỹ Kỳ chúng ta về rồi!Đã ba năm trôi qua kể từ khi ngừng vụ án của Đường Thy. Vỹ Kỳ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền theo nghề của bố đi du học nước ngoài, năm nay là năm thứ hai cậu quay về. Vũ Trương và Trân Trân thì làm giáo viên dạy võ tại trung tâm, Tứ Nam cũng theo nghề bố đi du học. Bích Kiều đang làm phó giám đốc tại công ty của bố, A Linh làm thư kí của công ty Bích Kiều. Mọi người đều thay đổi, ai ai cũng trưởng thành với những bộ vest đen, và cà vạt.- Tối nay chúng ta đãi tiệc mừng mấy đứa nhỏ về nhé!(...)- Ace, đã ba năm trôi qua, tôi thấy cô tiến bộ khá là nhanh. Đều nhờ sự chăm chỉ luyện tập lúc xỉu lúc bị thương cũng không màng của cô, bây giờ cô đã đủ sức rồi nhỉ?Swish (tên của ông trùm) nói với cô. Nhưng thấy Ace im lặng nên nói tiếp:- Được rồi, ta đã nhốt cô trong này ba năm, bây giờ cô có thể đi ra ngoài rồi đó, nhưng cũng phải quay về đấy! Anti và Chian sẽ đi cùng với Ace.- Vâng.Nói xong, Swish bước đi và ngoảnh lại nói:- Ta dạy ngươi mọi thứ, nhưng ta chưa dậy ngươi giết người, đừng làm chuyện bậy bạ đấy! Ace!- Được rồi.Tại một khu phố hội ngập tràng những con người,- Oa, lâu lắm rồi chúng ta mới đi chung với nhau đấy!A Linh hào hứng đi chung với Bích Kiều. Những cô gái tới những gian hàng bán quần áo, đồ lưu niệm......- Ái chà, chỗ này đông nhỉ?- Đương nhiên, ở đây là chợ hội mà!- Này, chúng ta vào quầy kia mua đồ nhé!Nói xong, Ace, Anti và Chian cùng đi thẳng chăn qua người với người.HẢ!?!- Gì vậy, Trân Trân?- Tớ thấy Đường... Đường Thy.Trân Trân nói chập chững bất ngờ. A Linh nói:- Chắc cậu bị hoa mắt ấy mà!- Không, tớ cũng thấy!Vũ Trương bước tới nói, nhìn chằm chằm về phía trước.Nghe vậy, cả bọn sáu người liền chạy theo, Trân Trân nói:- Mà lúc nãy tớ nhìn Đường Thy, hình như bên hông phải có cái gì phồng lên ý!- Súng lục. Dựa vào hình dáng phồng và độ dài thì tớ nghĩ là súng lục.Vũ Trương vừa chạy vừa nói, rồi câuh dừng lại nói tiếp:- Dừng lại, vị trí như này là có thể quan sát được Đường Thy với hai cô gái kia rồi!- Ừm.- Mà đừng sát quá, vì cả hai người kế bên Đường Thy cũng mang súng đấy!- Hả, sao cậu biết:- Lúc nãy cô phía bên trái (Chian) giơ tay lên tớ thấy bao súng, rồi cô phía bên phải (Anti) hất áo, tớ thấy một cây súng ngắn!- Ái chà, Vũ Trương quan sát tốt nhỉ? Khác xa so với lúc trước!- Thì sao nào?- Được rồi, được rồi. Vỗ tay từ thiện này!Bốp bốp...A Linh vỗ vỗ bàn tay lại với nhau. Bọn họ đứng vàn tán về người giống Đường Thy ở phía trước

Ba năm sau...

- Ôi, Vỹ Kỳ chúng ta về rồi!

Đã ba năm trôi qua kể từ khi ngừng vụ án của Đường Thy. Vỹ Kỳ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền theo nghề của bố đi du học nước ngoài, năm nay là năm thứ hai cậu quay về. Vũ Trương và Trân Trân thì làm giáo viên dạy võ tại trung tâm, Tứ Nam cũng theo nghề bố đi du học. Bích Kiều đang làm phó giám đốc tại công ty của bố, A Linh làm thư kí của công ty Bích Kiều. Mọi người đều thay đổi, ai ai cũng trưởng thành với những bộ vest đen, và cà vạt.

- Tối nay chúng ta đãi tiệc mừng mấy đứa nhỏ về nhé!

(...)

- Ace, đã ba năm trôi qua, tôi thấy cô tiến bộ khá là nhanh. Đều nhờ sự chăm chỉ luyện tập lúc xỉu lúc bị thương cũng không màng của cô, bây giờ cô đã đủ sức rồi nhỉ?

Swish (tên của ông trùm) nói với cô. Nhưng thấy Ace im lặng nên nói tiếp:

- Được rồi, ta đã nhốt cô trong này ba năm, bây giờ cô có thể đi ra ngoài rồi đó, nhưng cũng phải quay về đấy! Anti và Chian sẽ đi cùng với Ace.

- Vâng.

Nói xong, Swish bước đi và ngoảnh lại nói:

- Ta dạy ngươi mọi thứ, nhưng ta chưa dậy ngươi giết người, đừng làm chuyện bậy bạ đấy! Ace!

- Được rồi.

Tại một khu phố hội ngập tràng những con người,

- Oa, lâu lắm rồi chúng ta mới đi chung với nhau đấy!

A Linh hào hứng đi chung với Bích Kiều. Những cô gái tới những gian hàng bán quần áo, đồ lưu niệm...

...

- Ái chà, chỗ này đông nhỉ?

- Đương nhiên, ở đây là chợ hội mà!

- Này, chúng ta vào quầy kia mua đồ nhé!

Nói xong, Ace, Anti và Chian cùng đi thẳng chăn qua người với người.

HẢ!?!

- Gì vậy, Trân Trân?

- Tớ thấy Đường... Đường Thy.

Trân Trân nói chập chững bất ngờ. A Linh nói:

- Chắc cậu bị hoa mắt ấy mà!

- Không, tớ cũng thấy!

Vũ Trương bước tới nói, nhìn chằm chằm về phía trước.

Nghe vậy, cả bọn sáu người liền chạy theo, Trân Trân nói:

- Mà lúc nãy tớ nhìn Đường Thy, hình như bên hông phải có cái gì phồng lên ý!

- Súng lục. Dựa vào hình dáng phồng và độ dài thì tớ nghĩ là súng lục.

Vũ Trương vừa chạy vừa nói, rồi câuh dừng lại nói tiếp:

- Dừng lại, vị trí như này là có thể quan sát được Đường Thy với hai cô gái kia rồi!

- Ừm.

- Mà đừng sát quá, vì cả hai người kế bên Đường Thy cũng mang súng đấy!

- Hả, sao cậu biết:

- Lúc nãy cô phía bên trái (Chian) giơ tay lên tớ thấy bao súng, rồi cô phía bên phải (Anti) hất áo, tớ thấy một cây súng ngắn!

- Ái chà, Vũ Trương quan sát tốt nhỉ? Khác xa so với lúc trước!

- Thì sao nào?

- Được rồi, được rồi. Vỗ tay từ thiện này!

Bốp bốp...

A Linh vỗ vỗ bàn tay lại với nhau. Bọn họ đứng vàn tán về người giống Đường Thy ở phía trước

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Ba năm sau...- Ôi, Vỹ Kỳ chúng ta về rồi!Đã ba năm trôi qua kể từ khi ngừng vụ án của Đường Thy. Vỹ Kỳ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu liền theo nghề của bố đi du học nước ngoài, năm nay là năm thứ hai cậu quay về. Vũ Trương và Trân Trân thì làm giáo viên dạy võ tại trung tâm, Tứ Nam cũng theo nghề bố đi du học. Bích Kiều đang làm phó giám đốc tại công ty của bố, A Linh làm thư kí của công ty Bích Kiều. Mọi người đều thay đổi, ai ai cũng trưởng thành với những bộ vest đen, và cà vạt.- Tối nay chúng ta đãi tiệc mừng mấy đứa nhỏ về nhé!(...)- Ace, đã ba năm trôi qua, tôi thấy cô tiến bộ khá là nhanh. Đều nhờ sự chăm chỉ luyện tập lúc xỉu lúc bị thương cũng không màng của cô, bây giờ cô đã đủ sức rồi nhỉ?Swish (tên của ông trùm) nói với cô. Nhưng thấy Ace im lặng nên nói tiếp:- Được rồi, ta đã nhốt cô trong này ba năm, bây giờ cô có thể đi ra ngoài rồi đó, nhưng cũng phải quay về đấy! Anti và Chian sẽ đi cùng với Ace.- Vâng.Nói xong, Swish bước đi và ngoảnh lại nói:- Ta dạy ngươi mọi thứ, nhưng ta chưa dậy ngươi giết người, đừng làm chuyện bậy bạ đấy! Ace!- Được rồi.Tại một khu phố hội ngập tràng những con người,- Oa, lâu lắm rồi chúng ta mới đi chung với nhau đấy!A Linh hào hứng đi chung với Bích Kiều. Những cô gái tới những gian hàng bán quần áo, đồ lưu niệm......- Ái chà, chỗ này đông nhỉ?- Đương nhiên, ở đây là chợ hội mà!- Này, chúng ta vào quầy kia mua đồ nhé!Nói xong, Ace, Anti và Chian cùng đi thẳng chăn qua người với người.HẢ!?!- Gì vậy, Trân Trân?- Tớ thấy Đường... Đường Thy.Trân Trân nói chập chững bất ngờ. A Linh nói:- Chắc cậu bị hoa mắt ấy mà!- Không, tớ cũng thấy!Vũ Trương bước tới nói, nhìn chằm chằm về phía trước.Nghe vậy, cả bọn sáu người liền chạy theo, Trân Trân nói:- Mà lúc nãy tớ nhìn Đường Thy, hình như bên hông phải có cái gì phồng lên ý!- Súng lục. Dựa vào hình dáng phồng và độ dài thì tớ nghĩ là súng lục.Vũ Trương vừa chạy vừa nói, rồi câuh dừng lại nói tiếp:- Dừng lại, vị trí như này là có thể quan sát được Đường Thy với hai cô gái kia rồi!- Ừm.- Mà đừng sát quá, vì cả hai người kế bên Đường Thy cũng mang súng đấy!- Hả, sao cậu biết:- Lúc nãy cô phía bên trái (Chian) giơ tay lên tớ thấy bao súng, rồi cô phía bên phải (Anti) hất áo, tớ thấy một cây súng ngắn!- Ái chà, Vũ Trương quan sát tốt nhỉ? Khác xa so với lúc trước!- Thì sao nào?- Được rồi, được rồi. Vỗ tay từ thiện này!Bốp bốp...A Linh vỗ vỗ bàn tay lại với nhau. Bọn họ đứng vàn tán về người giống Đường Thy ở phía trước

Chương 52: Thời Gian Trôi Đi! (2)