Tác giả:

Editor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người…

Chương 48

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: TừBeta: Jen------------------------------------------------------Mộ Tử thật sự nổi giận!Hummer hồng nhạt, ở Mộ gia có rất nhiều siêu xe, có lẽ không là gì, nhưng chiếc xe này là sau khi cô lên chức được thưởng, nhân sinh đệ nhất!Nhân sinh đệ nhất đó!Thứ đáng quý nhất đó chính là hoạ tiết được phun sơn thủ công trên thân xe!Cô đã từng thắng trong một vụ án rất khó, bị tố là một họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng, để tỏ lòng biết ơn cô, nhà thiết kế đã vẽ một bộ tranh minh họa lên thân xe!Tác phẩm của nhà thiết kế này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, và mỗi bức tranh đều có thể được bán với giá cao ngất ngưởng khi đấu giá!Vì vậy, cả chiếc xe này và những hình ảnh minh họa trên xe đều có ý nghĩa rất lớn đối với Mộ Tử! Quý giá vô cùng!Mộ Tử đứng trước cổng lớn, nhìn chiếc xe đã đi xa, phẫn nộ tột đỉnh!Con người thực sự không thể chết quá sớm, bởi vì bạn không thể đoán trước được người khác sẽ phá hỏng những thứ yêu quý của bạn như thế nào.Vì tận mắt chứng kiến ​​chiếc xe yêu quý của mình bị vấy bẩn, khuôn mặt của Mộ Tử trầm hẳn xuống, mây đen giăng kín.Thẳng đến khi xe taxi tới phố Hàm Quang, tài xế bảo cô đã đến nơi thì Mộ Tử mới thu lại tâm tình không tốt.Cô không thể sa sút tinh thần.Cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không thể chịu ảnh hưởng bởi chuyện nhỏ như vậy được.Phố Hàm Quang mười phần trống trải, không có trung tâm mua sắm hay siêu thị.Kiến trúc lộ rõ nhất đấy là đồn cảnh sát Thanh Giang, sau đó chính là trạm xăng dầu và một số tòa nhà hành chính, kinh doanh rải rác.Mộ Tử đứng yên ở bên ngoài đồn cảnh sát, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, lòng không khỏi dao động.Mọi thứ vẫn vậy.Mộ Tắc Ninh đã từng oán trách cô một lòng cống hiến cho công việc, nói đùa rằng: Viện kiểm sát là nhà chồng của cô, đồn cảnh sát là nhà mẹ đẻ của cô, mà Mộ gia, cùng lắm thì cũng chỉ là khách sạn nơi cô nghỉ chân.Mộ Tử gọi một cuộc ở bốt điện thoại công cộng.Rất nhanh đã có một nữ nhân bắt máy: “Alo, ai vậy?”Thanh âm hơi hơi khàn khàn, lộ ra vài phần không kiên nhẫn.Rõ ràng trước đó không lâu mới vừa đã gặp mặt, chính là bởi vì trải qua một hồi sinh tử, hiện tại đột nhiên lại nghe được thanh âm này, Mộ Tử tâm lập tức nắm khẩn! Tay cũng không cấm đem điện thoại nắm chặt đến càng khẩn.“Alo! Ai vậy!” Nữ nhân thanh âm càng thêm không kiên nhẫn, thậm chí có chút hỏa bạo.“Sĩ quan Khương.” Mộ Tử yên lặng hít sâu, bình phục cảm xúc, “Tôi có chút manh mối muốn nói cho cô về sự kiện của nữ sĩ Tô Tử.”Đầu bên kia điện thoại có chút yên lặng.Trong chốc lát, đối phương đột nhiên chất vấn!“Tô Tử có phải bị cô hại chết hay không? Cô là ai? Cô biết chuyện này như thế nào?!”Mộ Tử nhìn về quán mì thịt bò cách đó không xa, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Chúng ta gặp mặt nói đi, tôi ở quán mì bên ngoài sở cảnh sát chờ cô, một mình cô.”Dứt lời, cô cúp điện thoại trước, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế nói chuyện, giả vờ tiếp tục gọi.Cô thỉnh thoảng liếc nhìn cửa đồn cảnh sát, đôi mắt trong veo như hồ nước sâu thẳmKhông lâu sau, một người phụ nữ cao lớn vội vã từ bên trong bước ra. Đôi môi đỏ rực, mái tóc ngắn xõa ngang tai, chiếc quần jean ngắn chữ T, dưới khuôn mặt quyến rũ của cô ấy là một bộ trang phục trung tính.Người phụ nữ này chính là Khương Từ.Khương Từ là đội trưởng đội trinh sát, cô ghét cái ác như kẻ thù, tần suất phá án suất đứng hàng đệ nhất, đồng thời tính cách cũng cực kỳ hung hãn, ở  sở cảnh sát Thanh Giang, từ sở trưởng, cho tới dì lao công, không ai không biết.Tô Tử và Khương Từ là cộng sự tốt nhất, đồng thời các cô cũng là bạn thân.Khương Từ hùng hổ vọt vào quán mì thịt bò.Mộ Tử nhìn hình bóng quen thuộc kia, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.Chỉ cần Khương Từ có thể giúp cô, rất nhiều việc sẽ đều trở nên đơn giản.……Mộ Tử đi vào quán mì, ánh mắt Khương Từ xẹt qua cô, nhưng không dừng lại.Người cung cấp manh mối, không nên là một đứa trẻ mười sáu tuổi.Mộ Tử cũng không thèm để ý, chọn vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, nói với phục vụ: “Hai bát mì thịt bò, một bát không cay, một bát không bỏ hành.”Dứt lời, cô cười với Khương Từ, nói tiếp: “Còn muốn một vại bia, đúng không?”Khương Từ biến sắc, “Người gọi điện thoại là cô?!” 

Editor: Từ

Beta: Jen

------------------------------------------------------

Mộ Tử thật sự nổi giận!

Hummer hồng nhạt, ở Mộ gia có rất nhiều siêu xe, có lẽ không là gì, nhưng chiếc xe này là sau khi cô lên chức được thưởng, nhân sinh đệ nhất!

Nhân sinh đệ nhất đó!

Thứ đáng quý nhất đó chính là hoạ tiết được phun sơn thủ công trên thân xe!

Cô đã từng thắng trong một vụ án rất khó, bị tố là một họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng, để tỏ lòng biết ơn cô, nhà thiết kế đã vẽ một bộ tranh minh họa lên thân xe!

Tác phẩm của nhà thiết kế này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, và mỗi bức tranh đều có thể được bán với giá cao ngất ngưởng khi đấu giá!

Vì vậy, cả chiếc xe này và những hình ảnh minh họa trên xe đều có ý nghĩa rất lớn đối với Mộ Tử! Quý giá vô cùng!

Mộ Tử đứng trước cổng lớn, nhìn chiếc xe đã đi xa, phẫn nộ tột đỉnh!

Con người thực sự không thể chết quá sớm, bởi vì bạn không thể đoán trước được người khác sẽ phá hỏng những thứ yêu quý của bạn như thế nào.

Vì tận mắt chứng kiến ​​chiếc xe yêu quý của mình bị vấy bẩn, khuôn mặt của Mộ Tử trầm hẳn xuống, mây đen giăng kín.

Thẳng đến khi xe taxi tới phố Hàm Quang, tài xế bảo cô đã đến nơi thì Mộ Tử mới thu lại tâm tình không tốt.

Cô không thể sa sút tinh thần.

Cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không thể chịu ảnh hưởng bởi chuyện nhỏ như vậy được.

Phố Hàm Quang mười phần trống trải, không có trung tâm mua sắm hay siêu thị.

Kiến trúc lộ rõ nhất đấy là đồn cảnh sát Thanh Giang, sau đó chính là trạm xăng dầu và một số tòa nhà hành chính, kinh doanh rải rác.

Mộ Tử đứng yên ở bên ngoài đồn cảnh sát, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, lòng không khỏi dao động.

Mọi thứ vẫn vậy.

Mộ Tắc Ninh đã từng oán trách cô một lòng cống hiến cho công việc, nói đùa rằng: Viện kiểm sát là nhà chồng của cô, đồn cảnh sát là nhà mẹ đẻ của cô, mà Mộ gia, cùng lắm thì cũng chỉ là khách sạn nơi cô nghỉ chân.

Mộ Tử gọi một cuộc ở bốt điện thoại công cộng.

Rất nhanh đã có một nữ nhân bắt máy: “Alo, ai vậy?”

Thanh âm hơi hơi khàn khàn, lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Rõ ràng trước đó không lâu mới vừa đã gặp mặt, chính là bởi vì trải qua một hồi sinh tử, hiện tại đột nhiên lại nghe được thanh âm này, Mộ Tử tâm lập tức nắm khẩn! Tay cũng không cấm đem điện thoại nắm chặt đến càng khẩn.

“Alo! Ai vậy!” Nữ nhân thanh âm càng thêm không kiên nhẫn, thậm chí có chút hỏa bạo.

“Sĩ quan Khương.” Mộ Tử yên lặng hít sâu, bình phục cảm xúc, “Tôi có chút manh mối muốn nói cho cô về sự kiện của nữ sĩ Tô Tử.”

Đầu bên kia điện thoại có chút yên lặng.

Trong chốc lát, đối phương đột nhiên chất vấn!

“Tô Tử có phải bị cô hại chết hay không? Cô là ai? Cô biết chuyện này như thế nào?!”

Mộ Tử nhìn về quán mì thịt bò cách đó không xa, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Chúng ta gặp mặt nói đi, tôi ở quán mì bên ngoài sở cảnh sát chờ cô, một mình cô.”

Dứt lời, cô cúp điện thoại trước, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế nói chuyện, giả vờ tiếp tục gọi.

Cô thỉnh thoảng liếc nhìn cửa đồn cảnh sát, đôi mắt trong veo như hồ nước sâu thẳm

Không lâu sau, một người phụ nữ cao lớn vội vã từ bên trong bước ra. Đôi môi đỏ rực, mái tóc ngắn xõa ngang tai, chiếc quần jean ngắn chữ T, dưới khuôn mặt quyến rũ của cô ấy là một bộ trang phục trung tính.

Người phụ nữ này chính là Khương Từ.

Khương Từ là đội trưởng đội trinh sát, cô ghét cái ác như kẻ thù, tần suất phá án suất đứng hàng đệ nhất, đồng thời tính cách cũng cực kỳ hung hãn, ở  sở cảnh sát Thanh Giang, từ sở trưởng, cho tới dì lao công, không ai không biết.

Tô Tử và Khương Từ là cộng sự tốt nhất, đồng thời các cô cũng là bạn thân.

Khương Từ hùng hổ vọt vào quán mì thịt bò.

Mộ Tử nhìn hình bóng quen thuộc kia, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Chỉ cần Khương Từ có thể giúp cô, rất nhiều việc sẽ đều trở nên đơn giản.

……

Mộ Tử đi vào quán mì, ánh mắt Khương Từ xẹt qua cô, nhưng không dừng lại.

Người cung cấp manh mối, không nên là một đứa trẻ mười sáu tuổi.

Mộ Tử cũng không thèm để ý, chọn vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, nói với phục vụ: “Hai bát mì thịt bò, một bát không cay, một bát không bỏ hành.”

Dứt lời, cô cười với Khương Từ, nói tiếp: “Còn muốn một vại bia, đúng không?”

Khương Từ biến sắc, “Người gọi điện thoại là cô?!”

 

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: TừBeta: Jen------------------------------------------------------Mộ Tử thật sự nổi giận!Hummer hồng nhạt, ở Mộ gia có rất nhiều siêu xe, có lẽ không là gì, nhưng chiếc xe này là sau khi cô lên chức được thưởng, nhân sinh đệ nhất!Nhân sinh đệ nhất đó!Thứ đáng quý nhất đó chính là hoạ tiết được phun sơn thủ công trên thân xe!Cô đã từng thắng trong một vụ án rất khó, bị tố là một họa sĩ vẽ tranh minh họa nổi tiếng, để tỏ lòng biết ơn cô, nhà thiết kế đã vẽ một bộ tranh minh họa lên thân xe!Tác phẩm của nhà thiết kế này rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, và mỗi bức tranh đều có thể được bán với giá cao ngất ngưởng khi đấu giá!Vì vậy, cả chiếc xe này và những hình ảnh minh họa trên xe đều có ý nghĩa rất lớn đối với Mộ Tử! Quý giá vô cùng!Mộ Tử đứng trước cổng lớn, nhìn chiếc xe đã đi xa, phẫn nộ tột đỉnh!Con người thực sự không thể chết quá sớm, bởi vì bạn không thể đoán trước được người khác sẽ phá hỏng những thứ yêu quý của bạn như thế nào.Vì tận mắt chứng kiến ​​chiếc xe yêu quý của mình bị vấy bẩn, khuôn mặt của Mộ Tử trầm hẳn xuống, mây đen giăng kín.Thẳng đến khi xe taxi tới phố Hàm Quang, tài xế bảo cô đã đến nơi thì Mộ Tử mới thu lại tâm tình không tốt.Cô không thể sa sút tinh thần.Cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, không thể chịu ảnh hưởng bởi chuyện nhỏ như vậy được.Phố Hàm Quang mười phần trống trải, không có trung tâm mua sắm hay siêu thị.Kiến trúc lộ rõ nhất đấy là đồn cảnh sát Thanh Giang, sau đó chính là trạm xăng dầu và một số tòa nhà hành chính, kinh doanh rải rác.Mộ Tử đứng yên ở bên ngoài đồn cảnh sát, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, lòng không khỏi dao động.Mọi thứ vẫn vậy.Mộ Tắc Ninh đã từng oán trách cô một lòng cống hiến cho công việc, nói đùa rằng: Viện kiểm sát là nhà chồng của cô, đồn cảnh sát là nhà mẹ đẻ của cô, mà Mộ gia, cùng lắm thì cũng chỉ là khách sạn nơi cô nghỉ chân.Mộ Tử gọi một cuộc ở bốt điện thoại công cộng.Rất nhanh đã có một nữ nhân bắt máy: “Alo, ai vậy?”Thanh âm hơi hơi khàn khàn, lộ ra vài phần không kiên nhẫn.Rõ ràng trước đó không lâu mới vừa đã gặp mặt, chính là bởi vì trải qua một hồi sinh tử, hiện tại đột nhiên lại nghe được thanh âm này, Mộ Tử tâm lập tức nắm khẩn! Tay cũng không cấm đem điện thoại nắm chặt đến càng khẩn.“Alo! Ai vậy!” Nữ nhân thanh âm càng thêm không kiên nhẫn, thậm chí có chút hỏa bạo.“Sĩ quan Khương.” Mộ Tử yên lặng hít sâu, bình phục cảm xúc, “Tôi có chút manh mối muốn nói cho cô về sự kiện của nữ sĩ Tô Tử.”Đầu bên kia điện thoại có chút yên lặng.Trong chốc lát, đối phương đột nhiên chất vấn!“Tô Tử có phải bị cô hại chết hay không? Cô là ai? Cô biết chuyện này như thế nào?!”Mộ Tử nhìn về quán mì thịt bò cách đó không xa, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng: “Chúng ta gặp mặt nói đi, tôi ở quán mì bên ngoài sở cảnh sát chờ cô, một mình cô.”Dứt lời, cô cúp điện thoại trước, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế nói chuyện, giả vờ tiếp tục gọi.Cô thỉnh thoảng liếc nhìn cửa đồn cảnh sát, đôi mắt trong veo như hồ nước sâu thẳmKhông lâu sau, một người phụ nữ cao lớn vội vã từ bên trong bước ra. Đôi môi đỏ rực, mái tóc ngắn xõa ngang tai, chiếc quần jean ngắn chữ T, dưới khuôn mặt quyến rũ của cô ấy là một bộ trang phục trung tính.Người phụ nữ này chính là Khương Từ.Khương Từ là đội trưởng đội trinh sát, cô ghét cái ác như kẻ thù, tần suất phá án suất đứng hàng đệ nhất, đồng thời tính cách cũng cực kỳ hung hãn, ở  sở cảnh sát Thanh Giang, từ sở trưởng, cho tới dì lao công, không ai không biết.Tô Tử và Khương Từ là cộng sự tốt nhất, đồng thời các cô cũng là bạn thân.Khương Từ hùng hổ vọt vào quán mì thịt bò.Mộ Tử nhìn hình bóng quen thuộc kia, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.Chỉ cần Khương Từ có thể giúp cô, rất nhiều việc sẽ đều trở nên đơn giản.……Mộ Tử đi vào quán mì, ánh mắt Khương Từ xẹt qua cô, nhưng không dừng lại.Người cung cấp manh mối, không nên là một đứa trẻ mười sáu tuổi.Mộ Tử cũng không thèm để ý, chọn vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, nói với phục vụ: “Hai bát mì thịt bò, một bát không cay, một bát không bỏ hành.”Dứt lời, cô cười với Khương Từ, nói tiếp: “Còn muốn một vại bia, đúng không?”Khương Từ biến sắc, “Người gọi điện thoại là cô?!” 

Chương 48