“Đừng mà… Đau…” Cơn đau như xé rách nơi th*n d*** khiến Võ Hạ Uyên không chịu nổi mà nức nở, móng tay cô ghim xuống, để lại dấu vết trên tấm lưng người đàn ông. “Thả lỏng.” Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn chút, mồ hôi theo xương quai hàm rắn chắc nhỏ xuống khuôn mặt cô. “Ưm ” Võ Hạ Uyên nỉ non một tiếng. Cảm giác đau đớn nơi h* th*n đã biến mất, thay vào đó là một thức cảm giác vui sướng đến khó tả. Người đàn ông hơi dừng lại. Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta giữ chân cô, điên cuồng tấn công ra vào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cũng bị anh chiếm đoạt đến thảm hại, vấn vương nơi đó là tiếng r*n r* của cô gái. Trên chiếc giường lớn của khách sạn, hai th*n th* tr*n tr** hòa quyện vào nhau, không còn phân biệt, lưu luyến chẳng muốn rời. Sáng hôm sau. Võ Hạ Uyên mở mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm,…
Chương 479
Cưới Ngay Kẻo LỡTác giả: Cà ChuaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Đừng mà… Đau…” Cơn đau như xé rách nơi th*n d*** khiến Võ Hạ Uyên không chịu nổi mà nức nở, móng tay cô ghim xuống, để lại dấu vết trên tấm lưng người đàn ông. “Thả lỏng.” Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn chút, mồ hôi theo xương quai hàm rắn chắc nhỏ xuống khuôn mặt cô. “Ưm ” Võ Hạ Uyên nỉ non một tiếng. Cảm giác đau đớn nơi h* th*n đã biến mất, thay vào đó là một thức cảm giác vui sướng đến khó tả. Người đàn ông hơi dừng lại. Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta giữ chân cô, điên cuồng tấn công ra vào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cũng bị anh chiếm đoạt đến thảm hại, vấn vương nơi đó là tiếng r*n r* của cô gái. Trên chiếc giường lớn của khách sạn, hai th*n th* tr*n tr** hòa quyện vào nhau, không còn phân biệt, lưu luyến chẳng muốn rời. Sáng hôm sau. Võ Hạ Uyên mở mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm,… Chương 479Tô Nguyệt Đình chỉ nhìn liếc mắt một cái liền đỏ mặt, thấp giọng: “Xong rồi” Trong lòng Trần Quốc Bảo đắc ý, biết Tô Nguyệt Đình da mặt mỏng cũng không nghĩ muốn vạch trần, cười nói: “Đi rồi” Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên trên đường có rất nhiều người, tùy ý có thể thấy được các cặp tôi vô cùng thân thiết nắm tay nhau. Trần Quốc Bảo mới đầu còn có chút để ý, thấy Tô Nguyệt Đình suýt nữa bị người khác đâm trúng lập tức kéo người vào trong lồng ngực, mang theo chút tức giận: “Chúng ta nên lái xe đi” “Không xa nữa, nhìn xem sắp tới rồi” Tô Nguyệt Đình thích bầu không khí náo nhiệt này. Trần Quốc Bảo khe khế thở dài: “Đi thôi” Quan hệ của hai người dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy không ai nói rõ, nhưng trong lòng biết rõ ràng, vô cùng ăn ý. Đi được hơn mười phút, Tô Nguyệt Đình dừng bước chân, nhìn về phía Trần Quốc Bảo: “Tôi không thể đi được nữa” Trần Quốc Bảo chờ những lời này của cô ấy, nhanh chóng lái xe dẫn người đi. Trước cửa rạp chiếu phim mở một quán thịt nướng, không ít người vây quanh ở trước mặt. Chỗ nào cũng là mùi hương thơm phức của thịt nướng, Tô Nguyệt Đình hung hăng hít vào một hơi. Trần Quốc Bảo theo bản năng nghĩ muốn di chuyển, xong rồi lại lo lắng, tay trái cầm điện thoại, tay phải vỗ bả vai Tô Nguyệt Đình: “Chờ đi” Trần Quốc Bảo gửi tin nhắn cho bác sĩ phụ trách: “ Thịt nướng trước cửa rạp chiếu phim có thể ăn không? Bác sĩ: Trần Quốc Bảo: “Nói tiếng người”. Bác sĩ: “Ăn thì cũng được, nhưng số lượng vừa phải là tốt rồi, nhớ là không nên ăn đồ lạnh” Trần Quốc Bảo nghĩ thầm, buổi tối người phụ nữ này lạnh như băng mới không để cho cô ấy ăn đồ lạnh. Cất điện thoại đi, Trần Quốc Bảo mang Tô Nguyệt Đình đứng ở nơi an toàn hơn một chút, thấp giọng nói: “Đứng đây chờ tôi, tuyệt đối không được đi lung tung” Ánh mắt Tô Nguyệt Đình cười đến sáng lạn hỏi: “Anh có mua thịt nướng cho tôi không?” “Có, chờ tôi” Trần Quốc Bảo cẩn thận dặn dò từng chút một. Tô Nguyệt Đình gật đầu thật mạnh, nếu đối phương là Trân Quốc Bảo, bao lâu cô ấy cũng nguyện ý chờ. Trong lúc mấy người đàn ông đi qua bên người Tô Nguyệt Đình, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Trong khoảng thời gian này cô ấy được chăm sóc rất tốt, tâm bệnh được trị liệu, thực sự phù hợp với bốn chữ “Nhan sắc như ngọc”. Hơn nữa cô ấy thật sự không giống với những người phụ nữ bình thường. Không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng không yếu ớt, chính là cảm giác có thể làm hàng trăm dây thép trở thành mềm mại, nhắn nhụi, giống như cành liễu phất qua trước mặt trong ngày xuân. Người đàn ông bình thường đều động lòng, nếu đặt ở thời cổ đại, thì chính là tiểu thư khuê các. Trần Quốc Bảo đứng ở nơi cao nhất của quán thịt nướng, nhìn thấy cảnh như vậy, ánh mắt xuất hiện tia nguy hiểm. Có một người đàn ông không nhịn được, thật sự Tô Nguyệt Đình rất hợp ý anh ta, giống hệt Vương Ngữ Yên mà năm đó anh ta say mê. “Người đẹp, có thể kết bạn facebook được không?” Người đàn ông hỏi. Cả người Tô Nguyệt Đình cảnh giác, lui về phía sau lắc đầu: “Không, không cần” Con mẹ nó, trong lòng đàn ông này không tốt, cô ấy thấy quả thực thật đáng thương. Anh ta cố gắng tiếp cận: “Thật đấy, chỉ cần thêm bạn bè. Không sao cả, cô xem” “Cút” Trần Quốc Bảo ôm lấy Tô Nguyệt Đình, cảm giác thân thể căng chặt của cô ấy thả lỏng hơn, trong lòng không hiểu sao đột nhiên tức giận. Anh ta cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Đình: “Anh ta làm khó cô à?” Vừa rồi chính mình cách khá xa, không nghe thấy câu đầu tiên người đàn ông này nói. “Không” Tô Nguyệt Đình nhẹ giọng: “Anh ta muốn xin cách liên lạc” Đầu lưỡi Trần Quốc Bảo để ở trong thành bên của khoang miệng, đè nén cơn tức xuống, nhìn về phía người đàn ông: “Vợ tôi đã mang thai anh còn muốn xin cách liên lạc nữa không?” Tô Nguyệt Đình lập tức đỏ mặt. Vẻ mặt người đàn ông biến đổi, liên tục xua tay: “Tôi xin lỗi người anh em. Tôi không biết, tôi thật sự không Trần Quốc Bảo: “Hiện tại đã biết chưa?” Đối phương ngượng ngùng rời đi.
Chương 479
Tô Nguyệt Đình chỉ nhìn liếc mắt một cái liền đỏ mặt, thấp giọng: “Xong rồi”
Trong lòng Trần Quốc Bảo đắc ý, biết Tô Nguyệt Đình da mặt mỏng cũng không nghĩ muốn vạch trần, cười nói: “Đi rồi”
Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên trên đường có rất nhiều người, tùy ý có thể thấy được các cặp tôi vô cùng thân thiết nắm tay nhau. Trần Quốc Bảo mới đầu còn có chút để ý, thấy Tô Nguyệt Đình suýt nữa bị người khác đâm trúng lập tức kéo người vào trong lồng ngực, mang theo chút tức giận: “Chúng ta nên lái xe đi”
“Không xa nữa, nhìn xem sắp tới rồi” Tô Nguyệt Đình thích bầu không khí náo nhiệt này.
Trần Quốc Bảo khe khế thở dài: “Đi thôi”
Quan hệ của hai người dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy không ai nói rõ, nhưng trong lòng biết rõ ràng, vô cùng ăn ý.
Đi được hơn mười phút, Tô Nguyệt Đình dừng bước chân, nhìn về phía Trần Quốc Bảo: “Tôi không thể đi được nữa”
Trần Quốc Bảo chờ những lời này của cô ấy, nhanh chóng lái xe dẫn người đi. Trước cửa rạp chiếu phim mở một quán thịt nướng, không ít người vây quanh ở trước mặt. Chỗ nào cũng là mùi hương thơm phức của thịt nướng, Tô Nguyệt Đình hung hăng hít vào một hơi.
Trần Quốc Bảo theo bản năng nghĩ muốn di chuyển, xong rồi lại lo lắng, tay trái cầm điện thoại, tay phải vỗ bả vai Tô Nguyệt Đình: “Chờ đi”
Trần Quốc Bảo gửi tin nhắn cho bác sĩ phụ trách: “ Thịt nướng trước cửa rạp chiếu phim có thể ăn không?
Bác sĩ: Trần Quốc Bảo: “Nói tiếng người”.
Bác sĩ: “Ăn thì cũng được, nhưng số lượng vừa phải là tốt rồi, nhớ là không nên ăn đồ lạnh”
Trần Quốc Bảo nghĩ thầm, buổi tối người phụ nữ này lạnh như băng mới không để cho cô ấy ăn đồ lạnh.
Cất điện thoại đi, Trần Quốc Bảo mang Tô Nguyệt Đình đứng ở nơi an toàn hơn một chút, thấp giọng nói: “Đứng đây chờ tôi, tuyệt đối không được đi lung tung”
Ánh mắt Tô Nguyệt Đình cười đến sáng lạn hỏi: “Anh có mua thịt nướng cho tôi không?”
“Có, chờ tôi” Trần Quốc Bảo cẩn thận dặn dò từng chút một.
Tô Nguyệt Đình gật đầu thật mạnh, nếu đối phương là Trân Quốc Bảo, bao lâu cô ấy cũng nguyện ý chờ.
Trong lúc mấy người đàn ông đi qua bên người Tô Nguyệt Đình, nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Trong khoảng thời gian này cô ấy được chăm sóc rất tốt, tâm bệnh được trị liệu, thực sự phù hợp với bốn chữ “Nhan sắc như ngọc”. Hơn nữa cô ấy thật sự không giống với những người phụ nữ bình thường.
Không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng không yếu ớt, chính là cảm giác có thể làm hàng trăm dây thép trở thành mềm mại, nhắn nhụi, giống như cành liễu phất qua trước mặt trong ngày xuân. Người đàn ông bình thường đều động lòng, nếu đặt ở thời cổ đại, thì chính là tiểu thư khuê các.
Trần Quốc Bảo đứng ở nơi cao nhất của quán thịt nướng, nhìn thấy cảnh như vậy, ánh mắt xuất hiện tia nguy hiểm.
Có một người đàn ông không nhịn được, thật sự Tô Nguyệt Đình rất hợp ý anh ta, giống hệt Vương Ngữ Yên mà năm đó anh ta say mê.
“Người đẹp, có thể kết bạn facebook được không?” Người đàn ông hỏi.
Cả người Tô Nguyệt Đình cảnh giác, lui về phía sau lắc đầu: “Không, không cần”
Con mẹ nó, trong lòng đàn ông này không tốt, cô ấy thấy quả thực thật đáng thương.
Anh ta cố gắng tiếp cận: “Thật đấy, chỉ cần thêm bạn bè. Không sao cả, cô xem”
“Cút”
Trần Quốc Bảo ôm lấy Tô Nguyệt Đình, cảm giác thân thể căng chặt của cô ấy thả lỏng hơn, trong lòng không hiểu sao đột nhiên tức giận.
Anh ta cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Đình: “Anh ta làm khó cô à?”
Vừa rồi chính mình cách khá xa, không nghe thấy câu đầu tiên người đàn ông này nói.
“Không”
Tô Nguyệt Đình nhẹ giọng: “Anh ta muốn xin cách liên lạc”
Đầu lưỡi Trần Quốc Bảo để ở trong thành bên của khoang miệng, đè nén cơn tức xuống, nhìn về phía người đàn ông: “Vợ tôi đã mang thai anh còn muốn xin cách liên lạc nữa không?”
Tô Nguyệt Đình lập tức đỏ mặt.
Vẻ mặt người đàn ông biến đổi, liên tục xua tay: “Tôi xin lỗi người anh em. Tôi không biết, tôi thật sự không Trần Quốc Bảo: “Hiện tại đã biết chưa?”
Đối phương ngượng ngùng rời đi.
Cưới Ngay Kẻo LỡTác giả: Cà ChuaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Đừng mà… Đau…” Cơn đau như xé rách nơi th*n d*** khiến Võ Hạ Uyên không chịu nổi mà nức nở, móng tay cô ghim xuống, để lại dấu vết trên tấm lưng người đàn ông. “Thả lỏng.” Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn chút, mồ hôi theo xương quai hàm rắn chắc nhỏ xuống khuôn mặt cô. “Ưm ” Võ Hạ Uyên nỉ non một tiếng. Cảm giác đau đớn nơi h* th*n đã biến mất, thay vào đó là một thức cảm giác vui sướng đến khó tả. Người đàn ông hơi dừng lại. Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta giữ chân cô, điên cuồng tấn công ra vào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cũng bị anh chiếm đoạt đến thảm hại, vấn vương nơi đó là tiếng r*n r* của cô gái. Trên chiếc giường lớn của khách sạn, hai th*n th* tr*n tr** hòa quyện vào nhau, không còn phân biệt, lưu luyến chẳng muốn rời. Sáng hôm sau. Võ Hạ Uyên mở mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm,… Chương 479Tô Nguyệt Đình chỉ nhìn liếc mắt một cái liền đỏ mặt, thấp giọng: “Xong rồi” Trong lòng Trần Quốc Bảo đắc ý, biết Tô Nguyệt Đình da mặt mỏng cũng không nghĩ muốn vạch trần, cười nói: “Đi rồi” Bởi vì hôm nay là chủ nhật nên trên đường có rất nhiều người, tùy ý có thể thấy được các cặp tôi vô cùng thân thiết nắm tay nhau. Trần Quốc Bảo mới đầu còn có chút để ý, thấy Tô Nguyệt Đình suýt nữa bị người khác đâm trúng lập tức kéo người vào trong lồng ngực, mang theo chút tức giận: “Chúng ta nên lái xe đi” “Không xa nữa, nhìn xem sắp tới rồi” Tô Nguyệt Đình thích bầu không khí náo nhiệt này. Trần Quốc Bảo khe khế thở dài: “Đi thôi” Quan hệ của hai người dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy không ai nói rõ, nhưng trong lòng biết rõ ràng, vô cùng ăn ý. Đi được hơn mười phút, Tô Nguyệt Đình dừng bước chân, nhìn về phía Trần Quốc Bảo: “Tôi không thể đi được nữa” Trần Quốc Bảo chờ những lời này của cô ấy, nhanh chóng lái xe dẫn người đi. Trước cửa rạp chiếu phim mở một quán thịt nướng, không ít người vây quanh ở trước mặt. Chỗ nào cũng là mùi hương thơm phức của thịt nướng, Tô Nguyệt Đình hung hăng hít vào một hơi. Trần Quốc Bảo theo bản năng nghĩ muốn di chuyển, xong rồi lại lo lắng, tay trái cầm điện thoại, tay phải vỗ bả vai Tô Nguyệt Đình: “Chờ đi” Trần Quốc Bảo gửi tin nhắn cho bác sĩ phụ trách: “ Thịt nướng trước cửa rạp chiếu phim có thể ăn không? Bác sĩ: Trần Quốc Bảo: “Nói tiếng người”. Bác sĩ: “Ăn thì cũng được, nhưng số lượng vừa phải là tốt rồi, nhớ là không nên ăn đồ lạnh” Trần Quốc Bảo nghĩ thầm, buổi tối người phụ nữ này lạnh như băng mới không để cho cô ấy ăn đồ lạnh. Cất điện thoại đi, Trần Quốc Bảo mang Tô Nguyệt Đình đứng ở nơi an toàn hơn một chút, thấp giọng nói: “Đứng đây chờ tôi, tuyệt đối không được đi lung tung” Ánh mắt Tô Nguyệt Đình cười đến sáng lạn hỏi: “Anh có mua thịt nướng cho tôi không?” “Có, chờ tôi” Trần Quốc Bảo cẩn thận dặn dò từng chút một. Tô Nguyệt Đình gật đầu thật mạnh, nếu đối phương là Trân Quốc Bảo, bao lâu cô ấy cũng nguyện ý chờ. Trong lúc mấy người đàn ông đi qua bên người Tô Nguyệt Đình, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Trong khoảng thời gian này cô ấy được chăm sóc rất tốt, tâm bệnh được trị liệu, thực sự phù hợp với bốn chữ “Nhan sắc như ngọc”. Hơn nữa cô ấy thật sự không giống với những người phụ nữ bình thường. Không đủ mạnh mẽ, nhưng cũng không yếu ớt, chính là cảm giác có thể làm hàng trăm dây thép trở thành mềm mại, nhắn nhụi, giống như cành liễu phất qua trước mặt trong ngày xuân. Người đàn ông bình thường đều động lòng, nếu đặt ở thời cổ đại, thì chính là tiểu thư khuê các. Trần Quốc Bảo đứng ở nơi cao nhất của quán thịt nướng, nhìn thấy cảnh như vậy, ánh mắt xuất hiện tia nguy hiểm. Có một người đàn ông không nhịn được, thật sự Tô Nguyệt Đình rất hợp ý anh ta, giống hệt Vương Ngữ Yên mà năm đó anh ta say mê. “Người đẹp, có thể kết bạn facebook được không?” Người đàn ông hỏi. Cả người Tô Nguyệt Đình cảnh giác, lui về phía sau lắc đầu: “Không, không cần” Con mẹ nó, trong lòng đàn ông này không tốt, cô ấy thấy quả thực thật đáng thương. Anh ta cố gắng tiếp cận: “Thật đấy, chỉ cần thêm bạn bè. Không sao cả, cô xem” “Cút” Trần Quốc Bảo ôm lấy Tô Nguyệt Đình, cảm giác thân thể căng chặt của cô ấy thả lỏng hơn, trong lòng không hiểu sao đột nhiên tức giận. Anh ta cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Đình: “Anh ta làm khó cô à?” Vừa rồi chính mình cách khá xa, không nghe thấy câu đầu tiên người đàn ông này nói. “Không” Tô Nguyệt Đình nhẹ giọng: “Anh ta muốn xin cách liên lạc” Đầu lưỡi Trần Quốc Bảo để ở trong thành bên của khoang miệng, đè nén cơn tức xuống, nhìn về phía người đàn ông: “Vợ tôi đã mang thai anh còn muốn xin cách liên lạc nữa không?” Tô Nguyệt Đình lập tức đỏ mặt. Vẻ mặt người đàn ông biến đổi, liên tục xua tay: “Tôi xin lỗi người anh em. Tôi không biết, tôi thật sự không Trần Quốc Bảo: “Hiện tại đã biết chưa?” Đối phương ngượng ngùng rời đi.