Tác giả:

Editor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người…

Chương 65

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: NgưBeta: Từ------------------------------------------------------Bạch Vi nấu xong đâu ra đấy, thấy hai anh em ngồi trên sô pha xem TV, không khí hài hòa bình yên.Bà thực sự rất vui mừng.“Cơm xong rồi, hai đứa mau đi rửa tay ăn cơm đi.” Bạch Vi nói với bọn họ.Đồ ăn phong phú như thường. Tay nghề của Bạch Vi, có thể so với đầu bếp tại những tiệm ăn nổi tiếng.“Mẹ, thật ra thì trong nhà có đầu bếp, mẹ không cần ngày nào cũng vất vả như vậy.” Mộ Tử cắn đũa, nhẹ giọng nói.Tuy rất muốn ăn đồ Bạch Vi nấu, nhưng cô không muốn Bạch Vi trong phòng bếp mãi, để cô trong lòng run sợ một mình đối diện với sói xám trước mặt.“Mẹ thích nấu ăn, em không cho mẹ làm, ngược lại làm mẹ thấy nhàm chán.” Mộ Dung Thừa gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát của Mộ Tử, ánh mắt hài hước như xuyên thấu tâm tư nhỏ của cô.Mộ Tử nhìn miếng xương sườn trong bát, chỉ cảm thấy thức ăn có ngon hơn nữa, trải qua một đũa của Mộ Dung Thừa như vậy, cũng hết cả khẩu vị.“Muốn anh đút sao?” Mộ Dung Thừa hỏi.“Không, em tự ăn!” Cô vội vàng bưng bát lên, gặm miếng sườn từng chút một.Bạch Vi cười rộ lên, “Anh con đùa con đấy, sao có thể đút con thật, Tử Tử thật đáng yêu.”Mộ Dung Thừa cũng cười nhạt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Đúng vậy, Tử Tử thật đáng yêu.”Mộ Tử: “……”Cô như xả giận cắn mạnh miếng xương sườn, tưởng tượng nó là Mộ Dung Thừa, cắn xé nghiền nát rồi nuốt vào bụng! …Không, cô nuốt không nổi, nếu miếng xương sườn này là Mộ Dung Thừa, cô sẽ cảm thấy ghê tởm.Trên bàn cơm, Bạch Vi nhắc đến chuyện điện thoại.Có chiếc điện thoại giống với con gái, Bạch Vi rất vui vẻ, hỏi rất nhiều về các chức năng của điện thoại.“Nghe nói lập tài khoản, nạp tiền gì đó đều rất tiện lợi.” Bạch Vi cười, cảm thấy thật vui vì mấy chuyện nhỏ không đáng kể này. Mộ Tử lơ đễnh nghịch hạt cơm trong bát.Một khi cái ý nghĩ “Mộ Dung Thừa không phải người tốt” này gieo mầm trong tâm trí, hắn làm bất cứ việc gì thì Mộ Tử đều cảm thấy có nhiều âm mưu trong đó.Hắn chuẩn bị hai chiếc điện thoại giống nhau, vừa có thể che lấp mục đích đưa di động, lại có thể phòng bị âm mưu của cô.Nếu cô đổi di động khác sử dụng, sẽ lập tức bị Bạch Vi phát hiện.Đến lúc đó, Bạch Vi chắc chắn sẽ mở đôi mắt so với trẻ con còn ngây thơ, hỏi: “Tử Tử, sao lại không dùng điện thoại anh tặng cho con?”Không thể tưởng, nghĩ thôi cũng cảm thấy sốt ruột.……Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thừa không quấy rầy cô nữa. Hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi về phòng.Mộ Tử cũng chạy nhanh vào phòng.Có Mộ Dung Thừa, cô cảm thấy trong nhà không có chỗ nào an toàn, ngay cả đi tắm rửa cũng lo lắng đề phòng, e sợ tên lưu manh không có giới hạn đó đột nhiên xông vào. Đến ban đêm, là thời khắc cô càng thêm khẩn trương.Mộ Tử khóa trái cửa phòng, do dự không biết có nên lấy ghế với bình hoa chặn cửa phòng như hôm qua không.Nếu Mộ Dung Thừa dám xông vào, bình hoa sẽ từ ghế đổ xuống, như vậy âm thanh có thể đưa tới Bạch Vi ở phòng bên cạnh.Có Bạch Vi, ít nhất Mộ Dung Thừa cũng nên thu liễm chút chút đi?Mộ Tử nghĩ như vậy.Cốc, cốc, cốc.Tiếng gõ cửa rõ ràng lọt vào tai.Mộ Tử kinh hãi.“Tử Tử, mở cửa.”Mộ Dung Thừa ở ngoài kêu tên cô, đồng thời gõ thêm vài tiếng lên cửa phòng.Cô có cảm giác buồn bực nghẹn ở lồng ngực, bực bội khó chịu.… Mộ Dung Thừa đúng thật không có xông vào, nhưng quang minh chính đại gõ cửa!Cô nên làm gì?! Mở, hay không mở?Mộ Tử cắn môi, quyết định làm bộ không nghe thấy.Thằng nhãi này dám đập cửa lớn hơn nữa!Không lâu sau, Mộ Tử liền nghe thấy tiếng Bạch Vi: “Dung Thừa, làm sao vậy?”“Con gõ cửa phòng Tử Tử nãy giờ nhưng bên trong không có động tĩnh gì, có chút lo lắng.” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt nói.“Thật sự?” Bạch Vi khẩn trương, cũng chạy tới, gõ mạnh cửa phòng, “Tử Tử? Tử Tử con có ở bên trong không?!”Mộ Tử nỗ lực hít sâu……Cô vặn chốt cửa, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Có chuyện gì vậy mẹ? Con vừa mới ngủ.”  

Editor: Ngư

Beta: Từ

------------------------------------------------------

Bạch Vi nấu xong đâu ra đấy, thấy hai anh em ngồi trên sô pha xem TV, không khí hài hòa bình yên.

Bà thực sự rất vui mừng.

“Cơm xong rồi, hai đứa mau đi rửa tay ăn cơm đi.” Bạch Vi nói với bọn họ.

Đồ ăn phong phú như thường. Tay nghề của Bạch Vi, có thể so với đầu bếp tại những tiệm ăn nổi tiếng.

“Mẹ, thật ra thì trong nhà có đầu bếp, mẹ không cần ngày nào cũng vất vả như vậy.” Mộ Tử cắn đũa, nhẹ giọng nói.

Tuy rất muốn ăn đồ Bạch Vi nấu, nhưng cô không muốn Bạch Vi trong phòng bếp mãi, để cô trong lòng run sợ một mình đối diện với sói xám trước mặt.

“Mẹ thích nấu ăn, em không cho mẹ làm, ngược lại làm mẹ thấy nhàm chán.” Mộ Dung Thừa gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát của Mộ Tử, ánh mắt hài hước như xuyên thấu tâm tư nhỏ của cô.

Mộ Tử nhìn miếng xương sườn trong bát, chỉ cảm thấy thức ăn có ngon hơn nữa, trải qua một đũa của Mộ Dung Thừa như vậy, cũng hết cả khẩu vị.

“Muốn anh đút sao?” Mộ Dung Thừa hỏi.

“Không, em tự ăn!” Cô vội vàng bưng bát lên, gặm miếng sườn từng chút một.

Bạch Vi cười rộ lên, “Anh con đùa con đấy, sao có thể đút con thật, Tử Tử thật đáng yêu.”

Mộ Dung Thừa cũng cười nhạt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Đúng vậy, Tử Tử thật đáng yêu.”

Mộ Tử: “……”

Cô như xả giận cắn mạnh miếng xương sườn, tưởng tượng nó là Mộ Dung Thừa, cắn xé nghiền nát rồi nuốt vào bụng! …Không, cô nuốt không nổi, nếu miếng xương sườn này là Mộ Dung Thừa, cô sẽ cảm thấy ghê tởm.

Trên bàn cơm, Bạch Vi nhắc đến chuyện điện thoại.

Có chiếc điện thoại giống với con gái, Bạch Vi rất vui vẻ, hỏi rất nhiều về các chức năng của điện thoại.

“Nghe nói lập tài khoản, nạp tiền gì đó đều rất tiện lợi.” Bạch Vi cười, cảm thấy thật vui vì mấy chuyện nhỏ không đáng kể này. 

Mộ Tử lơ đễnh nghịch hạt cơm trong bát.

Một khi cái ý nghĩ “Mộ Dung Thừa không phải người tốt” này gieo mầm trong tâm trí, hắn làm bất cứ việc gì thì Mộ Tử đều cảm thấy có nhiều âm mưu trong đó.

Hắn chuẩn bị hai chiếc điện thoại giống nhau, vừa có thể che lấp mục đích đưa di động, lại có thể phòng bị âm mưu của cô.

Nếu cô đổi di động khác sử dụng, sẽ lập tức bị Bạch Vi phát hiện.

Đến lúc đó, Bạch Vi chắc chắn sẽ mở đôi mắt so với trẻ con còn ngây thơ, hỏi: “Tử Tử, sao lại không dùng điện thoại anh tặng cho con?”

Không thể tưởng, nghĩ thôi cũng cảm thấy sốt ruột.

……

Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thừa không quấy rầy cô nữa. Hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi về phòng.

Mộ Tử cũng chạy nhanh vào phòng.

Có Mộ Dung Thừa, cô cảm thấy trong nhà không có chỗ nào an toàn, ngay cả đi tắm rửa cũng lo lắng đề phòng, e sợ tên lưu manh không có giới hạn đó đột nhiên xông vào. 

Đến ban đêm, là thời khắc cô càng thêm khẩn trương.

Mộ Tử khóa trái cửa phòng, do dự không biết có nên lấy ghế với bình hoa chặn cửa phòng như hôm qua không.

Nếu Mộ Dung Thừa dám xông vào, bình hoa sẽ từ ghế đổ xuống, như vậy âm thanh có thể đưa tới Bạch Vi ở phòng bên cạnh.

Có Bạch Vi, ít nhất Mộ Dung Thừa cũng nên thu liễm chút chút đi?

Mộ Tử nghĩ như vậy.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa rõ ràng lọt vào tai.

Mộ Tử kinh hãi.

“Tử Tử, mở cửa.”

Mộ Dung Thừa ở ngoài kêu tên cô, đồng thời gõ thêm vài tiếng lên cửa phòng.

Cô có cảm giác buồn bực nghẹn ở lồng ngực, bực bội khó chịu.

… Mộ Dung Thừa đúng thật không có xông vào, nhưng quang minh chính đại gõ cửa!

Cô nên làm gì?! Mở, hay không mở?

Mộ Tử cắn môi, quyết định làm bộ không nghe thấy.

Thằng nhãi này dám đập cửa lớn hơn nữa!

Không lâu sau, Mộ Tử liền nghe thấy tiếng Bạch Vi: “Dung Thừa, làm sao vậy?”

“Con gõ cửa phòng Tử Tử nãy giờ nhưng bên trong không có động tĩnh gì, có chút lo lắng.” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt nói.

“Thật sự?” Bạch Vi khẩn trương, cũng chạy tới, gõ mạnh cửa phòng, “Tử Tử? Tử Tử con có ở bên trong không?!”

Mộ Tử nỗ lực hít sâu……

Cô vặn chốt cửa, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Có chuyện gì vậy mẹ? Con vừa mới ngủ.”

 

 

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: NgưBeta: Từ------------------------------------------------------Bạch Vi nấu xong đâu ra đấy, thấy hai anh em ngồi trên sô pha xem TV, không khí hài hòa bình yên.Bà thực sự rất vui mừng.“Cơm xong rồi, hai đứa mau đi rửa tay ăn cơm đi.” Bạch Vi nói với bọn họ.Đồ ăn phong phú như thường. Tay nghề của Bạch Vi, có thể so với đầu bếp tại những tiệm ăn nổi tiếng.“Mẹ, thật ra thì trong nhà có đầu bếp, mẹ không cần ngày nào cũng vất vả như vậy.” Mộ Tử cắn đũa, nhẹ giọng nói.Tuy rất muốn ăn đồ Bạch Vi nấu, nhưng cô không muốn Bạch Vi trong phòng bếp mãi, để cô trong lòng run sợ một mình đối diện với sói xám trước mặt.“Mẹ thích nấu ăn, em không cho mẹ làm, ngược lại làm mẹ thấy nhàm chán.” Mộ Dung Thừa gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát của Mộ Tử, ánh mắt hài hước như xuyên thấu tâm tư nhỏ của cô.Mộ Tử nhìn miếng xương sườn trong bát, chỉ cảm thấy thức ăn có ngon hơn nữa, trải qua một đũa của Mộ Dung Thừa như vậy, cũng hết cả khẩu vị.“Muốn anh đút sao?” Mộ Dung Thừa hỏi.“Không, em tự ăn!” Cô vội vàng bưng bát lên, gặm miếng sườn từng chút một.Bạch Vi cười rộ lên, “Anh con đùa con đấy, sao có thể đút con thật, Tử Tử thật đáng yêu.”Mộ Dung Thừa cũng cười nhạt, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Đúng vậy, Tử Tử thật đáng yêu.”Mộ Tử: “……”Cô như xả giận cắn mạnh miếng xương sườn, tưởng tượng nó là Mộ Dung Thừa, cắn xé nghiền nát rồi nuốt vào bụng! …Không, cô nuốt không nổi, nếu miếng xương sườn này là Mộ Dung Thừa, cô sẽ cảm thấy ghê tởm.Trên bàn cơm, Bạch Vi nhắc đến chuyện điện thoại.Có chiếc điện thoại giống với con gái, Bạch Vi rất vui vẻ, hỏi rất nhiều về các chức năng của điện thoại.“Nghe nói lập tài khoản, nạp tiền gì đó đều rất tiện lợi.” Bạch Vi cười, cảm thấy thật vui vì mấy chuyện nhỏ không đáng kể này. Mộ Tử lơ đễnh nghịch hạt cơm trong bát.Một khi cái ý nghĩ “Mộ Dung Thừa không phải người tốt” này gieo mầm trong tâm trí, hắn làm bất cứ việc gì thì Mộ Tử đều cảm thấy có nhiều âm mưu trong đó.Hắn chuẩn bị hai chiếc điện thoại giống nhau, vừa có thể che lấp mục đích đưa di động, lại có thể phòng bị âm mưu của cô.Nếu cô đổi di động khác sử dụng, sẽ lập tức bị Bạch Vi phát hiện.Đến lúc đó, Bạch Vi chắc chắn sẽ mở đôi mắt so với trẻ con còn ngây thơ, hỏi: “Tử Tử, sao lại không dùng điện thoại anh tặng cho con?”Không thể tưởng, nghĩ thôi cũng cảm thấy sốt ruột.……Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thừa không quấy rầy cô nữa. Hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi về phòng.Mộ Tử cũng chạy nhanh vào phòng.Có Mộ Dung Thừa, cô cảm thấy trong nhà không có chỗ nào an toàn, ngay cả đi tắm rửa cũng lo lắng đề phòng, e sợ tên lưu manh không có giới hạn đó đột nhiên xông vào. Đến ban đêm, là thời khắc cô càng thêm khẩn trương.Mộ Tử khóa trái cửa phòng, do dự không biết có nên lấy ghế với bình hoa chặn cửa phòng như hôm qua không.Nếu Mộ Dung Thừa dám xông vào, bình hoa sẽ từ ghế đổ xuống, như vậy âm thanh có thể đưa tới Bạch Vi ở phòng bên cạnh.Có Bạch Vi, ít nhất Mộ Dung Thừa cũng nên thu liễm chút chút đi?Mộ Tử nghĩ như vậy.Cốc, cốc, cốc.Tiếng gõ cửa rõ ràng lọt vào tai.Mộ Tử kinh hãi.“Tử Tử, mở cửa.”Mộ Dung Thừa ở ngoài kêu tên cô, đồng thời gõ thêm vài tiếng lên cửa phòng.Cô có cảm giác buồn bực nghẹn ở lồng ngực, bực bội khó chịu.… Mộ Dung Thừa đúng thật không có xông vào, nhưng quang minh chính đại gõ cửa!Cô nên làm gì?! Mở, hay không mở?Mộ Tử cắn môi, quyết định làm bộ không nghe thấy.Thằng nhãi này dám đập cửa lớn hơn nữa!Không lâu sau, Mộ Tử liền nghe thấy tiếng Bạch Vi: “Dung Thừa, làm sao vậy?”“Con gõ cửa phòng Tử Tử nãy giờ nhưng bên trong không có động tĩnh gì, có chút lo lắng.” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt nói.“Thật sự?” Bạch Vi khẩn trương, cũng chạy tới, gõ mạnh cửa phòng, “Tử Tử? Tử Tử con có ở bên trong không?!”Mộ Tử nỗ lực hít sâu……Cô vặn chốt cửa, miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Có chuyện gì vậy mẹ? Con vừa mới ngủ.”  

Chương 65