Tác giả:

1. Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng. Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung. Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu. Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.” Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.” Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. 2. Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi. Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y. Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các…

Chương 22

Tiểu CửuTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Sủng1. Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng. Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung. Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu. Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.” Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.” Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. 2. Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi. Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y. Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các… 76.Pháo hoa bên ngoài vẫn chưa cháy hết, chủ nhân Vương phủ nhân lúc mọi người không thấy lặng lẽ lui trận.Tiểu Vương gia ôm cổ Yến đại nhân, một đường hai chân cách mặt đất, bị ôm vào phòng, sau đó bị đặt sau cánh cửa hung hăng mà hôn.Yến đại nhân dán lên cánh môi nõn mịn nho nhỏ của tiểu Vương gia mà nghiền nát, hôn từ dịu dàng đến mãnh mẽ.Tiểu Vương gia bị hôn đến thần hồn điên đảo, ngay cả tên họ mình là gì cũng chẳng nhớ rõ nổi, y chưa từng thấy tim mình đập nhanh như vậy. Y khập khiễng nhón chân ôm Yến đại nhân chặt hơn, trúc trắc chủ động duỗi đầu lưỡi ra l**m khóe môi Yến đại nhân.Hô hấp Yến đại nhân cứng lại, có bộ vị trên người nổi lên phản ứng, vội vàng đẩy tiểu Vương gia ra.Trong chớp mắt hai người tách biệt, khóe môi dẫn ra một sợi chỉ bạc, Yến đại nhân không dám nhìn nhiều, hắn sợ nhìn nữa mình sẽ làm ra chuyện gì đó cầm thú, cuống quít nhắm mắt muốn bình ổn hơi thở.Tiểu Vương gia bị đẩy ra còn ngây ngốc không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình vắng vẻ, không hài lòng chỉ vào miệng, nói: “Muốn hôn nữa.”Bụng dưới Yến đại nhân căng thẳng, hô hấp càng khàn hơn, mở mắt lần nữa, đáy mắt đã nhiễm một tầng nguy hiểm. Hắn ôm ngang người tiểu Vương gia, ném lên chiếc giường gỗ khắc hoa.Đã qua ba canh giờ, năm mới đã đến trong vô thức. Khuôn mặt tiểu Vương gia ửng hồng, chôn trong ngực Yến đại nhân, Yến đại nhân ôm lại y mà dỗ dành: “Nguyện vọng năm mới của Tiểu Cửu là gì?”Tiểu Vương gia lắc đầu không nói.Yến đại nhân bảo: “Còn ta lại có một nguyện vọng, không biết có thực hiện được hay không.”Tiểu Vương gia tò mò giương mắt nhìn hắn, chỉ nghe Yến đại nhân có vẻ phiền muộn: “Tuổi ta không nhỏ nữa rồi, không biết năm nay có ai nguyện ý cho ta tới ở rể hay không.”Tiểu Vương gia lại cúi đầu xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Yến đại nhân, nhỏ giọng trả lời: “Sẽ có.”

76.

Pháo hoa bên ngoài vẫn chưa cháy hết, chủ nhân Vương phủ nhân lúc mọi người không thấy lặng lẽ lui trận.

Tiểu Vương gia ôm cổ Yến đại nhân, một đường hai chân cách mặt đất, bị ôm vào phòng, sau đó bị đặt sau cánh cửa hung hăng mà hôn.

Yến đại nhân dán lên cánh môi nõn mịn nho nhỏ của tiểu Vương gia mà nghiền nát, hôn từ dịu dàng đến mãnh mẽ.

Tiểu Vương gia bị hôn đến thần hồn điên đảo, ngay cả tên họ mình là gì cũng chẳng nhớ rõ nổi, y chưa từng thấy tim mình đập nhanh như vậy. Y khập khiễng nhón chân ôm Yến đại nhân chặt hơn, trúc trắc chủ động duỗi đầu lưỡi ra l**m khóe môi Yến đại nhân.

Hô hấp Yến đại nhân cứng lại, có bộ vị trên người nổi lên phản ứng, vội vàng đẩy tiểu Vương gia ra.

Trong chớp mắt hai người tách biệt, khóe môi dẫn ra một sợi chỉ bạc, Yến đại nhân không dám nhìn nhiều, hắn sợ nhìn nữa mình sẽ làm ra chuyện gì đó cầm thú, cuống quít nhắm mắt muốn bình ổn hơi thở.

Tiểu Vương gia bị đẩy ra còn ngây ngốc không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình vắng vẻ, không hài lòng chỉ vào miệng, nói: “Muốn hôn nữa.”

Bụng dưới Yến đại nhân căng thẳng, hô hấp càng khàn hơn, mở mắt lần nữa, đáy mắt đã nhiễm một tầng nguy hiểm. Hắn ôm ngang người tiểu Vương gia, ném lên chiếc giường gỗ khắc hoa.

Đã qua ba canh giờ, năm mới đã đến trong vô thức. Khuôn mặt tiểu Vương gia ửng hồng, chôn trong ngực Yến đại nhân, Yến đại nhân ôm lại y mà dỗ dành: “Nguyện vọng năm mới của Tiểu Cửu là gì?”

Tiểu Vương gia lắc đầu không nói.

Yến đại nhân bảo: “Còn ta lại có một nguyện vọng, không biết có thực hiện được hay không.”

Tiểu Vương gia tò mò giương mắt nhìn hắn, chỉ nghe Yến đại nhân có vẻ phiền muộn: “Tuổi ta không nhỏ nữa rồi, không biết năm nay có ai nguyện ý cho ta tới ở rể hay không.”

Tiểu Vương gia lại cúi đầu xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Yến đại nhân, nhỏ giọng trả lời: “Sẽ có.”

Tiểu CửuTác giả: Hứa Bán TiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Sủng1. Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng. Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung. Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu. Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.” Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.” Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. 2. Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi. Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y. Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các… 76.Pháo hoa bên ngoài vẫn chưa cháy hết, chủ nhân Vương phủ nhân lúc mọi người không thấy lặng lẽ lui trận.Tiểu Vương gia ôm cổ Yến đại nhân, một đường hai chân cách mặt đất, bị ôm vào phòng, sau đó bị đặt sau cánh cửa hung hăng mà hôn.Yến đại nhân dán lên cánh môi nõn mịn nho nhỏ của tiểu Vương gia mà nghiền nát, hôn từ dịu dàng đến mãnh mẽ.Tiểu Vương gia bị hôn đến thần hồn điên đảo, ngay cả tên họ mình là gì cũng chẳng nhớ rõ nổi, y chưa từng thấy tim mình đập nhanh như vậy. Y khập khiễng nhón chân ôm Yến đại nhân chặt hơn, trúc trắc chủ động duỗi đầu lưỡi ra l**m khóe môi Yến đại nhân.Hô hấp Yến đại nhân cứng lại, có bộ vị trên người nổi lên phản ứng, vội vàng đẩy tiểu Vương gia ra.Trong chớp mắt hai người tách biệt, khóe môi dẫn ra một sợi chỉ bạc, Yến đại nhân không dám nhìn nhiều, hắn sợ nhìn nữa mình sẽ làm ra chuyện gì đó cầm thú, cuống quít nhắm mắt muốn bình ổn hơi thở.Tiểu Vương gia bị đẩy ra còn ngây ngốc không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình vắng vẻ, không hài lòng chỉ vào miệng, nói: “Muốn hôn nữa.”Bụng dưới Yến đại nhân căng thẳng, hô hấp càng khàn hơn, mở mắt lần nữa, đáy mắt đã nhiễm một tầng nguy hiểm. Hắn ôm ngang người tiểu Vương gia, ném lên chiếc giường gỗ khắc hoa.Đã qua ba canh giờ, năm mới đã đến trong vô thức. Khuôn mặt tiểu Vương gia ửng hồng, chôn trong ngực Yến đại nhân, Yến đại nhân ôm lại y mà dỗ dành: “Nguyện vọng năm mới của Tiểu Cửu là gì?”Tiểu Vương gia lắc đầu không nói.Yến đại nhân bảo: “Còn ta lại có một nguyện vọng, không biết có thực hiện được hay không.”Tiểu Vương gia tò mò giương mắt nhìn hắn, chỉ nghe Yến đại nhân có vẻ phiền muộn: “Tuổi ta không nhỏ nữa rồi, không biết năm nay có ai nguyện ý cho ta tới ở rể hay không.”Tiểu Vương gia lại cúi đầu xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Yến đại nhân, nhỏ giọng trả lời: “Sẽ có.”

Chương 22