Tác giả:

Một cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.  Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào…

Chương 23

Người Hầu Của 4 Hoàng TửTác giả: Dieuanh_chip_99Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.  Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào… Quay trở lại phòng mình, Nguyên Nhược không còn sức để đứng vững nữa, cô đổ sụp người xuống, dựa lung vào cánh cửa phòng nhắm mắt th* d*c.Yên lặng một lúc như suy nghĩ gì đó, rồi cô mở bừng mắt, đứng thẳng người dậy bước nhanh qua phòng Kỷ Nam, đá mạnh cánh cửa phòng của cậu ra rồi nói to với người con trai đang ngạc nhiên nằm trên giường xem TV:_ Tôi đồng ý làm người yêu của anh!_ Vì hắn hả? – Kỷ Nam sau khi nhìn cô một lát thản nhiên với tay tắt TV, cầm lấy quyển tạp chí đọc, không thèm nhìn cô nữa mà nói._...Chẳng phải anh muốn tôi làm người yêu của anh sao? Vậy thì tôi đồng ý rồi, anh còn quan tâm, lý do gì nữa chứ?Cô lạnh lùng nhả ra từng chữ, cô muốn dù là người yêu của nhau nhưng cũng chỉ có giá trị bằng một cuộc trao đổi, không tình cảm, không hơn!_...Hừ! – Kỷ Nam nhếch môi, hừ mũi một cái tỏ vẻ khinh thường.Cô đi đến bên giường, nghiêng người ra nhẹ nhàng vuốt má Kỷ Nam:_ Anh có được tôi, tôi thực hiện được điều mình muốn, đôi bên có lợi, không thích à?Kỷ Nam gấp quyển tạp chí lại, nắm lấy cổ tay cô, cười:_ Ồ, vụ trao đổi này cô nghĩ ra từ bao giờ thế?Cô nhếch môi, lắc nhẹ cánh tay đang bị nắm giữ:_ Cũng mới thôi, sao, đau à? Anh mong gì ở tôi? Yêu anh chắc?Cổ tay đột nhiên đau nhói vì bị nắm chặt, mặt anh đanh lại, gằn giọng:_ Đừng có lên mặt với tôi!Cô cười khẩy:_ Liên quan anh à?Cả người cô bỗng bị mất trọng tâm, lao vào người Kỷ Nam do bị anh kéo giật lại, và...! Môi chạm môi... Cả người bị anh ôm chặt...Cô ngạc nhiên, mở to mắt, đẩy mạnh Kỷ Nam ra nhưng giờ đột nhiên anh khỏe không ngờ, cô không thể thoát ra nổi, bèn cắn manh vào cái lưỡi ngang tàng của anh. Anh rụt lưỡi lại, l**m vòng quanh đôi môi cô làm nó cay lên mùi máu.Đôi môi anh nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo:_ Tôi đồng ý trao đổi với cô!

Quay trở lại phòng mình, Nguyên Nhược không còn sức để đứng vững nữa, cô đổ sụp người xuống, dựa lung vào cánh cửa phòng nhắm mắt th* d*c.

Yên lặng một lúc như suy nghĩ gì đó, rồi cô mở bừng mắt, đứng thẳng người dậy bước nhanh qua phòng Kỷ Nam, đá mạnh cánh cửa phòng của cậu ra rồi nói to với người con trai đang ngạc nhiên nằm trên giường xem TV:

_ Tôi đồng ý làm người yêu của anh!

_ Vì hắn hả? – Kỷ Nam sau khi nhìn cô một lát thản nhiên với tay tắt TV, cầm lấy quyển tạp chí đọc, không thèm nhìn cô nữa mà nói.

_...Chẳng phải anh muốn tôi làm người yêu của anh sao? Vậy thì tôi đồng ý rồi, anh còn quan tâm, lý do gì nữa chứ?

Cô lạnh lùng nhả ra từng chữ, cô muốn dù là người yêu của nhau nhưng cũng chỉ có giá trị bằng một cuộc trao đổi, không tình cảm, không hơn!

_...Hừ! – Kỷ Nam nhếch môi, hừ mũi một cái tỏ vẻ khinh thường.

Cô đi đến bên giường, nghiêng người ra nhẹ nhàng vuốt má Kỷ Nam:

_ Anh có được tôi, tôi thực hiện được điều mình muốn, đôi bên có lợi, không thích à?

Kỷ Nam gấp quyển tạp chí lại, nắm lấy cổ tay cô, cười:

_ Ồ, vụ trao đổi này cô nghĩ ra từ bao giờ thế?

Cô nhếch môi, lắc nhẹ cánh tay đang bị nắm giữ:

_ Cũng mới thôi, sao, đau à? Anh mong gì ở tôi? Yêu anh chắc?

Cổ tay đột nhiên đau nhói vì bị nắm chặt, mặt anh đanh lại, gằn giọng:

_ Đừng có lên mặt với tôi!

Cô cười khẩy:

_ Liên quan anh à?

Cả người cô bỗng bị mất trọng tâm, lao vào người Kỷ Nam do bị anh kéo giật lại, và...! Môi chạm môi... Cả người bị anh ôm chặt...

Cô ngạc nhiên, mở to mắt, đẩy mạnh Kỷ Nam ra nhưng giờ đột nhiên anh khỏe không ngờ, cô không thể thoát ra nổi, bèn cắn manh vào cái lưỡi ngang tàng của anh. Anh rụt lưỡi lại, l**m vòng quanh đôi môi cô làm nó cay lên mùi máu.

Đôi môi anh nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo:

_ Tôi đồng ý trao đổi với cô!

Người Hầu Của 4 Hoàng TửTác giả: Dieuanh_chip_99Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột cô nhóc tầm 16 tuổi đang chạy trên đường, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, thở hồng hộc, trên người mặc bộ váy màu xám đã vấy bùn. Sau cô có một toán người như bảo vệ trong bệnh viện, liên tục hét: _ Cô bé! Quay lại mau! Cả bệnh viện đều rất lo cho cô đấy! Cô bé vẫn cứ mải miết chạy. không nói gì, nhưng thể lực của trẻ con so với người lớn thì quả là một trời một vực, nhất là cô còn là con gái. Khoảng cách giữa cô và toán người ngày một gần, tiếng bước chân dồn dập, cô bé quay đầu nhìn khuôn mặt xanh xao lại càng biến sắc. Cô chạy vào một con hẻm nhỏ tối tăm, có ba lối rẽ, cô không biết nên chọn thế nào, cô đang suy nghĩ nếu không may chọn đường toàn bọn du côn thì còn càng đáng sợ, tiếng bước chân của toán người đã gần kề, cô lại càng hoảng, nhìn quanh quất chợt thấy có một bàn tay túm lấy mình kéo vào một lối rẽ tối nhất.  Cô vẫy vùng trong lòng hoảng sợ vô cùng, quẫy đạp... miệng dù đã bị bịt nhưng cô cố gắng nói, nhưng cũng chỉ phát ra những tiếng "ư... ư..."" Cô cắn thật mạnh vào… Quay trở lại phòng mình, Nguyên Nhược không còn sức để đứng vững nữa, cô đổ sụp người xuống, dựa lung vào cánh cửa phòng nhắm mắt th* d*c.Yên lặng một lúc như suy nghĩ gì đó, rồi cô mở bừng mắt, đứng thẳng người dậy bước nhanh qua phòng Kỷ Nam, đá mạnh cánh cửa phòng của cậu ra rồi nói to với người con trai đang ngạc nhiên nằm trên giường xem TV:_ Tôi đồng ý làm người yêu của anh!_ Vì hắn hả? – Kỷ Nam sau khi nhìn cô một lát thản nhiên với tay tắt TV, cầm lấy quyển tạp chí đọc, không thèm nhìn cô nữa mà nói._...Chẳng phải anh muốn tôi làm người yêu của anh sao? Vậy thì tôi đồng ý rồi, anh còn quan tâm, lý do gì nữa chứ?Cô lạnh lùng nhả ra từng chữ, cô muốn dù là người yêu của nhau nhưng cũng chỉ có giá trị bằng một cuộc trao đổi, không tình cảm, không hơn!_...Hừ! – Kỷ Nam nhếch môi, hừ mũi một cái tỏ vẻ khinh thường.Cô đi đến bên giường, nghiêng người ra nhẹ nhàng vuốt má Kỷ Nam:_ Anh có được tôi, tôi thực hiện được điều mình muốn, đôi bên có lợi, không thích à?Kỷ Nam gấp quyển tạp chí lại, nắm lấy cổ tay cô, cười:_ Ồ, vụ trao đổi này cô nghĩ ra từ bao giờ thế?Cô nhếch môi, lắc nhẹ cánh tay đang bị nắm giữ:_ Cũng mới thôi, sao, đau à? Anh mong gì ở tôi? Yêu anh chắc?Cổ tay đột nhiên đau nhói vì bị nắm chặt, mặt anh đanh lại, gằn giọng:_ Đừng có lên mặt với tôi!Cô cười khẩy:_ Liên quan anh à?Cả người cô bỗng bị mất trọng tâm, lao vào người Kỷ Nam do bị anh kéo giật lại, và...! Môi chạm môi... Cả người bị anh ôm chặt...Cô ngạc nhiên, mở to mắt, đẩy mạnh Kỷ Nam ra nhưng giờ đột nhiên anh khỏe không ngờ, cô không thể thoát ra nổi, bèn cắn manh vào cái lưỡi ngang tàng của anh. Anh rụt lưỡi lại, l**m vòng quanh đôi môi cô làm nó cay lên mùi máu.Đôi môi anh nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo:_ Tôi đồng ý trao đổi với cô!

Chương 23