Tác giả:

Editor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người…

Chương 28

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: BắpBeta: Jen------------------------------------------------------“Có chuyện gì vậy? Tử Tử, phản ứng lớn như vậy.” Mộ Dung Thừa đem cô kéo gần người, cười hỏi cô.Hắn gọi cô là ‘Tử Tử’Mộ Tử bị Mộ Dung Thừa làm cho mơ hồ.Hắn rốt cuộc là như thế nào? Đến cùng có nhìn thấu cô hay không? Hay là do cô quá nhạy cảm?Có lẽ Mộ Dung Thừa cảm thấy em gái thay đổi quá lớn, cho nên tùy tiện đùa vài cái?Mộ Tử hai tay nắm chặt, thần kinh căng thẳng nhìn Mộ Dung Thừa.“Là em phản ứng rất lớn sao? Rõ ràng anh vẫn luôn dọa em.” Cô cắn môi, rất ủy khuất.Biết rõ cô đang giả vờ, Mộ Dung Thừa vẫn giảm bớt lực nơi tay, đè cổ tay của cô lật ra: “Khẩn trương cái gì, anh chỉ muốn nhìn miệng vết thương một chút.”Làn da trắng như tuyết có một vết sẹo hồng bên trên.Lúc ấy cắt cổ tay là cô mượn rượu làm, ra tay cực kỳ hung ác, mặc dù miệng vết thương đã khâu lại, nhưng trên cổ tay vĩnh viễn lưu lại vết sẹo hình rết, hết sức dữ tợn.Mộ Dung Thừa rũ tầm mắt xuống, giấu đi đáy mắt đau nhức.“Em vẫn còn liên lạc với nam sinh kia sao?” Hắn hỏi.Mộ Tử vẻ mặt mờ mịt: “Ai?”Mộ Dung Thừa buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: “Là cái người em khổ tâm đuổi theo một năm, thật vất vả đuổi tới tay, bạn trai nhỏ không đến một tuần liền chia tay, nghe nói nam sinh kia là quản lý quán net, mỗi ngày đều chạy đến quán nét của hắn, có đôi khi cả đêm không về, làm hại mẹ mỗi lần đều đến quán net tìm người, còn thiếu chút nữa báo cảnh sát.”Nói đến đây hắn nhìn Mộ Tử, trêu tức nói: “Có một lần ở cục cảnh sát tìm được em, em nửa đêm cùng một đám du côn ở ngoài lấy rượu đánh xe dừng ven đường, bị người ta báo công an bắt lại, bởi vì là trẻ vị thành niên, nên mẹ phải lên bảo lãnh cho em.”Mộ Tử bị Mộ Dung Thừa nói đến ngơ rồi.Mộ Dung Thừa tính cách cao ngạo, cư nhiên lãng phí thời gian nói với cô nhiều như vậy.Cô như thế nào cảm giác có một loại quái dị không nói nên lời.Giống như hắn cố ý nói như vậy, dùng cách này tiết lộ tin tức, miễn cho cô ở bên ngoài lòi đuôi?Loại phỏng đoán này vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, lập tức bị Mộ Tử phủ nhận trong lòng.Mộ Dung Thừa không có lý do để làm như thế.“Có nghe thấy không? Về sau không được liên lạc lại với mấy người kia.” Mộ Dung Thừa thấy cô ngây ngốc, thò tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trơn mềm non nớt.Mộ Tử ‘Bộp’ một tiếng, đẩy cái tay kia ra: “Biết rồi! Đến điện thoại em còn không có, làm sao liên lạc được.”Mộ Dung Thừa không quan tâm, lại xoa đầu cô: “Lần sau tôi mang em đi mua cái mới.”Nói chuyện thì nói chuyện, động thủ động cước làm cái gì?Mộ Tử cau mày đem tay gạt xuống.Cô rất không quen biểu hiện thân mật của Mộ Dung Thừa, thậm chí cảm thấy, như này còn không bằng đối chọi gay gắt trước kia.“Em trở về phòng đây.” Mộ Tử tránh hắn, quay đầu bước đi.Kết quả Mộ Dung Thừa đưa tay lên chống tường, ngăn đường đi của cô lại!Mộ Tử trợn mắt há mồm.Anh trai của tôi, vậy mà kabe-don* em gái của mình, thật sự thích hợp sao! A!?*kabedon: Kabedon (壁ドン Kabe nghĩa là "Tường", don là từ tượng thanh của tiếng "rầm" khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong hay khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh. ( Mình bê nguyên cái này từ Wikidich á)****“Tôi nói còn chưa nói xong, em chạy cái gì?” Hắn giống như ác bá đùa giỡn thiếu nữ nhà lành vậy, cười nhẹ nói: “Hôm nay vì sao lại đi nhà trước?”Cánh tay thon dài rắn chắc, cùng vách tường hình thành góc chật chội, một khi nói chuyện, hơi thở mát lạnh nam tính thổi vào mặt cô.Coi như là anh em, như vậy cũng quá mức đi.“Em đi gọi anh ăn sáng thôi.” Mộ Tử xấu hổ đáp.Cô siết chặt bàn tay nghĩ thầm, nếu như Mộ Dung Thừa thật sự quá phận, cô sẽ đấm hắn.Nhưng mà Mộ Dung Thừa lập tức đứng thẳng người, buông tha cô.“Về sau không được lên nhà chính.” Mộ Dung Thừa hai mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, ý tứ giống như cảnh cáo: “… Cũng không nên cùng đám người Mộ gia kia có bất kỳ quan hệ hay tiếp xúc gì.”Hắn dứt lời, tà tà mà câu môi mỏng, xoa đầu của cô: “Tử Tử, em phải nghe lời.”Sau đó Mộ Dung Thừa rời đi, Mộ Tử đứng nguyên tại chỗ chưa hồi thần.Cô nhìn hướng Mộ Dung Thừa rời đi, ôm ngực thì thào: “Tên điên…”

Editor: Bắp

Beta: Jen

------------------------------------------------------

“Có chuyện gì vậy? Tử Tử, phản ứng lớn như vậy.” Mộ Dung Thừa đem cô kéo gần người, cười hỏi cô.

Hắn gọi cô là ‘Tử Tử’

Mộ Tử bị Mộ Dung Thừa làm cho mơ hồ.

Hắn rốt cuộc là như thế nào? Đến cùng có nhìn thấu cô hay không? Hay là do cô quá nhạy cảm?

Có lẽ Mộ Dung Thừa cảm thấy em gái thay đổi quá lớn, cho nên tùy tiện đùa vài cái?

Mộ Tử hai tay nắm chặt, thần kinh căng thẳng nhìn Mộ Dung Thừa.

“Là em phản ứng rất lớn sao? Rõ ràng anh vẫn luôn dọa em.” Cô cắn môi, rất ủy khuất.

Biết rõ cô đang giả vờ, Mộ Dung Thừa vẫn giảm bớt lực nơi tay, đè cổ tay của cô lật ra: “Khẩn trương cái gì, anh chỉ muốn nhìn miệng vết thương một chút.”

Làn da trắng như tuyết có một vết sẹo hồng bên trên.

Lúc ấy cắt cổ tay là cô mượn rượu làm, ra tay cực kỳ hung ác, mặc dù miệng vết thương đã khâu lại, nhưng trên cổ tay vĩnh viễn lưu lại vết sẹo hình rết, hết sức dữ tợn.

Mộ Dung Thừa rũ tầm mắt xuống, giấu đi đáy mắt đau nhức.

“Em vẫn còn liên lạc với nam sinh kia sao?” Hắn hỏi.

Mộ Tử vẻ mặt mờ mịt: “Ai?”

Mộ Dung Thừa buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: “Là cái người em khổ tâm đuổi theo một năm, thật vất vả đuổi tới tay, bạn trai nhỏ không đến một tuần liền chia tay, nghe nói nam sinh kia là quản lý quán net, mỗi ngày đều chạy đến quán nét của hắn, có đôi khi cả đêm không về, làm hại mẹ mỗi lần đều đến quán net tìm người, còn thiếu chút nữa báo cảnh sát.”

Nói đến đây hắn nhìn Mộ Tử, trêu tức nói: “Có một lần ở cục cảnh sát tìm được em, em nửa đêm cùng một đám du côn ở ngoài lấy rượu đánh xe dừng ven đường, bị người ta báo công an bắt lại, bởi vì là trẻ vị thành niên, nên mẹ phải lên bảo lãnh cho em.”

Mộ Tử bị Mộ Dung Thừa nói đến ngơ rồi.

Mộ Dung Thừa tính cách cao ngạo, cư nhiên lãng phí thời gian nói với cô nhiều như vậy.

Cô như thế nào cảm giác có một loại quái dị không nói nên lời.

Giống như hắn cố ý nói như vậy, dùng cách này tiết lộ tin tức, miễn cho cô ở bên ngoài lòi đuôi?

Loại phỏng đoán này vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, lập tức bị Mộ Tử phủ nhận trong lòng.

Mộ Dung Thừa không có lý do để làm như thế.

“Có nghe thấy không? Về sau không được liên lạc lại với mấy người kia.” Mộ Dung Thừa thấy cô ngây ngốc, thò tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trơn mềm non nớt.

Mộ Tử ‘Bộp’ một tiếng, đẩy cái tay kia ra: “Biết rồi! Đến điện thoại em còn không có, làm sao liên lạc được.”

Mộ Dung Thừa không quan tâm, lại xoa đầu cô: “Lần sau tôi mang em đi mua cái mới.”

Nói chuyện thì nói chuyện, động thủ động cước làm cái gì?

Mộ Tử cau mày đem tay gạt xuống.

Cô rất không quen biểu hiện thân mật của Mộ Dung Thừa, thậm chí cảm thấy, như này còn không bằng đối chọi gay gắt trước kia.

“Em trở về phòng đây.” Mộ Tử tránh hắn, quay đầu bước đi.

Kết quả Mộ Dung Thừa đưa tay lên chống tường, ngăn đường đi của cô lại!

Mộ Tử trợn mắt há mồm.

Anh trai của tôi, vậy mà kabe-don* em gái của mình, thật sự thích hợp sao! A!?

*kabedon: Kabedon (壁ドン Kabe nghĩa là "Tường", don là từ tượng thanh của tiếng "rầm" khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong hay khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh. ( Mình bê nguyên cái này từ Wikidich á)

****

“Tôi nói còn chưa nói xong, em chạy cái gì?” Hắn giống như ác bá đùa giỡn thiếu nữ nhà lành vậy, cười nhẹ nói: “Hôm nay vì sao lại đi nhà trước?”

Cánh tay thon dài rắn chắc, cùng vách tường hình thành góc chật chội, một khi nói chuyện, hơi thở mát lạnh nam tính thổi vào mặt cô.

Coi như là anh em, như vậy cũng quá mức đi.

“Em đi gọi anh ăn sáng thôi.” Mộ Tử xấu hổ đáp.

Cô siết chặt bàn tay nghĩ thầm, nếu như Mộ Dung Thừa thật sự quá phận, cô sẽ đấm hắn.

Nhưng mà Mộ Dung Thừa lập tức đứng thẳng người, buông tha cô.

“Về sau không được lên nhà chính.” Mộ Dung Thừa hai mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, ý tứ giống như cảnh cáo: “… Cũng không nên cùng đám người Mộ gia kia có bất kỳ quan hệ hay tiếp xúc gì.”

Hắn dứt lời, tà tà mà câu môi mỏng, xoa đầu của cô: “Tử Tử, em phải nghe lời.”

Sau đó Mộ Dung Thừa rời đi, Mộ Tử đứng nguyên tại chỗ chưa hồi thần.

Cô nhìn hướng Mộ Dung Thừa rời đi, ôm ngực thì thào: “Tên điên…”

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: BắpBeta: Jen------------------------------------------------------“Có chuyện gì vậy? Tử Tử, phản ứng lớn như vậy.” Mộ Dung Thừa đem cô kéo gần người, cười hỏi cô.Hắn gọi cô là ‘Tử Tử’Mộ Tử bị Mộ Dung Thừa làm cho mơ hồ.Hắn rốt cuộc là như thế nào? Đến cùng có nhìn thấu cô hay không? Hay là do cô quá nhạy cảm?Có lẽ Mộ Dung Thừa cảm thấy em gái thay đổi quá lớn, cho nên tùy tiện đùa vài cái?Mộ Tử hai tay nắm chặt, thần kinh căng thẳng nhìn Mộ Dung Thừa.“Là em phản ứng rất lớn sao? Rõ ràng anh vẫn luôn dọa em.” Cô cắn môi, rất ủy khuất.Biết rõ cô đang giả vờ, Mộ Dung Thừa vẫn giảm bớt lực nơi tay, đè cổ tay của cô lật ra: “Khẩn trương cái gì, anh chỉ muốn nhìn miệng vết thương một chút.”Làn da trắng như tuyết có một vết sẹo hồng bên trên.Lúc ấy cắt cổ tay là cô mượn rượu làm, ra tay cực kỳ hung ác, mặc dù miệng vết thương đã khâu lại, nhưng trên cổ tay vĩnh viễn lưu lại vết sẹo hình rết, hết sức dữ tợn.Mộ Dung Thừa rũ tầm mắt xuống, giấu đi đáy mắt đau nhức.“Em vẫn còn liên lạc với nam sinh kia sao?” Hắn hỏi.Mộ Tử vẻ mặt mờ mịt: “Ai?”Mộ Dung Thừa buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: “Là cái người em khổ tâm đuổi theo một năm, thật vất vả đuổi tới tay, bạn trai nhỏ không đến một tuần liền chia tay, nghe nói nam sinh kia là quản lý quán net, mỗi ngày đều chạy đến quán nét của hắn, có đôi khi cả đêm không về, làm hại mẹ mỗi lần đều đến quán net tìm người, còn thiếu chút nữa báo cảnh sát.”Nói đến đây hắn nhìn Mộ Tử, trêu tức nói: “Có một lần ở cục cảnh sát tìm được em, em nửa đêm cùng một đám du côn ở ngoài lấy rượu đánh xe dừng ven đường, bị người ta báo công an bắt lại, bởi vì là trẻ vị thành niên, nên mẹ phải lên bảo lãnh cho em.”Mộ Tử bị Mộ Dung Thừa nói đến ngơ rồi.Mộ Dung Thừa tính cách cao ngạo, cư nhiên lãng phí thời gian nói với cô nhiều như vậy.Cô như thế nào cảm giác có một loại quái dị không nói nên lời.Giống như hắn cố ý nói như vậy, dùng cách này tiết lộ tin tức, miễn cho cô ở bên ngoài lòi đuôi?Loại phỏng đoán này vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, lập tức bị Mộ Tử phủ nhận trong lòng.Mộ Dung Thừa không có lý do để làm như thế.“Có nghe thấy không? Về sau không được liên lạc lại với mấy người kia.” Mộ Dung Thừa thấy cô ngây ngốc, thò tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trơn mềm non nớt.Mộ Tử ‘Bộp’ một tiếng, đẩy cái tay kia ra: “Biết rồi! Đến điện thoại em còn không có, làm sao liên lạc được.”Mộ Dung Thừa không quan tâm, lại xoa đầu cô: “Lần sau tôi mang em đi mua cái mới.”Nói chuyện thì nói chuyện, động thủ động cước làm cái gì?Mộ Tử cau mày đem tay gạt xuống.Cô rất không quen biểu hiện thân mật của Mộ Dung Thừa, thậm chí cảm thấy, như này còn không bằng đối chọi gay gắt trước kia.“Em trở về phòng đây.” Mộ Tử tránh hắn, quay đầu bước đi.Kết quả Mộ Dung Thừa đưa tay lên chống tường, ngăn đường đi của cô lại!Mộ Tử trợn mắt há mồm.Anh trai của tôi, vậy mà kabe-don* em gái của mình, thật sự thích hợp sao! A!?*kabedon: Kabedon (壁ドン Kabe nghĩa là "Tường", don là từ tượng thanh của tiếng "rầm" khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong hay khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh. ( Mình bê nguyên cái này từ Wikidich á)****“Tôi nói còn chưa nói xong, em chạy cái gì?” Hắn giống như ác bá đùa giỡn thiếu nữ nhà lành vậy, cười nhẹ nói: “Hôm nay vì sao lại đi nhà trước?”Cánh tay thon dài rắn chắc, cùng vách tường hình thành góc chật chội, một khi nói chuyện, hơi thở mát lạnh nam tính thổi vào mặt cô.Coi như là anh em, như vậy cũng quá mức đi.“Em đi gọi anh ăn sáng thôi.” Mộ Tử xấu hổ đáp.Cô siết chặt bàn tay nghĩ thầm, nếu như Mộ Dung Thừa thật sự quá phận, cô sẽ đấm hắn.Nhưng mà Mộ Dung Thừa lập tức đứng thẳng người, buông tha cô.“Về sau không được lên nhà chính.” Mộ Dung Thừa hai mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, ý tứ giống như cảnh cáo: “… Cũng không nên cùng đám người Mộ gia kia có bất kỳ quan hệ hay tiếp xúc gì.”Hắn dứt lời, tà tà mà câu môi mỏng, xoa đầu của cô: “Tử Tử, em phải nghe lời.”Sau đó Mộ Dung Thừa rời đi, Mộ Tử đứng nguyên tại chỗ chưa hồi thần.Cô nhìn hướng Mộ Dung Thừa rời đi, ôm ngực thì thào: “Tên điên…”

Chương 28