Tác giả:

Một cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.  Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào…

Chương 2

Người Hầu Của 4 Hoàng TửTác giả: Dieuanh_chip_99Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.  Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào… Ngồi trong xe, Nguyên Nhược nhìn ngó hết thứ này đến thứ khác, sờ hết tủ lạnh nhỏ trong xe lại đến TV, vỏ bọc của ghế. Cô khẽ cười:_ Ồ, không ngờ anh cũng có vẻ khá giả đấy!Đình Phong lười nhác hỏi lại:_ Vậy cô nghĩ tôi nghèo?Nguyên Nhược lại cười:_ Nếu dựa vào vẻ ngoài của anh thì có lẽ là vậy?_ Cô là người đầu tiên nói tôi như vậy, vẻ ngoài của tôi làm tôi trông nghèo à?_ Ồ, theo người khác thì tôi không biết, còn với tôi thì chắc là vậy?_ Điểm nào mà cô nhận xét vậy?_ Hưm~ Anh không cần biết~Đình Phong cười như không cười:_ Hay là cô muốn gây sự chú ý với tôi?Nguyên Nhược thất thần, chỉ tay vào cô rồi vào anh, ngẫm nghĩ gì đó rồi phá lên cười. Đình Phong khẽ nhíu mày:_ Có gì đáng cười sao?Nguyên Nhược ho khan một tiếng, rồi khuôn mặt đỏ ửng lại, hình như cô đang nhịn cười quá mức rồi, cô cố nín cười, nói:_ Anh nghĩ anh ĐÁNG để tôi làm vậy sao?Cô nói không hề có ý mỉa mai, chỉ muốn trêu chọc anh một chút, vậy mà từ ngữ "ĐÁNG" đó như một tia sét đánh vào Đình Phong, anh ngơ ra một chút rồi nói:_ Vậy cô nghĩ cô là ai?_ Hưm~ Là ai thì tự tôi biết thôi~Đình Phong gằn từng tiếng:_ Dù là ai, cô-cũng-không-đủ-tư-cách-nói-tôi-đâu! Cô biết tôi là ai không?Nguyên Nhược ngúc ngắc đầu, chừng như suy nghĩ, rồi cô mỉm cười:_ Không!!!!"Ầm"Đình Phong nghe như tiếng sấm nổ bên tai, không biết anh là ai đúng là cô chết chắc rồi, dám "sỉ nhục" anh như vậy. Nhưng bất chợt 1 suy nghĩ loé lên, đuôi mắt Đình Phong nheo nheo lại, như vẻ giễu cợt:_ Cô có dám thi với tôi không?_ Thi gì? - Nguyên Nhược ngạc nhiên vì tự nhiên chuyển sang đề tài khác.gi_ Nếu cô thua tôi, tôi sẽ đá cô vào cái bệnh viện hay băng đảng ngu ngốc nào đó từng truy đuổi cô. Còn nếu cô thắng, tôi sẽ nhường quyền thừa kế gia tộc họ Đình cho cô!Nguyên Nhược khẽ giật mình, cô thấy kì lạ vì sao cô cố tình nói mỉa mai anh nhưng anh không tức giận còn đòi thi thố nữa, mà thứ cá cược đều là "hàng khủng" cả, nhưng không sao, mạo hiểm cũng tốt, không mạo hiểm thì cuộc đời chẳng còn thú vị..._ OK! Thi gì cứ nói!Đình Phong khẽ ngạc nhiên vì nếu cô thua thì cô sẽ quay lại nơi nào đó mà cô không muốn quay lại đến mức thê thảm thế kia mà vẫn bình thản như thường, anh khẽ cười (trong lòng thôi, không phải mỉa mai đâu), chắc phải đánh giá lại cô gái này một chút. Anh nói:_ Cô sẽ phải làm người hầu cho "4 hoàng tử học viện First Star", trong đó có tôi, cô sẽ là người hầu đặc biệt, cô sẽ được huy hiệu bạch kim, điều kiện là trong vòng 1 năm làm người hầu cho bọn tôi, dù bọn tôi có làm gì, quyến rũ cô đến đâu thì cô cũng không được mang tình cảm với bất cứ ai, đồng ý chứ? - Đình Phong khẽ cười thầm, anh vô cùng tự tin vào "sức hút" của mình.Nguyên Nhược đáp:_ Đơn giản~ Chỉ thế thôi là được chứ gì? Chắc 3 hòng tử gì gì đó còn lại cũng chỉ như anh thôi~ Có gì khó đâu~Hớ~~ Đình Phong ngớ ra, cô gái này~ dám coi thường anh hả~~ Anh cố kìm cơn tức giận, nói:_ Được, cô cẩn thận đó!Chiếc xe ferrari màu đen phóng đến học viện "First Star", nơi ở đặc biệt của "4 hoàng tử"...

Ngồi trong xe, Nguyên Nhược nhìn ngó hết thứ này đến thứ khác, sờ hết tủ lạnh nhỏ trong xe lại đến TV, vỏ bọc của ghế. Cô khẽ cười:

_ Ồ, không ngờ anh cũng có vẻ khá giả đấy!

Đình Phong lười nhác hỏi lại:

_ Vậy cô nghĩ tôi nghèo?

Nguyên Nhược lại cười:

_ Nếu dựa vào vẻ ngoài của anh thì có lẽ là vậy?

_ Cô là người đầu tiên nói tôi như vậy, vẻ ngoài của tôi làm tôi trông nghèo à?

_ Ồ, theo người khác thì tôi không biết, còn với tôi thì chắc là vậy?

_ Điểm nào mà cô nhận xét vậy?

_ Hưm~ Anh không cần biết

~Đình Phong cười như không cười:

_ Hay là cô muốn gây sự chú ý với tôi?

Nguyên Nhược thất thần, chỉ tay vào cô rồi vào anh, ngẫm nghĩ gì đó rồi phá lên cười. Đình Phong khẽ nhíu mày:

_ Có gì đáng cười sao?

Nguyên Nhược ho khan một tiếng, rồi khuôn mặt đỏ ửng lại, hình như cô đang nhịn cười quá mức rồi, cô cố nín cười, nói:

_ Anh nghĩ anh ĐÁNG để tôi làm vậy sao?

Cô nói không hề có ý mỉa mai, chỉ muốn trêu chọc anh một chút, vậy mà từ ngữ "ĐÁNG" đó như một tia sét đánh vào Đình Phong, anh ngơ ra một chút rồi nói:

_ Vậy cô nghĩ cô là ai?

_ Hưm~ Là ai thì tự tôi biết thôi

~Đình Phong gằn từng tiếng:

_ Dù là ai, cô-cũng-không-đủ-tư-cách-nói-tôi-đâu! Cô biết tôi là ai không?

Nguyên Nhược ngúc ngắc đầu, chừng như suy nghĩ, rồi cô mỉm cười:

_ Không!!!!

"Ầm

"

Đình Phong nghe như tiếng sấm nổ bên tai, không biết anh là ai đúng là cô chết chắc rồi, dám "sỉ nhục" anh như vậy. Nhưng bất chợt 1 suy nghĩ loé lên, đuôi mắt Đình Phong nheo nheo lại, như vẻ giễu cợt:

_ Cô có dám thi với tôi không?

_ Thi gì? - Nguyên Nhược ngạc nhiên vì tự nhiên chuyển sang đề tài khác.gi

_ Nếu cô thua tôi, tôi sẽ đá cô vào cái bệnh viện hay băng đảng ngu ngốc nào đó từng truy đuổi cô. Còn nếu cô thắng, tôi sẽ nhường quyền thừa kế gia tộc họ Đình cho cô!

Nguyên Nhược khẽ giật mình, cô thấy kì lạ vì sao cô cố tình nói mỉa mai anh nhưng anh không tức giận còn đòi thi thố nữa, mà thứ cá cược đều là "hàng khủng" cả, nhưng không sao, mạo hiểm cũng tốt, không mạo hiểm thì cuộc đời chẳng còn thú vị...

_ OK! Thi gì cứ nói!

Đình Phong khẽ ngạc nhiên vì nếu cô thua thì cô sẽ quay lại nơi nào đó mà cô không muốn quay lại đến mức thê thảm thế kia mà vẫn bình thản như thường, anh khẽ cười (trong lòng thôi, không phải mỉa mai đâu), chắc phải đánh giá lại cô gái này một chút. Anh nói:

_ Cô sẽ phải làm người hầu cho "4 hoàng tử học viện First Star", trong đó có tôi, cô sẽ là người hầu đặc biệt, cô sẽ được huy hiệu bạch kim, điều kiện là trong vòng 1 năm làm người hầu cho bọn tôi, dù bọn tôi có làm gì, quyến rũ cô đến đâu thì cô cũng không được mang tình cảm với bất cứ ai, đồng ý chứ? - Đình Phong khẽ cười thầm, anh vô cùng tự tin vào "sức hút" của mình.

Nguyên Nhược đáp:

_ Đơn giản~ Chỉ thế thôi là được chứ gì? Chắc 3 hòng tử gì gì đó còn lại cũng chỉ như anh thôi~ Có gì khó đâu

~Hớ~~ Đình Phong ngớ ra, cô gái này~ dám coi thường anh hả~~ Anh cố kìm cơn tức giận, nói:

_ Được, cô cẩn thận đó!

Chiếc xe ferrari màu đen phóng đến học viện "First Star", nơi ở đặc biệt của "4 hoàng tử"...

Người Hầu Của 4 Hoàng TửTác giả: Dieuanh_chip_99Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.  Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào… Ngồi trong xe, Nguyên Nhược nhìn ngó hết thứ này đến thứ khác, sờ hết tủ lạnh nhỏ trong xe lại đến TV, vỏ bọc của ghế. Cô khẽ cười:_ Ồ, không ngờ anh cũng có vẻ khá giả đấy!Đình Phong lười nhác hỏi lại:_ Vậy cô nghĩ tôi nghèo?Nguyên Nhược lại cười:_ Nếu dựa vào vẻ ngoài của anh thì có lẽ là vậy?_ Cô là người đầu tiên nói tôi như vậy, vẻ ngoài của tôi làm tôi trông nghèo à?_ Ồ, theo người khác thì tôi không biết, còn với tôi thì chắc là vậy?_ Điểm nào mà cô nhận xét vậy?_ Hưm~ Anh không cần biết~Đình Phong cười như không cười:_ Hay là cô muốn gây sự chú ý với tôi?Nguyên Nhược thất thần, chỉ tay vào cô rồi vào anh, ngẫm nghĩ gì đó rồi phá lên cười. Đình Phong khẽ nhíu mày:_ Có gì đáng cười sao?Nguyên Nhược ho khan một tiếng, rồi khuôn mặt đỏ ửng lại, hình như cô đang nhịn cười quá mức rồi, cô cố nín cười, nói:_ Anh nghĩ anh ĐÁNG để tôi làm vậy sao?Cô nói không hề có ý mỉa mai, chỉ muốn trêu chọc anh một chút, vậy mà từ ngữ "ĐÁNG" đó như một tia sét đánh vào Đình Phong, anh ngơ ra một chút rồi nói:_ Vậy cô nghĩ cô là ai?_ Hưm~ Là ai thì tự tôi biết thôi~Đình Phong gằn từng tiếng:_ Dù là ai, cô-cũng-không-đủ-tư-cách-nói-tôi-đâu! Cô biết tôi là ai không?Nguyên Nhược ngúc ngắc đầu, chừng như suy nghĩ, rồi cô mỉm cười:_ Không!!!!"Ầm"Đình Phong nghe như tiếng sấm nổ bên tai, không biết anh là ai đúng là cô chết chắc rồi, dám "sỉ nhục" anh như vậy. Nhưng bất chợt 1 suy nghĩ loé lên, đuôi mắt Đình Phong nheo nheo lại, như vẻ giễu cợt:_ Cô có dám thi với tôi không?_ Thi gì? - Nguyên Nhược ngạc nhiên vì tự nhiên chuyển sang đề tài khác.gi_ Nếu cô thua tôi, tôi sẽ đá cô vào cái bệnh viện hay băng đảng ngu ngốc nào đó từng truy đuổi cô. Còn nếu cô thắng, tôi sẽ nhường quyền thừa kế gia tộc họ Đình cho cô!Nguyên Nhược khẽ giật mình, cô thấy kì lạ vì sao cô cố tình nói mỉa mai anh nhưng anh không tức giận còn đòi thi thố nữa, mà thứ cá cược đều là "hàng khủng" cả, nhưng không sao, mạo hiểm cũng tốt, không mạo hiểm thì cuộc đời chẳng còn thú vị..._ OK! Thi gì cứ nói!Đình Phong khẽ ngạc nhiên vì nếu cô thua thì cô sẽ quay lại nơi nào đó mà cô không muốn quay lại đến mức thê thảm thế kia mà vẫn bình thản như thường, anh khẽ cười (trong lòng thôi, không phải mỉa mai đâu), chắc phải đánh giá lại cô gái này một chút. Anh nói:_ Cô sẽ phải làm người hầu cho "4 hoàng tử học viện First Star", trong đó có tôi, cô sẽ là người hầu đặc biệt, cô sẽ được huy hiệu bạch kim, điều kiện là trong vòng 1 năm làm người hầu cho bọn tôi, dù bọn tôi có làm gì, quyến rũ cô đến đâu thì cô cũng không được mang tình cảm với bất cứ ai, đồng ý chứ? - Đình Phong khẽ cười thầm, anh vô cùng tự tin vào "sức hút" của mình.Nguyên Nhược đáp:_ Đơn giản~ Chỉ thế thôi là được chứ gì? Chắc 3 hòng tử gì gì đó còn lại cũng chỉ như anh thôi~ Có gì khó đâu~Hớ~~ Đình Phong ngớ ra, cô gái này~ dám coi thường anh hả~~ Anh cố kìm cơn tức giận, nói:_ Được, cô cẩn thận đó!Chiếc xe ferrari màu đen phóng đến học viện "First Star", nơi ở đặc biệt của "4 hoàng tử"...

Chương 2