Tác giả:

Thời điểm Bạch Trà mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là một mảnh toàn màu hồng. Cách bố trí căn phòng tràn đầy tâm hồn thiếu nữ, ngọn đèn pha lê trêи trần nhà phát ra ánh sáng sáng ngời, ánh lên khuôn mặt thanh tú của cô gái, khiến cho làn da của cô như ngọc. Cô mở to mắt nhìn mọi thứ xa lạ, trong lòng tràn đầy tò mò và mong chờ nhiệm vụ tiếp theo. Lúc này, trong đầu cô vang lên giọng nói nghiêm túc của hệ thống V587. [ Trà Trà cô phải nhớ rằng nhiệm vụ của cô là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.] [ Chỉ khi cô hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, cô mới có thể mở ra nhiệm vụ tiếp theo và chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng một cách suôn sẻ, cô mới có thể trở lại thế giới của mình.] " Ân ân, ta đã biết." Bạch Trà xoa xoa mắt mình, hệ thống này nói chuyện có chút nhiều. Bất quá, còn may là điều đó vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của cô. Cô từ trêи giường ngồi dậy, đối với mọi thứ trong phòng rất tò mò. Đôi chân trắng nõn bước lên sàn nhà phủ kín thảm lông, ở trong phòng dạo…

Chương 500: Bệ Hạ Thật Ngọt (14)

Nữ Chính Không Đủ Ngọt NgàoTác giả: Mộ Như TửuTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThời điểm Bạch Trà mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là một mảnh toàn màu hồng. Cách bố trí căn phòng tràn đầy tâm hồn thiếu nữ, ngọn đèn pha lê trêи trần nhà phát ra ánh sáng sáng ngời, ánh lên khuôn mặt thanh tú của cô gái, khiến cho làn da của cô như ngọc. Cô mở to mắt nhìn mọi thứ xa lạ, trong lòng tràn đầy tò mò và mong chờ nhiệm vụ tiếp theo. Lúc này, trong đầu cô vang lên giọng nói nghiêm túc của hệ thống V587. [ Trà Trà cô phải nhớ rằng nhiệm vụ của cô là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.] [ Chỉ khi cô hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, cô mới có thể mở ra nhiệm vụ tiếp theo và chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng một cách suôn sẻ, cô mới có thể trở lại thế giới của mình.] " Ân ân, ta đã biết." Bạch Trà xoa xoa mắt mình, hệ thống này nói chuyện có chút nhiều. Bất quá, còn may là điều đó vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của cô. Cô từ trêи giường ngồi dậy, đối với mọi thứ trong phòng rất tò mò. Đôi chân trắng nõn bước lên sàn nhà phủ kín thảm lông, ở trong phòng dạo…     Thu Thủy cùng Hạ Nguyệt đứng tại chỗ đợi trong chốc lát.Bệ hạ thoạt nhìn ngủ rất sâu.Các nàng cũng không thể đem người đánh thức, nhưng là, vẫn luôn nằm ở trong lòng của Thượng Quan Cảnh cũng không quá thích hợp.Do dự trong chốc lát, Thu Thủy tiến lên một bước, mới vừa định lên tiếng.Liền nhìn thấy Thượng Quan Cảnh đứng dậy đem người trong lòng người bế lên, sau đó liền xuống xe ngựa, lập tức đem người đưa về tẩm điện.Hạ Nguyệt cuống quít chạy theo.Thu Thủy lại chậm một bước, biểu tình rất là vi diệu.Bước chân của Thượng Quan Cảnh, trầm ổn hữu lực.Một chút cũng không hoảng loạn.Thoại nhìn cũng không phải là một nam tử ma bệnh gió thổi qua liền lảo đảo......Thượng Quan Cảnh mới vừa đem người đặt lên trên giường, chăn còn chưa kéo xong.Trà Trà liền mơ mơ màng màng mở mắt, "Hoàng huynh?"Cô mềm mại gọi một tiếng, liên một chân đem chăn trên người đá văng, vựng vựng hồ hồ giãy giụa từ trên giường ngồi dậy.Sau đó hai tay duỗi ra, hướng về phía Thượng Quan Cảnh nhào tới, "Ôm."Hạ Nguyệt vừa bước vào, thấy một màn như vậy, suýt chút nữa khóc ra tới.Bệ hạ, ngài ngài ngài ngài biết chính mình đang làm cái gì sao?Đây có thể gọi là ngủ đến hồ đồ?Nàng đứng chỗ đó, gấp đến không được.Mắt thấy bệ hạ ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Cảnh, nàng vừa vội vừa hoảng, quay đầu giơ tay cố ý đánh rơi chung trà, phát ra một tiếng vang."Bệ hạ thứ tội, nô tỳ chân tay vụng về, quấy nhiễu bệ hạ, thỉnh bệ hạ trách phạt......"Trà Trà cả kinh, khôi phục vài phần lý trí.Nhìn nhìn lại động tác của chính mình, ngao......Mình ôm hoàng huynh.Cô hướng về phía Hạ Nguyệt phất phất tay, "Ngươi lui ra ngoài đi."Sau đó lại tiếp tục đặt trở lại thắt lưng của Thượng Quan Cảnh.Hạ Nguyệt cả người đều mộng bức."......" Bước chân hổn loạn rời khỏi tẩm điện.Bệ hạ như thế nào có thể ôm một nam tử lai lịch không rõ, thân phận còn đang có vấn đề chứ?Thu Thủy mới vừa xử lý xong việc vặt vãnh, thấy nàng thần sắc không đúng, vội vàng tiến lên dò hỏi.Hạ Nguyệt nhỏ giọng lặp lại một lần.Hai người cảm xúc thập phần phức tạp, yên lặng ở trên người Thượng Quan Cảnh dán một cái nhãn: Mê hoặc chủ tử!Đồng thời, các nàng cũng ý thức được một việc.Nói đi thì cũng phải nói lại, bệ hạ rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương.Mà Thượng Quan Cảnh thoạt nhìn yếu đuối mong manh, xác thật dễ dàng khiến người động tâm.Cẩn thận hồi tưởng lúc bệ hạ và Thượng Quan Cảnh mới gặp mặt, liền đem người đưa tới thiên điện.Thu Thủy, Hạ Nguyệt tức khắc dâng lên một cổ dự cảm bất hảo.Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra khiếp sợ.Bệ hạ......Chẳng lẽ là coi trọng người nọ?Nghĩ lại, sự khác thường gần đây của bệ hạ, đối người nọ quan tâm như thế nào, Thu Thủy cảm thấy sự tình càng thêm nghiêm trọng."Hạ Nguyệt, ngươi hiện tại mau xuất cung, đi một chuyến phủ tướng quân, cần phải nhờ đại tướng quân nghĩ cách mau chóng tra ra thân phận của người nọ, nói cho ngài ấy, sự tình có khả năng so với trong tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng.""Được."Tẩm điện.Trà Trà bá đạo ôm lấy thắt lưng Thượng Quan Cảnh, ôm một lát, lý trí của cô cũng đã khôi phục không sai biệt lắm."......" Giống như có chút xấu hổ.Cứ ôm như vậy, tựa hồ không quá thích hợp?Đôi mắt đen láy vội xoay chuyển, sau đó,  đem hai mắt nhắm lại, bắt đầu giả bộ ngủ.Đầu nhỏ cố ý cọ cọ một chút.Thượng Quan Cảnh lập tức rũ mắt, nhìn thấy người đang ôm mình, lại ngủ rồi.Mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, giống như cục bột.Hắn giơ tay, chọc chọc vào mặt nhỏ của cô, đầu ngón tay vừa chạm vào người nào đó đang giả ngủ lông mi liền run rẩy.Thượng Quan Cảnh khóe môi hơi câu, cục bột trắng ở giả bộ ngủ?Không ngoan nha.Hắn cười cười đem người một lần nữa đặt lên trên giường, cũng không có vội vã rời đi, mà ngồi ở bên mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt kia trong chốc lát.Thực mau, một trận tiếng bước chân truyền đến.Thu Thủy chậm rãi đi đến, cúi đầu, an tĩnh canh giữ bên cạnh giường của Trà Trà.Thượng Quan Cảnh liếc nhìn một cái, đáy mắt tràn ra một tia ám quang, đứng dậy trở về thiên điện.

    Thu Thủy cùng Hạ Nguyệt đứng tại chỗ đợi trong chốc lát.

Bệ hạ thoạt nhìn ngủ rất sâu.

Các nàng cũng không thể đem người đánh thức, nhưng là, vẫn luôn nằm ở trong lòng của Thượng Quan Cảnh cũng không quá thích hợp.

Do dự trong chốc lát, Thu Thủy tiến lên một bước, mới vừa định lên tiếng.

Liền nhìn thấy Thượng Quan Cảnh đứng dậy đem người trong lòng người bế lên, sau đó liền xuống xe ngựa, lập tức đem người đưa về tẩm điện.

Hạ Nguyệt cuống quít chạy theo.

Thu Thủy lại chậm một bước, biểu tình rất là vi diệu.

Bước chân của Thượng Quan Cảnh, trầm ổn hữu lực.

Một chút cũng không hoảng loạn.

Thoại nhìn cũng không phải là một nam tử ma bệnh gió thổi qua liền lảo đảo......

Thượng Quan Cảnh mới vừa đem người đặt lên trên giường, chăn còn chưa kéo xong.

Trà Trà liền mơ mơ màng màng mở mắt, "Hoàng huynh?"

Cô mềm mại gọi một tiếng, liên một chân đem chăn trên người đá văng, vựng vựng hồ hồ giãy giụa từ trên giường ngồi dậy.

Sau đó hai tay duỗi ra, hướng về phía Thượng Quan Cảnh nhào tới, "Ôm."

Hạ Nguyệt vừa bước vào, thấy một màn như vậy, suýt chút nữa khóc ra tới.

Bệ hạ, ngài ngài ngài ngài biết chính mình đang làm cái gì sao?

Đây có thể gọi là ngủ đến hồ đồ?

Nàng đứng chỗ đó, gấp đến không được.

Mắt thấy bệ hạ ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Cảnh, nàng vừa vội vừa hoảng, quay đầu giơ tay cố ý đánh rơi chung trà, phát ra một tiếng vang.

"Bệ hạ thứ tội, nô tỳ chân tay vụng về, quấy nhiễu bệ hạ, thỉnh bệ hạ trách phạt......"

Trà Trà cả kinh, khôi phục vài phần lý trí.

Nhìn nhìn lại động tác của chính mình, ngao......Mình ôm hoàng huynh.

Cô hướng về phía Hạ Nguyệt phất phất tay, "Ngươi lui ra ngoài đi."

Sau đó lại tiếp tục đặt trở lại thắt lưng của Thượng Quan Cảnh.

Hạ Nguyệt cả người đều mộng bức.

"......" Bước chân hổn loạn rời khỏi tẩm điện.

Bệ hạ như thế nào có thể ôm một nam tử lai lịch không rõ, thân phận còn đang có vấn đề chứ?

Thu Thủy mới vừa xử lý xong việc vặt vãnh, thấy nàng thần sắc không đúng, vội vàng tiến lên dò hỏi.

Hạ Nguyệt nhỏ giọng lặp lại một lần.

Hai người cảm xúc thập phần phức tạp, yên lặng ở trên người Thượng Quan Cảnh dán một cái nhãn: Mê hoặc chủ tử!

Đồng thời, các nàng cũng ý thức được một việc.

Nói đi thì cũng phải nói lại, bệ hạ rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương.

Mà Thượng Quan Cảnh thoạt nhìn yếu đuối mong manh, xác thật dễ dàng khiến người động tâm.

Cẩn thận hồi tưởng lúc bệ hạ và Thượng Quan Cảnh mới gặp mặt, liền đem người đưa tới thiên điện.

Thu Thủy, Hạ Nguyệt tức khắc dâng lên một cổ dự cảm bất hảo.

Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra khiếp sợ.

Bệ hạ......Chẳng lẽ là coi trọng người nọ?

Nghĩ lại, sự khác thường gần đây của bệ hạ, đối người nọ quan tâm như thế nào, Thu Thủy cảm thấy sự tình càng thêm nghiêm trọng.

"Hạ Nguyệt, ngươi hiện tại mau xuất cung, đi một chuyến phủ tướng quân, cần phải nhờ đại tướng quân nghĩ cách mau chóng tra ra thân phận của người nọ, nói cho ngài ấy, sự tình có khả năng so với trong tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng."

"Được."

Tẩm điện.

Trà Trà bá đạo ôm lấy thắt lưng Thượng Quan Cảnh, ôm một lát, lý trí của cô cũng đã khôi phục không sai biệt lắm.

"......" Giống như có chút xấu hổ.

Cứ ôm như vậy, tựa hồ không quá thích hợp?

Đôi mắt đen láy vội xoay chuyển, sau đó,  đem hai mắt nhắm lại, bắt đầu giả bộ ngủ.

Đầu nhỏ cố ý cọ cọ một chút.

Thượng Quan Cảnh lập tức rũ mắt, nhìn thấy người đang ôm mình, lại ngủ rồi.

Mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, giống như cục bột.

Hắn giơ tay, chọc chọc vào mặt nhỏ của cô, đầu ngón tay vừa chạm vào người nào đó đang giả ngủ lông mi liền run rẩy.

Thượng Quan Cảnh khóe môi hơi câu, cục bột trắng ở giả bộ ngủ?

Không ngoan nha.

Hắn cười cười đem người một lần nữa đặt lên trên giường, cũng không có vội vã rời đi, mà ngồi ở bên mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt kia trong chốc lát.

Thực mau, một trận tiếng bước chân truyền đến.

Thu Thủy chậm rãi đi đến, cúi đầu, an tĩnh canh giữ bên cạnh giường của Trà Trà.

Thượng Quan Cảnh liếc nhìn một cái, đáy mắt tràn ra một tia ám quang, đứng dậy trở về thiên điện.

Nữ Chính Không Đủ Ngọt NgàoTác giả: Mộ Như TửuTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngThời điểm Bạch Trà mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là một mảnh toàn màu hồng. Cách bố trí căn phòng tràn đầy tâm hồn thiếu nữ, ngọn đèn pha lê trêи trần nhà phát ra ánh sáng sáng ngời, ánh lên khuôn mặt thanh tú của cô gái, khiến cho làn da của cô như ngọc. Cô mở to mắt nhìn mọi thứ xa lạ, trong lòng tràn đầy tò mò và mong chờ nhiệm vụ tiếp theo. Lúc này, trong đầu cô vang lên giọng nói nghiêm túc của hệ thống V587. [ Trà Trà cô phải nhớ rằng nhiệm vụ của cô là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.] [ Chỉ khi cô hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, cô mới có thể mở ra nhiệm vụ tiếp theo và chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng một cách suôn sẻ, cô mới có thể trở lại thế giới của mình.] " Ân ân, ta đã biết." Bạch Trà xoa xoa mắt mình, hệ thống này nói chuyện có chút nhiều. Bất quá, còn may là điều đó vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của cô. Cô từ trêи giường ngồi dậy, đối với mọi thứ trong phòng rất tò mò. Đôi chân trắng nõn bước lên sàn nhà phủ kín thảm lông, ở trong phòng dạo…     Thu Thủy cùng Hạ Nguyệt đứng tại chỗ đợi trong chốc lát.Bệ hạ thoạt nhìn ngủ rất sâu.Các nàng cũng không thể đem người đánh thức, nhưng là, vẫn luôn nằm ở trong lòng của Thượng Quan Cảnh cũng không quá thích hợp.Do dự trong chốc lát, Thu Thủy tiến lên một bước, mới vừa định lên tiếng.Liền nhìn thấy Thượng Quan Cảnh đứng dậy đem người trong lòng người bế lên, sau đó liền xuống xe ngựa, lập tức đem người đưa về tẩm điện.Hạ Nguyệt cuống quít chạy theo.Thu Thủy lại chậm một bước, biểu tình rất là vi diệu.Bước chân của Thượng Quan Cảnh, trầm ổn hữu lực.Một chút cũng không hoảng loạn.Thoại nhìn cũng không phải là một nam tử ma bệnh gió thổi qua liền lảo đảo......Thượng Quan Cảnh mới vừa đem người đặt lên trên giường, chăn còn chưa kéo xong.Trà Trà liền mơ mơ màng màng mở mắt, "Hoàng huynh?"Cô mềm mại gọi một tiếng, liên một chân đem chăn trên người đá văng, vựng vựng hồ hồ giãy giụa từ trên giường ngồi dậy.Sau đó hai tay duỗi ra, hướng về phía Thượng Quan Cảnh nhào tới, "Ôm."Hạ Nguyệt vừa bước vào, thấy một màn như vậy, suýt chút nữa khóc ra tới.Bệ hạ, ngài ngài ngài ngài biết chính mình đang làm cái gì sao?Đây có thể gọi là ngủ đến hồ đồ?Nàng đứng chỗ đó, gấp đến không được.Mắt thấy bệ hạ ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Cảnh, nàng vừa vội vừa hoảng, quay đầu giơ tay cố ý đánh rơi chung trà, phát ra một tiếng vang."Bệ hạ thứ tội, nô tỳ chân tay vụng về, quấy nhiễu bệ hạ, thỉnh bệ hạ trách phạt......"Trà Trà cả kinh, khôi phục vài phần lý trí.Nhìn nhìn lại động tác của chính mình, ngao......Mình ôm hoàng huynh.Cô hướng về phía Hạ Nguyệt phất phất tay, "Ngươi lui ra ngoài đi."Sau đó lại tiếp tục đặt trở lại thắt lưng của Thượng Quan Cảnh.Hạ Nguyệt cả người đều mộng bức."......" Bước chân hổn loạn rời khỏi tẩm điện.Bệ hạ như thế nào có thể ôm một nam tử lai lịch không rõ, thân phận còn đang có vấn đề chứ?Thu Thủy mới vừa xử lý xong việc vặt vãnh, thấy nàng thần sắc không đúng, vội vàng tiến lên dò hỏi.Hạ Nguyệt nhỏ giọng lặp lại một lần.Hai người cảm xúc thập phần phức tạp, yên lặng ở trên người Thượng Quan Cảnh dán một cái nhãn: Mê hoặc chủ tử!Đồng thời, các nàng cũng ý thức được một việc.Nói đi thì cũng phải nói lại, bệ hạ rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương.Mà Thượng Quan Cảnh thoạt nhìn yếu đuối mong manh, xác thật dễ dàng khiến người động tâm.Cẩn thận hồi tưởng lúc bệ hạ và Thượng Quan Cảnh mới gặp mặt, liền đem người đưa tới thiên điện.Thu Thủy, Hạ Nguyệt tức khắc dâng lên một cổ dự cảm bất hảo.Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra khiếp sợ.Bệ hạ......Chẳng lẽ là coi trọng người nọ?Nghĩ lại, sự khác thường gần đây của bệ hạ, đối người nọ quan tâm như thế nào, Thu Thủy cảm thấy sự tình càng thêm nghiêm trọng."Hạ Nguyệt, ngươi hiện tại mau xuất cung, đi một chuyến phủ tướng quân, cần phải nhờ đại tướng quân nghĩ cách mau chóng tra ra thân phận của người nọ, nói cho ngài ấy, sự tình có khả năng so với trong tưởng tượng của chúng ta còn nghiêm trọng.""Được."Tẩm điện.Trà Trà bá đạo ôm lấy thắt lưng Thượng Quan Cảnh, ôm một lát, lý trí của cô cũng đã khôi phục không sai biệt lắm."......" Giống như có chút xấu hổ.Cứ ôm như vậy, tựa hồ không quá thích hợp?Đôi mắt đen láy vội xoay chuyển, sau đó,  đem hai mắt nhắm lại, bắt đầu giả bộ ngủ.Đầu nhỏ cố ý cọ cọ một chút.Thượng Quan Cảnh lập tức rũ mắt, nhìn thấy người đang ôm mình, lại ngủ rồi.Mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, giống như cục bột.Hắn giơ tay, chọc chọc vào mặt nhỏ của cô, đầu ngón tay vừa chạm vào người nào đó đang giả ngủ lông mi liền run rẩy.Thượng Quan Cảnh khóe môi hơi câu, cục bột trắng ở giả bộ ngủ?Không ngoan nha.Hắn cười cười đem người một lần nữa đặt lên trên giường, cũng không có vội vã rời đi, mà ngồi ở bên mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt kia trong chốc lát.Thực mau, một trận tiếng bước chân truyền đến.Thu Thủy chậm rãi đi đến, cúi đầu, an tĩnh canh giữ bên cạnh giường của Trà Trà.Thượng Quan Cảnh liếc nhìn một cái, đáy mắt tràn ra một tia ám quang, đứng dậy trở về thiên điện.

Chương 500: Bệ Hạ Thật Ngọt (14)