Tác giả:

“Cô Thời, cô vẫn không có thai” Mong chờ trong mắt Thời Ngọc Minh lập tức biến sạch, cô cắn môi lên tiếng: "...!Được” Bác sĩ trả kết quả kiểm tra lại cho cô, trong ánh mắt có chút đồng tình: "Cô Thời, nếu không...!Từ bỏ đi. Thân thể của cô thực sự đã không chịu nổi hành hạ như vậy, hơn nữa cho dù mang thai được cũng không nhất định có thể chịu đến đủ tháng để sinh.” Thời Ngọc Minh cắn môi, không nói được một lời, cả người lạnh bằng. Bác sĩ có chút lo lắng cho cô, vội gọi hai tiếng: “Cô Thời? Cô có khỏe không?” "Tôi không sao, tôi đang nghe” Trong giọng nói của cô đầy sự run rẩy, môi đã mất đi huyết sắc, ảm đạm không còn chút máu. Bác sĩ nhìn dáng vẻ này của cô thì nặng nề thở dài một hơi: “Thực ra bây giờ cô trị bệnh bằng hoá chất thì vẫn có tỷ lệ có thể kéo dài tuổi thọ lâu một chút”. “Không cần, tôi nhất định phải mang thai” Cô đứng lên nói: “Bác sĩ, làm phiền ông tiêm kích rụng trứng cho tôi, tôi muốn thử một lần nữa” Nhưng bác sĩ lại không đồng ý: “Cô đã tiêm thuốc này nửa năm rồi…

Chương 291

Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả ĐờiTác giả: Sai Một LầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Cô Thời, cô vẫn không có thai” Mong chờ trong mắt Thời Ngọc Minh lập tức biến sạch, cô cắn môi lên tiếng: "...!Được” Bác sĩ trả kết quả kiểm tra lại cho cô, trong ánh mắt có chút đồng tình: "Cô Thời, nếu không...!Từ bỏ đi. Thân thể của cô thực sự đã không chịu nổi hành hạ như vậy, hơn nữa cho dù mang thai được cũng không nhất định có thể chịu đến đủ tháng để sinh.” Thời Ngọc Minh cắn môi, không nói được một lời, cả người lạnh bằng. Bác sĩ có chút lo lắng cho cô, vội gọi hai tiếng: “Cô Thời? Cô có khỏe không?” "Tôi không sao, tôi đang nghe” Trong giọng nói của cô đầy sự run rẩy, môi đã mất đi huyết sắc, ảm đạm không còn chút máu. Bác sĩ nhìn dáng vẻ này của cô thì nặng nề thở dài một hơi: “Thực ra bây giờ cô trị bệnh bằng hoá chất thì vẫn có tỷ lệ có thể kéo dài tuổi thọ lâu một chút”. “Không cần, tôi nhất định phải mang thai” Cô đứng lên nói: “Bác sĩ, làm phiền ông tiêm kích rụng trứng cho tôi, tôi muốn thử một lần nữa” Nhưng bác sĩ lại không đồng ý: “Cô đã tiêm thuốc này nửa năm rồi… Thành phố Hòa Vân là một huyền thoại kinh doanh hoàn toàn xứng đáng, cô ở nước ngoài đều có thể nhìn thấy anh xuất hiện trên nhiều các bản tin tài chính.Lòng tự trọng của anh, làm sao có thể buông bỏ như vậy được?Anh lại còn bằng lòng là người thay thế cho một người khác sao?Hơn nữa, lúc đó cô cảm thấy bản thân mình sắp chết, lòng tự tôn cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cô có thể cứu sống được Thời Dương là được.Nhưng mà còn anh thì sao?Nếu như lần này anh buông bỏ lòng tự trọng, anh sẽ phải buông tay cả đời.Nhưng mà anh nói: “Nếu như em có thể quay lại về cạnh tôi, không bao giờ rời đi, thì tôi bằng lòng.Tôi băng lòng trở thành anh ta một người khác trên thế giới này, tôi có thể học giọng nói của anh ta, giọng điệu của anh ta, thói quen hành động của anh ta, tất cả mọi thứ về anh ta… Tôi đều có thể học được.Tôi rất lợi hại, tôi sẽ trở thành anh ta càng nhanh càng tốt:”Anh của ngày hôm nay, rất khác.Hạt bụi nhún nhường.Ngữ điệu dịu dàng, thái độ rất trâm thấp, nguyện ý từ bỏ mọi thứ, chỉ cầu xin cô đừng rời đi…Trước đây cô nói với tiên sinh những lời đó không biết bao nhiêu lần, đều rất giống.Thời Ngọc Minh cười bất lực, cái gì thế này?Ông trời đang an ủi cô sao?Đột nhiên cô cảm thấy, cuộc đời của mình dường như cũng đang đến gần cái kết có hậu của bộ phim truyền hình thông thường trong nước.Cho dù là giữa chừng xảy ra chuyện gì, phản bội, tổn thương, cuối cùng vẫn là bỏ đi hiềm nghỉ trước kia, mà ôm lấy nhau.Vì thế?Cô cũng nên phơi bày những nỗi đau trong quá khứ của mình, quá khứ đau buồn của tiên sinh đã qua đi đều được chôn chặt, để tất cả quá khứ hóa trang thành một cảnh bình yên, chỉ để có một cái kết có hậu?Không.Cô không vì một cái kết thúc có hậu, cô là vì bọn trẻ, còn cả ông nội Phong.Phong Đình Quân dường như cũng hiểu được một chút.“Em dường như là không thích tôi hút thuốc, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy tôi sau khi hút thuốc, phản ứng đầu tiên của em đều là rơi nước mắt.Vì vậy tôi đoán, giọng nói của tiên sinh có lẽ là khàn một chút, trầm xuống một chút, giống như giọng của tôi sau khi hút thuốc, phải không?”“Ban ngày khi em nhìn thấy tôi, đều rất lạnh lùng, chỉ có duy nhất đêm hôm đó ở khách sạn Dung Thành, em chủ động mời anh ở lại.Hơn nữa đêm đó, anh mặc toàn bộ áo quần màu đen, do đó tiên sinh thích màu đen, cũng thích cả ban đêm nữa, phải không? ““Xe máy của Lục Danh, tôi đã nhờ người kiểm tra qua rồi, đó là Augusta MV800, màu đen, đó cũng là xe của tiên sinh”“Còn nữa, em đã yêu cầu Lục Danh đưa em đến núi Vân Đài…”Nói đến đây, anh lộ ra biểu cảm thất vọng: “Tôi chưa bao giờ đến núi Vân Đài, nhưng mà nếu như em đã ở đó lâu đến như vậy, mãi cho đến khi mưa như trút nước mới vội vã xuống núi, nơi đó nhất định đối với em và anh ta rất có ý nghĩa quan trọng đúng không?”Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại: “Anh lại dùng phương pháp phá án của anh, để suy đoán xem dáng vẻ của tiên sinh như thế nào sao?”“..Điều đó không giống” Phong Đình Quân giải thích: “Trên thương trường, tôi phân tích đối thủ hoặc khách hàng của mình, đó là để kinh doanh.Nhưng mà bây giờ tôi suy đoán về dáng vẻ của tiên sinh, là vì em”Anh nói bổ sung thêm một câu: “Là để giữ em ở lại”Thời Ngọc Minh sụt sịt, không cười nữa: “Anh có biết không? Không chỉ ngoại hình, mà anh bây giờ đến cách nói năng, ngữ điệu, đều cũng có phần giống với tiên sinh”Phong Đình Quân nhún vai: “Có lẽ là tôi đã vô tình gần với tiên sinh rồi.Lý trí và cảm xúc luôn mâu thuẫn với nhau, lý trí bảo tôi giữ lòng tự trọng, nhưng mà cảm xúc đã sớm khiến tôi sẵn sàng trở thành dáng vẻ của tiên sinh”Nhưng mà… lại rất nhẹ nhàng.Phong Đình Quân cố gắng tự chống đỡ để đứng lên, dọa cho Thời Ngọc Minh sợ hãi nhảy dựng lên: “Anh định làm cái gì?“Đừng sợ, tôi chỉ là đi tắt đèn thôi.”Khi anh đứng lên, cánh tay bên trái của anh khó tránh động đậy, răng của anh dường như là ngay lập tức nghiến lại.“Hay là để tôi đi cho… Thời Ngọc Minh cũng đứng dậy, đưa tay ra, vẫn còn đang do dự không biết có nên dìu anh không.Không dìu, tình hình hiện tại của anh nhìn có vẻ không ổn lắm, nhưng mà nếu như dìu thì…Lúc này anh đang c** tr*n, mà chiếc khăn tắm quấn quanh eo dường như cũng không chặt và dễ lung lay.Trong trường hợp đèn vẫn chưa tắt, khăn tắm quấn không chặt, thì…Khi Thời Ngọc Minh vẫn đang đấu tranh ở trong lòng, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt mình đen kịt…***.

Thành phố Hòa Vân là một huyền thoại kinh doanh hoàn toàn xứng đáng, cô ở nước ngoài đều có thể nhìn thấy anh xuất hiện trên nhiều các bản tin tài chính.

Lòng tự trọng của anh, làm sao có thể buông bỏ như vậy được?

Anh lại còn bằng lòng là người thay thế cho một người khác sao?

Hơn nữa, lúc đó cô cảm thấy bản thân mình sắp chết, lòng tự tôn cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cô có thể cứu sống được Thời Dương là được.

Nhưng mà còn anh thì sao?

Nếu như lần này anh buông bỏ lòng tự trọng, anh sẽ phải buông tay cả đời.

Nhưng mà anh nói: “Nếu như em có thể quay lại về cạnh tôi, không bao giờ rời đi, thì tôi bằng lòng.

Tôi băng lòng trở thành anh ta một người khác trên thế giới này, tôi có thể học giọng nói của anh ta, giọng điệu của anh ta, thói quen hành động của anh ta, tất cả mọi thứ về anh ta… Tôi đều có thể học được.

Tôi rất lợi hại, tôi sẽ trở thành anh ta càng nhanh càng tốt:”

Anh của ngày hôm nay, rất khác.

Hạt bụi nhún nhường.

Ngữ điệu dịu dàng, thái độ rất trâm thấp, nguyện ý từ bỏ mọi thứ, chỉ cầu xin cô đừng rời đi…

Trước đây cô nói với tiên sinh những lời đó không biết bao nhiêu lần, đều rất giống.

Thời Ngọc Minh cười bất lực, cái gì thế này?

Ông trời đang an ủi cô sao?

Đột nhiên cô cảm thấy, cuộc đời của mình dường như cũng đang đến gần cái kết có hậu của bộ phim truyền hình thông thường trong nước.

Cho dù là giữa chừng xảy ra chuyện gì, phản bội, tổn thương, cuối cùng vẫn là bỏ đi hiềm nghỉ trước kia, mà ôm lấy nhau.

Vì thế?

Cô cũng nên phơi bày những nỗi đau trong quá khứ của mình, quá khứ đau buồn của tiên sinh đã qua đi đều được chôn chặt, để tất cả quá khứ hóa trang thành một cảnh bình yên, chỉ để có một cái kết có hậu?

Không.

Cô không vì một cái kết thúc có hậu, cô là vì bọn trẻ, còn cả ông nội Phong.

Phong Đình Quân dường như cũng hiểu được một chút.

“Em dường như là không thích tôi hút thuốc, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy tôi sau khi hút thuốc, phản ứng đầu tiên của em đều là rơi nước mắt.

Vì vậy tôi đoán, giọng nói của tiên sinh có lẽ là khàn một chút, trầm xuống một chút, giống như giọng của tôi sau khi hút thuốc, phải không?”

“Ban ngày khi em nhìn thấy tôi, đều rất lạnh lùng, chỉ có duy nhất đêm hôm đó ở khách sạn Dung Thành, em chủ động mời anh ở lại.

Hơn nữa đêm đó, anh mặc toàn bộ áo quần màu đen, do đó tiên sinh thích màu đen, cũng thích cả ban đêm nữa, phải không? “

“Xe máy của Lục Danh, tôi đã nhờ người kiểm tra qua rồi, đó là Augusta MV800, màu đen, đó cũng là xe của tiên sinh”

“Còn nữa, em đã yêu cầu Lục Danh đưa em đến núi Vân Đài…”

Nói đến đây, anh lộ ra biểu cảm thất vọng: “Tôi chưa bao giờ đến núi Vân Đài, nhưng mà nếu như em đã ở đó lâu đến như vậy, mãi cho đến khi mưa như trút nước mới vội vã xuống núi, nơi đó nhất định đối với em và anh ta rất có ý nghĩa quan trọng đúng không?”

Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại: “Anh lại dùng phương pháp phá án của anh, để suy đoán xem dáng vẻ của tiên sinh như thế nào sao?”

“..

Điều đó không giống” Phong Đình Quân giải thích: “Trên thương trường, tôi phân tích đối thủ hoặc khách hàng của mình, đó là để kinh doanh.

Nhưng mà bây giờ tôi suy đoán về dáng vẻ của tiên sinh, là vì em”

Anh nói bổ sung thêm một câu: “Là để giữ em ở lại”

Thời Ngọc Minh sụt sịt, không cười nữa: “Anh có biết không? Không chỉ ngoại hình, mà anh bây giờ đến cách nói năng, ngữ điệu, đều cũng có phần giống với tiên sinh”

Phong Đình Quân nhún vai: “Có lẽ là tôi đã vô tình gần với tiên sinh rồi.

Lý trí và cảm xúc luôn mâu thuẫn với nhau, lý trí bảo tôi giữ lòng tự trọng, nhưng mà cảm xúc đã sớm khiến tôi sẵn sàng trở thành dáng vẻ của tiên sinh”

Nhưng mà… lại rất nhẹ nhàng.

Phong Đình Quân cố gắng tự chống đỡ để đứng lên, dọa cho Thời Ngọc Minh sợ hãi nhảy dựng lên: “Anh định làm cái gì?

“Đừng sợ, tôi chỉ là đi tắt đèn thôi.”

Khi anh đứng lên, cánh tay bên trái của anh khó tránh động đậy, răng của anh dường như là ngay lập tức nghiến lại.

“Hay là để tôi đi cho… Thời Ngọc Minh cũng đứng dậy, đưa tay ra, vẫn còn đang do dự không biết có nên dìu anh không.

Không dìu, tình hình hiện tại của anh nhìn có vẻ không ổn lắm, nhưng mà nếu như dìu thì…

Lúc này anh đang c** tr*n, mà chiếc khăn tắm quấn quanh eo dường như cũng không chặt và dễ lung lay.

Trong trường hợp đèn vẫn chưa tắt, khăn tắm quấn không chặt, thì…

Khi Thời Ngọc Minh vẫn đang đấu tranh ở trong lòng, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt mình đen kịt…

***.

Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả ĐờiTác giả: Sai Một LầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Cô Thời, cô vẫn không có thai” Mong chờ trong mắt Thời Ngọc Minh lập tức biến sạch, cô cắn môi lên tiếng: "...!Được” Bác sĩ trả kết quả kiểm tra lại cho cô, trong ánh mắt có chút đồng tình: "Cô Thời, nếu không...!Từ bỏ đi. Thân thể của cô thực sự đã không chịu nổi hành hạ như vậy, hơn nữa cho dù mang thai được cũng không nhất định có thể chịu đến đủ tháng để sinh.” Thời Ngọc Minh cắn môi, không nói được một lời, cả người lạnh bằng. Bác sĩ có chút lo lắng cho cô, vội gọi hai tiếng: “Cô Thời? Cô có khỏe không?” "Tôi không sao, tôi đang nghe” Trong giọng nói của cô đầy sự run rẩy, môi đã mất đi huyết sắc, ảm đạm không còn chút máu. Bác sĩ nhìn dáng vẻ này của cô thì nặng nề thở dài một hơi: “Thực ra bây giờ cô trị bệnh bằng hoá chất thì vẫn có tỷ lệ có thể kéo dài tuổi thọ lâu một chút”. “Không cần, tôi nhất định phải mang thai” Cô đứng lên nói: “Bác sĩ, làm phiền ông tiêm kích rụng trứng cho tôi, tôi muốn thử một lần nữa” Nhưng bác sĩ lại không đồng ý: “Cô đã tiêm thuốc này nửa năm rồi… Thành phố Hòa Vân là một huyền thoại kinh doanh hoàn toàn xứng đáng, cô ở nước ngoài đều có thể nhìn thấy anh xuất hiện trên nhiều các bản tin tài chính.Lòng tự trọng của anh, làm sao có thể buông bỏ như vậy được?Anh lại còn bằng lòng là người thay thế cho một người khác sao?Hơn nữa, lúc đó cô cảm thấy bản thân mình sắp chết, lòng tự tôn cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cô có thể cứu sống được Thời Dương là được.Nhưng mà còn anh thì sao?Nếu như lần này anh buông bỏ lòng tự trọng, anh sẽ phải buông tay cả đời.Nhưng mà anh nói: “Nếu như em có thể quay lại về cạnh tôi, không bao giờ rời đi, thì tôi bằng lòng.Tôi băng lòng trở thành anh ta một người khác trên thế giới này, tôi có thể học giọng nói của anh ta, giọng điệu của anh ta, thói quen hành động của anh ta, tất cả mọi thứ về anh ta… Tôi đều có thể học được.Tôi rất lợi hại, tôi sẽ trở thành anh ta càng nhanh càng tốt:”Anh của ngày hôm nay, rất khác.Hạt bụi nhún nhường.Ngữ điệu dịu dàng, thái độ rất trâm thấp, nguyện ý từ bỏ mọi thứ, chỉ cầu xin cô đừng rời đi…Trước đây cô nói với tiên sinh những lời đó không biết bao nhiêu lần, đều rất giống.Thời Ngọc Minh cười bất lực, cái gì thế này?Ông trời đang an ủi cô sao?Đột nhiên cô cảm thấy, cuộc đời của mình dường như cũng đang đến gần cái kết có hậu của bộ phim truyền hình thông thường trong nước.Cho dù là giữa chừng xảy ra chuyện gì, phản bội, tổn thương, cuối cùng vẫn là bỏ đi hiềm nghỉ trước kia, mà ôm lấy nhau.Vì thế?Cô cũng nên phơi bày những nỗi đau trong quá khứ của mình, quá khứ đau buồn của tiên sinh đã qua đi đều được chôn chặt, để tất cả quá khứ hóa trang thành một cảnh bình yên, chỉ để có một cái kết có hậu?Không.Cô không vì một cái kết thúc có hậu, cô là vì bọn trẻ, còn cả ông nội Phong.Phong Đình Quân dường như cũng hiểu được một chút.“Em dường như là không thích tôi hút thuốc, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy tôi sau khi hút thuốc, phản ứng đầu tiên của em đều là rơi nước mắt.Vì vậy tôi đoán, giọng nói của tiên sinh có lẽ là khàn một chút, trầm xuống một chút, giống như giọng của tôi sau khi hút thuốc, phải không?”“Ban ngày khi em nhìn thấy tôi, đều rất lạnh lùng, chỉ có duy nhất đêm hôm đó ở khách sạn Dung Thành, em chủ động mời anh ở lại.Hơn nữa đêm đó, anh mặc toàn bộ áo quần màu đen, do đó tiên sinh thích màu đen, cũng thích cả ban đêm nữa, phải không? ““Xe máy của Lục Danh, tôi đã nhờ người kiểm tra qua rồi, đó là Augusta MV800, màu đen, đó cũng là xe của tiên sinh”“Còn nữa, em đã yêu cầu Lục Danh đưa em đến núi Vân Đài…”Nói đến đây, anh lộ ra biểu cảm thất vọng: “Tôi chưa bao giờ đến núi Vân Đài, nhưng mà nếu như em đã ở đó lâu đến như vậy, mãi cho đến khi mưa như trút nước mới vội vã xuống núi, nơi đó nhất định đối với em và anh ta rất có ý nghĩa quan trọng đúng không?”Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại: “Anh lại dùng phương pháp phá án của anh, để suy đoán xem dáng vẻ của tiên sinh như thế nào sao?”“..Điều đó không giống” Phong Đình Quân giải thích: “Trên thương trường, tôi phân tích đối thủ hoặc khách hàng của mình, đó là để kinh doanh.Nhưng mà bây giờ tôi suy đoán về dáng vẻ của tiên sinh, là vì em”Anh nói bổ sung thêm một câu: “Là để giữ em ở lại”Thời Ngọc Minh sụt sịt, không cười nữa: “Anh có biết không? Không chỉ ngoại hình, mà anh bây giờ đến cách nói năng, ngữ điệu, đều cũng có phần giống với tiên sinh”Phong Đình Quân nhún vai: “Có lẽ là tôi đã vô tình gần với tiên sinh rồi.Lý trí và cảm xúc luôn mâu thuẫn với nhau, lý trí bảo tôi giữ lòng tự trọng, nhưng mà cảm xúc đã sớm khiến tôi sẵn sàng trở thành dáng vẻ của tiên sinh”Nhưng mà… lại rất nhẹ nhàng.Phong Đình Quân cố gắng tự chống đỡ để đứng lên, dọa cho Thời Ngọc Minh sợ hãi nhảy dựng lên: “Anh định làm cái gì?“Đừng sợ, tôi chỉ là đi tắt đèn thôi.”Khi anh đứng lên, cánh tay bên trái của anh khó tránh động đậy, răng của anh dường như là ngay lập tức nghiến lại.“Hay là để tôi đi cho… Thời Ngọc Minh cũng đứng dậy, đưa tay ra, vẫn còn đang do dự không biết có nên dìu anh không.Không dìu, tình hình hiện tại của anh nhìn có vẻ không ổn lắm, nhưng mà nếu như dìu thì…Lúc này anh đang c** tr*n, mà chiếc khăn tắm quấn quanh eo dường như cũng không chặt và dễ lung lay.Trong trường hợp đèn vẫn chưa tắt, khăn tắm quấn không chặt, thì…Khi Thời Ngọc Minh vẫn đang đấu tranh ở trong lòng, thì đột nhiên cảm thấy trước mắt mình đen kịt…***.

Chương 291