Một cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất. Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào…
Chương 4
Người Hầu Của 4 Hoàng TửTác giả: Dieuanh_chip_99Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất. Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào… Cánh cửa phòng ăn nhẹ nhàng mở ra, một cô gái bước vào nói với 4 hoàng tử đang ngồi rất thoải mái:_ Xin chào, tôi là Nguyên Nhược!Rồi Nguyên Nhược dùng tay khẽ vuốt tóc, môi nở nụ cười hình bán nguyệt có độ sát thương gần bằng bom nguyên tử. Nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn hờ hững / thú vị, chấm hết. Cô vô cùng căm tức nói với chàng hoàng tử đang ngồi nhấm nháp ly rượu vang ( hừm, uống rượu trước tuổi à):_ Anh phải giới thiệu mọi người với tôi mới phải phép chứ?Đình Phong đặt ly rượu xuống, nhếch nhếch môi, rồi chỉ tay vào cô nói với 3 người con trai còn lại:_ Đây là người hầu mới của chúng ta!Nguyên Nhược sau một hồi tức muốn ói máu thì cười gượng nói:_ Chỉ thế thôi sao? Anh phải giới thiệu họ cho tôi chứ?Đình Phong nhếch nhếch môi lần 2, nói:_ Tôi chưa nghe chủ chào người hầu bao giờ!Nguyên Nhược nghiến răng kèn kẹt nói:_ Ồ! Phải rồi, ông chủ thúi, ông nên bỏ ngay ly rượu đi!_ Vì sao tôi phải nghe cô? (>-o)_ Người hầu phải có trách nhiệm chăm sóc ông chủ mà, phải không? - Vừa dứt lời, Nguyên Nhược dùng "vô ảnh cước" đá bay ly rượu của Đình Phong ra góc phòng vỡ tan, để lại những khuôn mặt có mắt chữ A, mồm chữ O.Rôi một tiếng cười vang lên, phá tan sự im lặng, rồi một chàng trai bước ra, nở nụ cười toả nắng với Nguyên Nhược:_ Chào em! Em rất thú vị đấy! Tôi là Lôi Vũ, hân hạnh được làm quen!Rồi Lôi Vũ nắm bàn tay của Nguyên Nhược, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Khoảnh khắc đó, nhịp tim của Nguyên Nhược lệch mất 1 giấy, đủ để khiến cô thẫn thờ.Một giọng nói ngây thơ vang lên:_ Lôi Vũ! Anh hư quá đi! Giành quyền "hun" cô ấy trước em rồi!Rôi một cậu nhóc cao tầm 1m55 chạy ra chỗ Nguyên Nhược, kiễng chân hôn lên má cô một cái đánh "chụt".Mặt Nguyên Nhược đỏ như gấc chín, Lôi Vũ xoa xoa đầu cậu nhóc ấy, nói:_ Sun, ngoan, em làm cô ấy xấu hổ rồi~Rồi anh quay ra nói với Nguyên Nhược:_ Em đừng giận, Sun mới 15 tuổi thôi, nó ngây thơ lắm!Nguyên Nhược gật gật đầu như một cái máy, rồi cô thất thần hướng ánh mắt ra cửa sổ, nơi có vị hoàng tử thứ 4 đang đứng...
Cánh cửa phòng ăn nhẹ nhàng mở ra, một cô gái bước vào nói với 4 hoàng tử đang ngồi rất thoải mái:
_ Xin chào, tôi là Nguyên Nhược!
Rồi Nguyên Nhược dùng tay khẽ vuốt tóc, môi nở nụ cười hình bán nguyệt có độ sát thương gần bằng bom nguyên tử. Nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn hờ hững / thú vị, chấm hết. Cô vô cùng căm tức nói với chàng hoàng tử đang ngồi nhấm nháp ly rượu vang ( hừm, uống rượu trước tuổi à):
_ Anh phải giới thiệu mọi người với tôi mới phải phép chứ?
Đình Phong đặt ly rượu xuống, nhếch nhếch môi, rồi chỉ tay vào cô nói với 3 người con trai còn lại:
_ Đây là người hầu mới của chúng ta!
Nguyên Nhược sau một hồi tức muốn ói máu thì cười gượng nói:
_ Chỉ thế thôi sao? Anh phải giới thiệu họ cho tôi chứ?
Đình Phong nhếch nhếch môi lần 2, nói:
_ Tôi chưa nghe chủ chào người hầu bao giờ!
Nguyên Nhược nghiến răng kèn kẹt nói:
_ Ồ! Phải rồi, ông chủ thúi, ông nên bỏ ngay ly rượu đi!
_ Vì sao tôi phải nghe cô? (>-o)
_ Người hầu phải có trách nhiệm chăm sóc ông chủ mà, phải không? - Vừa dứt lời, Nguyên Nhược dùng "vô ảnh cước" đá bay ly rượu của Đình Phong ra góc phòng vỡ tan, để lại những khuôn mặt có mắt chữ A, mồm chữ O.
Rôi một tiếng cười vang lên, phá tan sự im lặng, rồi một chàng trai bước ra, nở nụ cười toả nắng với Nguyên Nhược:
_ Chào em! Em rất thú vị đấy! Tôi là Lôi Vũ, hân hạnh được làm quen!
Rồi Lôi Vũ nắm bàn tay của Nguyên Nhược, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Khoảnh khắc đó, nhịp tim của Nguyên Nhược lệch mất 1 giấy, đủ để khiến cô thẫn thờ.
Một giọng nói ngây thơ vang lên:
_ Lôi Vũ! Anh hư quá đi! Giành quyền "hun" cô ấy trước em rồi!
Rôi một cậu nhóc cao tầm 1m55 chạy ra chỗ Nguyên Nhược, kiễng chân hôn lên má cô một cái đánh "chụt".
Mặt Nguyên Nhược đỏ như gấc chín, Lôi Vũ xoa xoa đầu cậu nhóc ấy, nói:
_ Sun, ngoan, em làm cô ấy xấu hổ rồi
~Rồi anh quay ra nói với Nguyên Nhược:
_ Em đừng giận, Sun mới 15 tuổi thôi, nó ngây thơ lắm!
Nguyên Nhược gật gật đầu như một cái máy, rồi cô thất thần hướng ánh mắt ra cửa sổ, nơi có vị hoàng tử thứ 4 đang đứng...
Người Hầu Của 4 Hoàng TửTác giả: Dieuanh_chip_99Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất. Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào… Cánh cửa phòng ăn nhẹ nhàng mở ra, một cô gái bước vào nói với 4 hoàng tử đang ngồi rất thoải mái:_ Xin chào, tôi là Nguyên Nhược!Rồi Nguyên Nhược dùng tay khẽ vuốt tóc, môi nở nụ cười hình bán nguyệt có độ sát thương gần bằng bom nguyên tử. Nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn hờ hững / thú vị, chấm hết. Cô vô cùng căm tức nói với chàng hoàng tử đang ngồi nhấm nháp ly rượu vang ( hừm, uống rượu trước tuổi à):_ Anh phải giới thiệu mọi người với tôi mới phải phép chứ?Đình Phong đặt ly rượu xuống, nhếch nhếch môi, rồi chỉ tay vào cô nói với 3 người con trai còn lại:_ Đây là người hầu mới của chúng ta!Nguyên Nhược sau một hồi tức muốn ói máu thì cười gượng nói:_ Chỉ thế thôi sao? Anh phải giới thiệu họ cho tôi chứ?Đình Phong nhếch nhếch môi lần 2, nói:_ Tôi chưa nghe chủ chào người hầu bao giờ!Nguyên Nhược nghiến răng kèn kẹt nói:_ Ồ! Phải rồi, ông chủ thúi, ông nên bỏ ngay ly rượu đi!_ Vì sao tôi phải nghe cô? (>-o)_ Người hầu phải có trách nhiệm chăm sóc ông chủ mà, phải không? - Vừa dứt lời, Nguyên Nhược dùng "vô ảnh cước" đá bay ly rượu của Đình Phong ra góc phòng vỡ tan, để lại những khuôn mặt có mắt chữ A, mồm chữ O.Rôi một tiếng cười vang lên, phá tan sự im lặng, rồi một chàng trai bước ra, nở nụ cười toả nắng với Nguyên Nhược:_ Chào em! Em rất thú vị đấy! Tôi là Lôi Vũ, hân hạnh được làm quen!Rồi Lôi Vũ nắm bàn tay của Nguyên Nhược, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó. Khoảnh khắc đó, nhịp tim của Nguyên Nhược lệch mất 1 giấy, đủ để khiến cô thẫn thờ.Một giọng nói ngây thơ vang lên:_ Lôi Vũ! Anh hư quá đi! Giành quyền "hun" cô ấy trước em rồi!Rôi một cậu nhóc cao tầm 1m55 chạy ra chỗ Nguyên Nhược, kiễng chân hôn lên má cô một cái đánh "chụt".Mặt Nguyên Nhược đỏ như gấc chín, Lôi Vũ xoa xoa đầu cậu nhóc ấy, nói:_ Sun, ngoan, em làm cô ấy xấu hổ rồi~Rồi anh quay ra nói với Nguyên Nhược:_ Em đừng giận, Sun mới 15 tuổi thôi, nó ngây thơ lắm!Nguyên Nhược gật gật đầu như một cái máy, rồi cô thất thần hướng ánh mắt ra cửa sổ, nơi có vị hoàng tử thứ 4 đang đứng...