Tác giả:

Ngày tựu trường luôn là ngày vui nhất, được mặc đồng phục mới, đồ dùng mới,thầy cô mới,khiến thức mới.....Còn học sinh thì khác, có hai loại họcsinh được nhắc đến ở trường hợp này, học sinh chăm chỉ: luôn luôn háohức, chăm chỉ chuẩn bị bài mới cho buổi học đầu tiên, là lượt quần áođồng phục, đánh giày dép bóng loáng và hạ quyết tâm tăng hạng ngay trong lần kiểm tra đầu tiên.Loại thứ 2 thì trái ngược hoàn toàn với loại1.... nhưng...Còn loại học sinh như Min Jae thì...... - JAE...... Tiếng mẹ gọi vọng lên đánh thức cô công chúa ngủ nướng thức dậy, bà luôn thức dậy rất rất sớm và chuẩn bị bữa sáng cho 2 mẹ con. Mẹ Min Jae mở mộtquán ăn nhỏ ngoài chợ, cuộc sống cũng chỉ đủ ăn và cho Min Jae đi học,dư được chút nào thì mẹ cô lạ cất đi.Vì thế năm nay cô may mắn đượcchuyển tới một trường cấp 3 danh tiếng, phần vì học lực khá tốt còn mộtphần vì số tiền gom góp được của mẹ.Min Jae chỉ mốn có một cuộc sốngbình thường, học tại một trường bình thường, thi vào một trường đại học bình thường, làm…

Chương 51: Thời gian còn lại

Một Cho Tất CảTác giả: Thằng Nhóc HưTruyện Ngôn TìnhNgày tựu trường luôn là ngày vui nhất, được mặc đồng phục mới, đồ dùng mới,thầy cô mới,khiến thức mới.....Còn học sinh thì khác, có hai loại họcsinh được nhắc đến ở trường hợp này, học sinh chăm chỉ: luôn luôn háohức, chăm chỉ chuẩn bị bài mới cho buổi học đầu tiên, là lượt quần áođồng phục, đánh giày dép bóng loáng và hạ quyết tâm tăng hạng ngay trong lần kiểm tra đầu tiên.Loại thứ 2 thì trái ngược hoàn toàn với loại1.... nhưng...Còn loại học sinh như Min Jae thì...... - JAE...... Tiếng mẹ gọi vọng lên đánh thức cô công chúa ngủ nướng thức dậy, bà luôn thức dậy rất rất sớm và chuẩn bị bữa sáng cho 2 mẹ con. Mẹ Min Jae mở mộtquán ăn nhỏ ngoài chợ, cuộc sống cũng chỉ đủ ăn và cho Min Jae đi học,dư được chút nào thì mẹ cô lạ cất đi.Vì thế năm nay cô may mắn đượcchuyển tới một trường cấp 3 danh tiếng, phần vì học lực khá tốt còn mộtphần vì số tiền gom góp được của mẹ.Min Jae chỉ mốn có một cuộc sốngbình thường, học tại một trường bình thường, thi vào một trường đại học bình thường, làm… Tôi sẽ quên bạn, sẽ quên bạnDù có gặp bạn trên đường hay nơi nàoTôi cũng sẽ vờ như không biếtTôi sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn.Trái tim tôi sẽ quên bạn...Cho dù khó khăn, cho dù mệt mỏiTôi cũng sẽ quên bạn.- Cậu chủ...-Viên quản gia già đặt trước mặt Joo WOn một li trà nóng...Chai nước biển vẫn còn hơn nửa mà thuốc giảm đau đã bắt đầu hết tác dụng.- Bác sĩ...tới chưa?- cậu nói bằng giọng nặng nhọc.- Dạ,....đang trên đường tới....cậu chủ đau lắm sao?Đau tưởng chừng như chết đíống lại, đau đến ruột gan như muốn vỡ tungra...nước mắt trào ra theo từng nhịp th* d*c, Joo Won bặm tay vào gối để cơn đau theo đó mà giảm dần, nhưng dường như vô dụng,.....mọi thứ xungquanh như quay cuồng....đầu ocscaauj mê muội theo từng cơn đau dài daidẳng.- Chúng ta nên tới bệnh viện thôi cậu chủ...-Ông quản gia già toan nhấc điện thoại gọi cấp cứu nhưng đã bị Joo Won ngăn lại...- Không cần đâu...chỉ cần bác sĩ tới là được...- Cậu chủ không chịu tiếp nhận xạ trị cũng được nhưng tình trạng cậu lúcnày nên tới bệnh viện...ở đó các bác sĩ biết phải làm như thế nào....họsẽ giúp cậu bớt đau hơn...- Bác đừng nói nữa...dù có xạ trị thì cũng đâu có khỏi được...khối u đócunggx đâu có rời khỏi tôi...tôi không muốn lúc tôi còn sống...để mọingười nhìn thấy tôi trong bọ dạng yếu ớt nồng nặc mùi bệnh viện....- Nhưng nhìn cậu đau như vậy...cái thân già này lòng cũng như lửa đốt.....không sao đúng yên được.Càng lúc càng đau hơn, cậu dần cảm thấy khó thở...nói cũng trở nên khó khăn hơn...- Bác...bác...đi chuẩn bị bữa đi...lát nữa tiêm thuốc giảm đau xong tôi sẽ ăn...còn phải tới tường nữa...- Nhưng cậu.....- Tôi sẽ không sao đâu mà....tiêm thuốc xong tôi sẽ không sao nữa....Viên quản gia nhìn cậu chủ của mình đang quằn quại trên giường mà chỉ biết thở dài rồi khép cánh cửa lại.................………………Sau khi tiêm thuốc giảm đau, Joo Won đã cảm thấy khá hơn...- Cậu Joo Won, tôi khuyên cậu nên nhập viện để tiếp nhận điều trị, nếukhông chấp nhận xạ trị thì cũng nhập viện để chúng tôi thuận tiện choviệc cứu chữa...ngay giờ đây thuốc giảm đau cũng chỉ cầm cự được nửangày....- Vậy là.....tôi không còn nhiều thời gian nữa sao?- Tôi e là vậy...vốn thể lực của cậu đã yếu...nên khối u đang phát triển rất nhanh.- Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?- Nếu tiếp nhận xạ trị ngay từ bây giờ tôi có thể chắc chắn với cậu cóthể duy trì sự sống được khoảng 1 năm... Nhưng...nếu cậu cứ ngoan cố như vậy tôi e rằng chỉ 6 tháng là nhiều nhất.- Nhanh vậy sao?- Đừng ngoan cố nữa cậu Joo Won, tôi cũng chỉ muốn tốt nhất cho bệnh nhân mà thôi...cậu hãy suy nghĩ kỹ đi...- Vậy....hãy cho tôi một chút thời gian...một tháng...một tháng nữa...một tháng nữa tôi sẽ nhập viện.- Một tháng không biết bệnh sẽ chuyển biến theo chiều hướng như thế nào...mong cậu suy nghĩ lại...- Một tháng thôi....chỉ một tháng thôi...nhờ các ông...một tháng thôi...

Tôi sẽ quên bạn, sẽ quên bạn

Dù có gặp bạn trên đường hay nơi nào

Tôi cũng sẽ vờ như không biết

Tôi sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn.

Trái tim tôi sẽ quên bạn...

Cho dù khó khăn, cho dù mệt mỏi

Tôi cũng sẽ quên bạn.

- Cậu chủ...-Viên quản gia già đặt trước mặt Joo WOn một li trà nóng...

Chai nước biển vẫn còn hơn nửa mà thuốc giảm đau đã bắt đầu hết tác dụng.

- Bác sĩ...tới chưa?- cậu nói bằng giọng nặng nhọc.

- Dạ,....đang trên đường tới....cậu chủ đau lắm sao?

Đau tưởng chừng như chết đíống lại, đau đến ruột gan như muốn vỡ tungra...nước mắt trào ra theo từng nhịp th* d*c, Joo Won bặm tay vào gối để cơn đau theo đó mà giảm dần, nhưng dường như vô dụng,.....mọi thứ xungquanh như quay cuồng....đầu ocscaauj mê muội theo từng cơn đau dài daidẳng.

- Chúng ta nên tới bệnh viện thôi cậu chủ...-Ông quản gia già toan nhấc điện thoại gọi cấp cứu nhưng đã bị Joo Won ngăn lại...

- Không cần đâu...chỉ cần bác sĩ tới là được...

- Cậu chủ không chịu tiếp nhận xạ trị cũng được nhưng tình trạng cậu lúcnày nên tới bệnh viện...ở đó các bác sĩ biết phải làm như thế nào....họsẽ giúp cậu bớt đau hơn...

- Bác đừng nói nữa...dù có xạ trị thì cũng đâu có khỏi được...khối u đócunggx đâu có rời khỏi tôi...tôi không muốn lúc tôi còn sống...để mọingười nhìn thấy tôi trong bọ dạng yếu ớt nồng nặc mùi bệnh viện....

- Nhưng nhìn cậu đau như vậy...cái thân già này lòng cũng như lửa đốt.....không sao đúng yên được.

Càng lúc càng đau hơn, cậu dần cảm thấy khó thở...nói cũng trở nên khó khăn hơn...

- Bác...bác...đi chuẩn bị bữa đi...lát nữa tiêm thuốc giảm đau xong tôi sẽ ăn...còn phải tới tường nữa...

- Nhưng cậu.....

- Tôi sẽ không sao đâu mà....tiêm thuốc xong tôi sẽ không sao nữa....

Viên quản gia nhìn cậu chủ của mình đang quằn quại trên giường mà chỉ biết thở dài rồi khép cánh cửa lại...

..............

………………

Sau khi tiêm thuốc giảm đau, Joo Won đã cảm thấy khá hơn...

- Cậu Joo Won, tôi khuyên cậu nên nhập viện để tiếp nhận điều trị, nếukhông chấp nhận xạ trị thì cũng nhập viện để chúng tôi thuận tiện choviệc cứu chữa...ngay giờ đây thuốc giảm đau cũng chỉ cầm cự được nửangày....

- Vậy là.....tôi không còn nhiều thời gian nữa sao?

- Tôi e là vậy...vốn thể lực của cậu đã yếu...nên khối u đang phát triển rất nhanh.

- Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?

- Nếu tiếp nhận xạ trị ngay từ bây giờ tôi có thể chắc chắn với cậu cóthể duy trì sự sống được khoảng 1 năm... Nhưng...nếu cậu cứ ngoan cố như vậy tôi e rằng chỉ 6 tháng là nhiều nhất.

- Nhanh vậy sao?

- Đừng ngoan cố nữa cậu Joo Won, tôi cũng chỉ muốn tốt nhất cho bệnh nhân mà thôi...cậu hãy suy nghĩ kỹ đi...

- Vậy....hãy cho tôi một chút thời gian...một tháng...một tháng nữa...một tháng nữa tôi sẽ nhập viện.

- Một tháng không biết bệnh sẽ chuyển biến theo chiều hướng như thế nào...mong cậu suy nghĩ lại...

- Một tháng thôi....chỉ một tháng thôi...nhờ các ông...một tháng thôi...

Một Cho Tất CảTác giả: Thằng Nhóc HưTruyện Ngôn TìnhNgày tựu trường luôn là ngày vui nhất, được mặc đồng phục mới, đồ dùng mới,thầy cô mới,khiến thức mới.....Còn học sinh thì khác, có hai loại họcsinh được nhắc đến ở trường hợp này, học sinh chăm chỉ: luôn luôn háohức, chăm chỉ chuẩn bị bài mới cho buổi học đầu tiên, là lượt quần áođồng phục, đánh giày dép bóng loáng và hạ quyết tâm tăng hạng ngay trong lần kiểm tra đầu tiên.Loại thứ 2 thì trái ngược hoàn toàn với loại1.... nhưng...Còn loại học sinh như Min Jae thì...... - JAE...... Tiếng mẹ gọi vọng lên đánh thức cô công chúa ngủ nướng thức dậy, bà luôn thức dậy rất rất sớm và chuẩn bị bữa sáng cho 2 mẹ con. Mẹ Min Jae mở mộtquán ăn nhỏ ngoài chợ, cuộc sống cũng chỉ đủ ăn và cho Min Jae đi học,dư được chút nào thì mẹ cô lạ cất đi.Vì thế năm nay cô may mắn đượcchuyển tới một trường cấp 3 danh tiếng, phần vì học lực khá tốt còn mộtphần vì số tiền gom góp được của mẹ.Min Jae chỉ mốn có một cuộc sốngbình thường, học tại một trường bình thường, thi vào một trường đại học bình thường, làm… Tôi sẽ quên bạn, sẽ quên bạnDù có gặp bạn trên đường hay nơi nàoTôi cũng sẽ vờ như không biếtTôi sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn.Trái tim tôi sẽ quên bạn...Cho dù khó khăn, cho dù mệt mỏiTôi cũng sẽ quên bạn.- Cậu chủ...-Viên quản gia già đặt trước mặt Joo WOn một li trà nóng...Chai nước biển vẫn còn hơn nửa mà thuốc giảm đau đã bắt đầu hết tác dụng.- Bác sĩ...tới chưa?- cậu nói bằng giọng nặng nhọc.- Dạ,....đang trên đường tới....cậu chủ đau lắm sao?Đau tưởng chừng như chết đíống lại, đau đến ruột gan như muốn vỡ tungra...nước mắt trào ra theo từng nhịp th* d*c, Joo Won bặm tay vào gối để cơn đau theo đó mà giảm dần, nhưng dường như vô dụng,.....mọi thứ xungquanh như quay cuồng....đầu ocscaauj mê muội theo từng cơn đau dài daidẳng.- Chúng ta nên tới bệnh viện thôi cậu chủ...-Ông quản gia già toan nhấc điện thoại gọi cấp cứu nhưng đã bị Joo Won ngăn lại...- Không cần đâu...chỉ cần bác sĩ tới là được...- Cậu chủ không chịu tiếp nhận xạ trị cũng được nhưng tình trạng cậu lúcnày nên tới bệnh viện...ở đó các bác sĩ biết phải làm như thế nào....họsẽ giúp cậu bớt đau hơn...- Bác đừng nói nữa...dù có xạ trị thì cũng đâu có khỏi được...khối u đócunggx đâu có rời khỏi tôi...tôi không muốn lúc tôi còn sống...để mọingười nhìn thấy tôi trong bọ dạng yếu ớt nồng nặc mùi bệnh viện....- Nhưng nhìn cậu đau như vậy...cái thân già này lòng cũng như lửa đốt.....không sao đúng yên được.Càng lúc càng đau hơn, cậu dần cảm thấy khó thở...nói cũng trở nên khó khăn hơn...- Bác...bác...đi chuẩn bị bữa đi...lát nữa tiêm thuốc giảm đau xong tôi sẽ ăn...còn phải tới tường nữa...- Nhưng cậu.....- Tôi sẽ không sao đâu mà....tiêm thuốc xong tôi sẽ không sao nữa....Viên quản gia nhìn cậu chủ của mình đang quằn quại trên giường mà chỉ biết thở dài rồi khép cánh cửa lại.................………………Sau khi tiêm thuốc giảm đau, Joo Won đã cảm thấy khá hơn...- Cậu Joo Won, tôi khuyên cậu nên nhập viện để tiếp nhận điều trị, nếukhông chấp nhận xạ trị thì cũng nhập viện để chúng tôi thuận tiện choviệc cứu chữa...ngay giờ đây thuốc giảm đau cũng chỉ cầm cự được nửangày....- Vậy là.....tôi không còn nhiều thời gian nữa sao?- Tôi e là vậy...vốn thể lực của cậu đã yếu...nên khối u đang phát triển rất nhanh.- Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?- Nếu tiếp nhận xạ trị ngay từ bây giờ tôi có thể chắc chắn với cậu cóthể duy trì sự sống được khoảng 1 năm... Nhưng...nếu cậu cứ ngoan cố như vậy tôi e rằng chỉ 6 tháng là nhiều nhất.- Nhanh vậy sao?- Đừng ngoan cố nữa cậu Joo Won, tôi cũng chỉ muốn tốt nhất cho bệnh nhân mà thôi...cậu hãy suy nghĩ kỹ đi...- Vậy....hãy cho tôi một chút thời gian...một tháng...một tháng nữa...một tháng nữa tôi sẽ nhập viện.- Một tháng không biết bệnh sẽ chuyển biến theo chiều hướng như thế nào...mong cậu suy nghĩ lại...- Một tháng thôi....chỉ một tháng thôi...nhờ các ông...một tháng thôi...

Chương 51: Thời gian còn lại