Editor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người…
Chương 78
Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: NgưBeta: Jen------------------------------------------------------Có chỗ nào xinh đẹp chứ, chẳng phải chỉ là T-shirt với quần jean sao? Ngày nào cô cũng mặc như này, thật không còn lời nào để nói. Mộ Tử không nói tiếp, cô cũng không biết nên nói chuyện gì.Mộ Dung Thừa còn nói: “Tử Tử của anh mặc gì cũng rất đẹp.”Giọng điệu của hắn mềm đến buồn nôn, làm Mộ Tử rất khó chịu.Cái gì gọi là Tử Tử "của anh"? Tôi không phải của bất kỳ ai!Ngày thường quấy rối thân thể cô còn chưa nói, hiện tại đi rồi, còn muốn dùng ngôn ngữ quấy rối từ xa, Mộ Tử thật sự chịu đủ rồi.Đúng lúc này Bạch Vi trở về, Mộ Tử vội vàng đưa di động qua, “Mẹ, điện thoại của anh.”Bạch Vi vừa nghe, trên mặt lập tức dào dạt ý cười.Mộ Dung Thừa thường xuyên đêm không về ngủ, hoặc là mấy ngày không về, chưa bao giờ nói nhiều với bà, lần này lại gọi điện về, Bạch Vi cảm thấy con trai thật hiểu chuyện!Bạch Vi nhận điện thoại, giải cứu Mộ Tử khỏi cái lưới vô hình.“…Phải đi mấy ngày? À, là chuyện công ty à… Con còn trẻ, lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.” Bạch Vi tha thiết dặn dò, mặt đầy vẻ từ ái, “Ở bên ngoài phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt, không được ỷ vào bản thân còn trẻ tuổi mà bạc đãi thân thể.”Hiển nhiên, Mộ Dung Thừa chỉ có thể nói dối Bạch Vi là ra ngoài gây dựng sự nghiệp, mới có thể ở ngoài bôn ba, thực tế đi làm gì, quỷ mới biết.Mộ Tử không hứng thú việc hắn đi nơi nào,chỉ ước hắn vĩnh viễn đừng quay về.Bạch Vi đột nhiên cười rộ lên.Cũng không biết Mộ Dung Thừa lại nói cái gì, thế nhưng có thể làm Bạch Vi vui đến vậy, lông mày khóe mắt tràn đầy vui mừng, “Công ty con vừa mới thành lập, chuyện tiền bạc không dễ dàng, cần phải dùng tiết kiệm một chút, mẹ không thiếu quần áo, cũng không cần mang quà về.”Mộ Tử ở một bên nghe, khịt mũi coi thường.Hai mẹ con hàn huyên vài câu, rồi kết thúc.Bạch Vi đem điện thoại trả lại Mộ Tử, cười nói: “Anh con vừa nói, lúc trước vô tình làm hư bộ sườn xám mới của con, con vẫn luôn giận anh? Con đó, đứa nhỏ này, không nói gì, cũng không nói với mẹ? Chẳng lẽ còn sợ mẹ trách con sao? Một bộ quần áo mà thôi, hỏng thì hỏng, không có việc gì.”Vẻ mặt Mộ Tử hơi cứng lại.Cô cảm thấy mình hẳn là nên cười một chút, nhưng nửa ngày khóe miệng cũng không kéo lên nổi…Mộ Dung Thừa làm hư bộ quần áo kia như thế nào, cô không muốn nhớ lại.Lúc chuyện đó phát sinh, cô khiếp sợ hơn là phẫn nộ, mỗi lần nhớ lại, lại tăng thêm vài phần ủy khuất.Bạch Vi đang đắm chìm trong niềm vui, không phát hiện Mộ Tử dị thường, bà vui vẻ nói: “Nó gọi cho thầy Lư Giang, ngày mai tới nhà chúng đo làm sườn xám, anh trai con luôn ăn xài phung phí như vậy, đó là cửa hiệu sườn xám lâu đời, tới cửa phục vụ thực quý, còn là từ Lư Giang gọi người, mẹ nói không cần, nó lại nói đã thanh toán tiền đặt cọc, thật là……”Trong miệng oán trách, trên mặt lại cười đến không khép miệng được.Loại vui sướng này, Mộ Tử thật sự không có biện pháp chia sẻ với bà, ngượng ngùng lên lầu.Cô nghĩ, hiện tại vẫn nên về phòng kiểm tra camera lắp ở vị trí quan trọng…………Mộ Dung Thừa treo điện thoại, không có vội vã ngắt.Màn hình sáng, ấn vào một ứng dụng, lập tức mở ra chức năng theo dõi ——Màn hình hiện ra mấy hình ảnh, ấn nhẹ là có thể phóng đại, mà hình ảnh lúc này, là Mộ Tử đang kiễng mũi chân, nỗ lực tìm kiếm camera được giấu trong phòng.Vương Chiêm đứng ở bên người Mộ Dung Thừa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.Nghĩ thầm: Ai có thể tưởng tượng được, Boss nhà hắn bề ngoài hoa lệ cao quý, lại là một tên b**n th**!Theo dõi, chụp lén, theo dõi…… Hết sức đáng khinh! Cuối cùng ngay cả thi thể cũng không buông tha, đạo đức luân thường hắn đều không để trong mắt!
Editor: Ngư
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Có chỗ nào xinh đẹp chứ, chẳng phải chỉ là T-shirt với quần jean sao? Ngày nào cô cũng mặc như này, thật không còn lời nào để nói.
Mộ Tử không nói tiếp, cô cũng không biết nên nói chuyện gì.
Mộ Dung Thừa còn nói: “Tử Tử của anh mặc gì cũng rất đẹp.”
Giọng điệu của hắn mềm đến buồn nôn, làm Mộ Tử rất khó chịu.
Cái gì gọi là Tử Tử "của anh"? Tôi không phải của bất kỳ ai!
Ngày thường quấy rối thân thể cô còn chưa nói, hiện tại đi rồi, còn muốn dùng ngôn ngữ quấy rối từ xa, Mộ Tử thật sự chịu đủ rồi.
Đúng lúc này Bạch Vi trở về, Mộ Tử vội vàng đưa di động qua, “Mẹ, điện thoại của anh.”
Bạch Vi vừa nghe, trên mặt lập tức dào dạt ý cười.
Mộ Dung Thừa thường xuyên đêm không về ngủ, hoặc là mấy ngày không về, chưa bao giờ nói nhiều với bà, lần này lại gọi điện về, Bạch Vi cảm thấy con trai thật hiểu chuyện!
Bạch Vi nhận điện thoại, giải cứu Mộ Tử khỏi cái lưới vô hình.
“…Phải đi mấy ngày? À, là chuyện công ty à… Con còn trẻ, lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.” Bạch Vi tha thiết dặn dò, mặt đầy vẻ từ ái, “Ở bên ngoài phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt, không được ỷ vào bản thân còn trẻ tuổi mà bạc đãi thân thể.”
Hiển nhiên, Mộ Dung Thừa chỉ có thể nói dối Bạch Vi là ra ngoài gây dựng sự nghiệp, mới có thể ở ngoài bôn ba, thực tế đi làm gì, quỷ mới biết.
Mộ Tử không hứng thú việc hắn đi nơi nào,chỉ ước hắn vĩnh viễn đừng quay về.
Bạch Vi đột nhiên cười rộ lên.
Cũng không biết Mộ Dung Thừa lại nói cái gì, thế nhưng có thể làm Bạch Vi vui đến vậy, lông mày khóe mắt tràn đầy vui mừng, “Công ty con vừa mới thành lập, chuyện tiền bạc không dễ dàng, cần phải dùng tiết kiệm một chút, mẹ không thiếu quần áo, cũng không cần mang quà về.”
Mộ Tử ở một bên nghe, khịt mũi coi thường.
Hai mẹ con hàn huyên vài câu, rồi kết thúc.
Bạch Vi đem điện thoại trả lại Mộ Tử, cười nói: “Anh con vừa nói, lúc trước vô tình làm hư bộ sườn xám mới của con, con vẫn luôn giận anh? Con đó, đứa nhỏ này, không nói gì, cũng không nói với mẹ? Chẳng lẽ còn sợ mẹ trách con sao? Một bộ quần áo mà thôi, hỏng thì hỏng, không có việc gì.”
Vẻ mặt Mộ Tử hơi cứng lại.
Cô cảm thấy mình hẳn là nên cười một chút, nhưng nửa ngày khóe miệng cũng không kéo lên nổi…
Mộ Dung Thừa làm hư bộ quần áo kia như thế nào, cô không muốn nhớ lại.
Lúc chuyện đó phát sinh, cô khiếp sợ hơn là phẫn nộ, mỗi lần nhớ lại, lại tăng thêm vài phần ủy khuất.
Bạch Vi đang đắm chìm trong niềm vui, không phát hiện Mộ Tử dị thường, bà vui vẻ nói: “Nó gọi cho thầy Lư Giang, ngày mai tới nhà chúng đo làm sườn xám, anh trai con luôn ăn xài phung phí như vậy, đó là cửa hiệu sườn xám lâu đời, tới cửa phục vụ thực quý, còn là từ Lư Giang gọi người, mẹ nói không cần, nó lại nói đã thanh toán tiền đặt cọc, thật là……”
Trong miệng oán trách, trên mặt lại cười đến không khép miệng được.
Loại vui sướng này, Mộ Tử thật sự không có biện pháp chia sẻ với bà, ngượng ngùng lên lầu.
Cô nghĩ, hiện tại vẫn nên về phòng kiểm tra camera lắp ở vị trí quan trọng……
……
Mộ Dung Thừa treo điện thoại, không có vội vã ngắt.
Màn hình sáng, ấn vào một ứng dụng, lập tức mở ra chức năng theo dõi ——
Màn hình hiện ra mấy hình ảnh, ấn nhẹ là có thể phóng đại, mà hình ảnh lúc này, là Mộ Tử đang kiễng mũi chân, nỗ lực tìm kiếm camera được giấu trong phòng.
Vương Chiêm đứng ở bên người Mộ Dung Thừa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Nghĩ thầm: Ai có thể tưởng tượng được, Boss nhà hắn bề ngoài hoa lệ cao quý, lại là một tên b**n th**!
Theo dõi, chụp lén, theo dõi…… Hết sức đáng khinh! Cuối cùng ngay cả thi thể cũng không buông tha, đạo đức luân thường hắn đều không để trong mắt!
Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: NgưBeta: Jen------------------------------------------------------Có chỗ nào xinh đẹp chứ, chẳng phải chỉ là T-shirt với quần jean sao? Ngày nào cô cũng mặc như này, thật không còn lời nào để nói. Mộ Tử không nói tiếp, cô cũng không biết nên nói chuyện gì.Mộ Dung Thừa còn nói: “Tử Tử của anh mặc gì cũng rất đẹp.”Giọng điệu của hắn mềm đến buồn nôn, làm Mộ Tử rất khó chịu.Cái gì gọi là Tử Tử "của anh"? Tôi không phải của bất kỳ ai!Ngày thường quấy rối thân thể cô còn chưa nói, hiện tại đi rồi, còn muốn dùng ngôn ngữ quấy rối từ xa, Mộ Tử thật sự chịu đủ rồi.Đúng lúc này Bạch Vi trở về, Mộ Tử vội vàng đưa di động qua, “Mẹ, điện thoại của anh.”Bạch Vi vừa nghe, trên mặt lập tức dào dạt ý cười.Mộ Dung Thừa thường xuyên đêm không về ngủ, hoặc là mấy ngày không về, chưa bao giờ nói nhiều với bà, lần này lại gọi điện về, Bạch Vi cảm thấy con trai thật hiểu chuyện!Bạch Vi nhận điện thoại, giải cứu Mộ Tử khỏi cái lưới vô hình.“…Phải đi mấy ngày? À, là chuyện công ty à… Con còn trẻ, lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.” Bạch Vi tha thiết dặn dò, mặt đầy vẻ từ ái, “Ở bên ngoài phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt, không được ỷ vào bản thân còn trẻ tuổi mà bạc đãi thân thể.”Hiển nhiên, Mộ Dung Thừa chỉ có thể nói dối Bạch Vi là ra ngoài gây dựng sự nghiệp, mới có thể ở ngoài bôn ba, thực tế đi làm gì, quỷ mới biết.Mộ Tử không hứng thú việc hắn đi nơi nào,chỉ ước hắn vĩnh viễn đừng quay về.Bạch Vi đột nhiên cười rộ lên.Cũng không biết Mộ Dung Thừa lại nói cái gì, thế nhưng có thể làm Bạch Vi vui đến vậy, lông mày khóe mắt tràn đầy vui mừng, “Công ty con vừa mới thành lập, chuyện tiền bạc không dễ dàng, cần phải dùng tiết kiệm một chút, mẹ không thiếu quần áo, cũng không cần mang quà về.”Mộ Tử ở một bên nghe, khịt mũi coi thường.Hai mẹ con hàn huyên vài câu, rồi kết thúc.Bạch Vi đem điện thoại trả lại Mộ Tử, cười nói: “Anh con vừa nói, lúc trước vô tình làm hư bộ sườn xám mới của con, con vẫn luôn giận anh? Con đó, đứa nhỏ này, không nói gì, cũng không nói với mẹ? Chẳng lẽ còn sợ mẹ trách con sao? Một bộ quần áo mà thôi, hỏng thì hỏng, không có việc gì.”Vẻ mặt Mộ Tử hơi cứng lại.Cô cảm thấy mình hẳn là nên cười một chút, nhưng nửa ngày khóe miệng cũng không kéo lên nổi…Mộ Dung Thừa làm hư bộ quần áo kia như thế nào, cô không muốn nhớ lại.Lúc chuyện đó phát sinh, cô khiếp sợ hơn là phẫn nộ, mỗi lần nhớ lại, lại tăng thêm vài phần ủy khuất.Bạch Vi đang đắm chìm trong niềm vui, không phát hiện Mộ Tử dị thường, bà vui vẻ nói: “Nó gọi cho thầy Lư Giang, ngày mai tới nhà chúng đo làm sườn xám, anh trai con luôn ăn xài phung phí như vậy, đó là cửa hiệu sườn xám lâu đời, tới cửa phục vụ thực quý, còn là từ Lư Giang gọi người, mẹ nói không cần, nó lại nói đã thanh toán tiền đặt cọc, thật là……”Trong miệng oán trách, trên mặt lại cười đến không khép miệng được.Loại vui sướng này, Mộ Tử thật sự không có biện pháp chia sẻ với bà, ngượng ngùng lên lầu.Cô nghĩ, hiện tại vẫn nên về phòng kiểm tra camera lắp ở vị trí quan trọng…………Mộ Dung Thừa treo điện thoại, không có vội vã ngắt.Màn hình sáng, ấn vào một ứng dụng, lập tức mở ra chức năng theo dõi ——Màn hình hiện ra mấy hình ảnh, ấn nhẹ là có thể phóng đại, mà hình ảnh lúc này, là Mộ Tử đang kiễng mũi chân, nỗ lực tìm kiếm camera được giấu trong phòng.Vương Chiêm đứng ở bên người Mộ Dung Thừa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.Nghĩ thầm: Ai có thể tưởng tượng được, Boss nhà hắn bề ngoài hoa lệ cao quý, lại là một tên b**n th**!Theo dõi, chụp lén, theo dõi…… Hết sức đáng khinh! Cuối cùng ngay cả thi thể cũng không buông tha, đạo đức luân thường hắn đều không để trong mắt!