Dịch: Hương Trà Thơm Ngát Hoàng thượng nhìn trúng bức họa của ta.    Sau khi biết được việc này, nương ta giận tím mặt, triệu tập tất cả mọi người lại, vỗ bàn: "Là ai để lộ bức họa của tiểu thư?"    Không có người dám trả lời.    Nương lại càng tức giận, nói với ca ta: "Tra cho ta! Tra ra là ai, ta sẽ không tha cho kẻ đó!"    Việc này đương nhiên không có kết quả.    Kế đó ta ngẩn người trước gương, nương phát giận sang cha ta, cha nhăn mặt nghĩ biện pháp. Thiết nghĩ, cha ta là một quan viên cửu phẩm bé như hạt vừng, muốn ông nghĩ ra được một biện pháp vừa không đắc tội hoàng thượng, lại có thể bảo toàn ta, đúng là quá làm khó ông. Ông mà có thông minh tài trí như vậy thì sớm đã thăng quan phát tài rồi.    Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi cách tiêu tiền kéo quan hệ, trước khi hoàng thượng hạ chỉ, tìm người nhẹ nhàng truyền lời tới ngài: vị Lâm cô nương này đã có hôn phối.    Như vậy mới có thể bảo toàn được thể diện của hoàng thượng.    Cha vội vã ra ngoài ngay tối hôm đó, đi tìm cữu…

Chương 6: Ca khuyên muội, đừng đi tìm chết nhé!

Niệm Niệm Có ĂnTác giả: Thực ra tôi muốn làm con cáTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDịch: Hương Trà Thơm Ngát Hoàng thượng nhìn trúng bức họa của ta.    Sau khi biết được việc này, nương ta giận tím mặt, triệu tập tất cả mọi người lại, vỗ bàn: "Là ai để lộ bức họa của tiểu thư?"    Không có người dám trả lời.    Nương lại càng tức giận, nói với ca ta: "Tra cho ta! Tra ra là ai, ta sẽ không tha cho kẻ đó!"    Việc này đương nhiên không có kết quả.    Kế đó ta ngẩn người trước gương, nương phát giận sang cha ta, cha nhăn mặt nghĩ biện pháp. Thiết nghĩ, cha ta là một quan viên cửu phẩm bé như hạt vừng, muốn ông nghĩ ra được một biện pháp vừa không đắc tội hoàng thượng, lại có thể bảo toàn ta, đúng là quá làm khó ông. Ông mà có thông minh tài trí như vậy thì sớm đã thăng quan phát tài rồi.    Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi cách tiêu tiền kéo quan hệ, trước khi hoàng thượng hạ chỉ, tìm người nhẹ nhàng truyền lời tới ngài: vị Lâm cô nương này đã có hôn phối.    Như vậy mới có thể bảo toàn được thể diện của hoàng thượng.    Cha vội vã ra ngoài ngay tối hôm đó, đi tìm cữu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Hương Trà Thơm NgátLần này ta thực sự chột dạ rồi. Tuy rằng ta cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng các cụ nói thật đúng, quá tam ba bận. Ba lần liền ta đều trốn trước mặt một người, cho dù không phải loạn thần tặc tử, trong suy nghĩ của hắn, ta cũng biến thành loạn thần tặc tử rồi.  Ta nhíu mi, ôm lấy bờ vai của tên cao to, trong não toàn là hồ dán, không biết phải phản ứng như thế nào, thì hắn đã nhàn nhạt mở miệng: “Làm sao, không muốn xuống nữa rồi?”Hắn tưởng ta cố ý dựa vào lòng hắn hay sao? Dù nói từ nhỏ tính cách ta đã giống nam hài, nhưng cũng biết xấu hổ. Tức khắc khuôn mặt trở nên quẫn bách đến không dám ngẩng lên, cấp tốc nhảy xuống.  Hôm nay, tên cao to mặc quan phục, nhìn tràn đầy chính khí, đúng là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà ta không có tí nghiên cứu nào về quan phục, cũng không nhìn ra hắn là mấy phẩm, chỉ biết chất vải này trơn bóng, hoa văn phía trêи rất khác biệt với y phục thêu chim luyện tước của cha ta, chức quan nhất định không thấp.  Cha thường nói với ta: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” (1). Cho dù nói ta không cố ý xâm phạm, bổ nhào vào người ta, nhưng trong tình cảnh này, ta có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, đợi người hỏi tội.  Hắn phủi tay, chỉnh lại y phục, rồi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta: “Sao lần này lại không chạy rồi?”Ôi, quá là xui xẻo. Ta há miệng, nhưng lại không biết nói từ đâu.  Hắn ngược lại cười rồi: “Nói đi, đang ở đây làm gì?”  Ta ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, thật giống một tên tội phạm chạy trốn đã bị bắt lại, thành thành thật thật trả lời: “Từ nhỏ ta đã thích ngồi ngẩn người trêи cây một mình, thường xuyên đến đây chơi, cũng không nghĩ gì nhiều.”  “Từ nhỏ đã thích đến đây chơi?” Hắn cân nhắc hồi lâu, hỏi: “Theo ta biết, thừa tướng không phải là người tốt như vậy. Tại sao lão lại cho phép các ngươi tới đây chơi đùa?”  “Không biết.” Ta nghĩ nghĩ, “Hồi trước, Lâm thái phó mở một trường quan học ở gần đây, con em nhà quan toàn kinh thành đều đến đây đi học. Trêи đường về, mọi người liền phát hiện ra sườn núi nhỏ này. Thừa tướng biết chúng ta hay đến chơi, đặc biệt dặn dò hạ nhân không được tới làm phiền.”  Hắn nhíu mày: “Những năm này các ngươi có gặp qua Huỳnh Hậu Phát (thừa tướng) ở đây không?”  Ta nghĩ lại một hồi, lắc đầu.  Hắn không vướng mắc với ta quá lâu, nói vài câu liền vẫy tay ra hiệu ta có thể đi rồi.  Ta có chút khó tin, đi được mấy bước bèn quay đầu nhìn hắn.  Tên cao to đang nhìn chăm chú cây đa, không biết đang nghĩ gì, cảm thấy ánh mắt của ta, nhìn lại một cái, thình lình phun ra một câu: “Lâm Niệm, trâm cài của ngươi bị lệch rồi.”  “Á?” Ta vội nâng tay lên sửa, chợt cảm thấy kỳ quái: “Làm sao ngươi biết tên ta là Lâm Niệm?”  “Ta còn biết, nếu ngươi lại dám chạy loạn, ta liền bắt ngươi đến hình bộ.” Hắn xoa huyệt thái dương: “Gần đây ít ra cửa thôi, ngoan một chút.”  Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn (2). Các cụ dạy rất phải (3), hiện tại ta y hệt một quả bóng xẹp lép, lời hung ác nào cũng không quăng ra được, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Ta lặng lẽ khinh thường bản thân: quá hèn rồi.  Tối hôm đó, ta ngồi trong tiểu viện của mình, nhìn ánh trăng suy nghĩ cả buổi, vẫn không thể nghĩ ra một kết quả. Lâm Niệm ta thật sự nổi tiếng đến mức người người đều biết rồi sao? Lẽ nào, ta thật sự xinh đẹp đến mức người người đều chết mê chết mệt rồi sao? Ôi, không trách được các cụ vẫn nói hồng nhan họa thủy, dung mạo quá xuất sắc thật đúng là không phải việc gì tốt.  Ta đang thở ngắn than dài thì bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: nhà thừa tướng không phải bị tịch thu hết rồi? Tại sao người của Đại Lý Tự vẫn còn ở ngọn núi phía sau lật qua lật lại? Không phải là Huỳnh Hậu Phát đã giấu vài thứ quan trọng đi chứ?  Ta đau khổ suy nghĩ ở bên này, bên kia nương cũng không hề nhàn rỗi, cho nha hoàn mang mấy cuộn tơ lụa và mẫu y phục đến cho ta xem, để ta chọn đồ tham gia yến hội.  Thoáng cái, tâm trạng ta lại không tốt, tùy ý chọn một bộ, cho người mang đi, gọi Lạc Cầm chuẩn bị nước tắm, đặc biệt dặn dò: "Trời quá nóng rồi, ta muốn tắm nước lạnh."  "Nước lạnh?" Lạc Cầm ngạc nhiên: "Tiểu thư, tắm nước lạnh sẽ sinh bệnh đấy ạ!"  "Đừng để lão gia, phu nhân biết là được rồi." Ta chẳng để ý chút nào: "Ngươi nhanh đi chuẩn bị, đừng làm muộn giờ ta ngủ."  Lạc Cầm lề mà lề mề không muốn đi, đứng sát bên cạnh ta, do dự: "Tiểu thư..."  Ta nổi nóng: "Ngươi có nghe lời không đây? Ta bảo ngươi làm thế nào, ngươi cứ làm thế nấy."  "Sao vậy, muốn sinh bệnh à?" Đúng lúc này ca ta đi vào trong viện, "Lâm Niệm, không nhận ra đấy, muội lại muốn làm kẻ đào ngũ ư?"  Ta không nói chuyện, mười phần tức giận ngồi xuống.  Ca cho Lạc Cầm một ánh mắt, ý bảo đi đi, sau đó thở dài, đến bên cạnh ta ngồi: "Trốn được một lần, có trốn được cả đời không? Lâm Niệm, không phải muội ghét nhất bao cỏ sao?"  Không cần ca nói thì ta cũng biết, ai muốn làm bao cỏ chứ, còn không do cùng đường bí lối à. Ta thẹn quá hóa giận, quay đầu đi, không hé răng.  "Muội muội nhà ta, dung mạo tựa thiên tiên, đến thánh thượng cũng nhìn trúng muội, sao phải để cái tiệc rượu nhỏ nhoi đó vào mắt." Ca vỗ bả vai ta: "Tiểu Niệm, muội đã lớn rồi, không phải là trẻ con ba tuổi nữa, nói trốn là trốn chỉ làm truyện cười cho người ta thôi."  Hừ.  Ca ngồi cùng ta một lúc, ta bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đúng là khá mất mặt, bèn chỉ vào y phục ở bên cạnh: "Ca, ca xem bộ này có đẹp không ạ?"  "Đẹp đấy." Ca ta cười, lộ ra cả hàm răng trắng: "Đừng sợ, muội xem ca muội - ta, cho dù gia thế không hiển hách, cũng coi là hòa nhập khá tốt ở kinh thành này, mỗi ngày xưng huynh gọi đệ với công tử ca nhà trọng thần triều đình. Vương, hầu, tướng quân, thừa tướng, há phải có dòng dõi mới làm nên sao!"(4)  "Ca, câu nói này, hình như, khi tạo phản mới dùng đấy ạ." Ta liếc xéo: "Ca đừng có suốt ngày nói chuyện không giữ miệng."  Ca chẳng thèm để ý, nói: "Muội làm như ca muội ngốc lắm ý, còn có thể nói chuyện lung tung trước mặt người ngoài hay sao?" "Đúng rồi," ta nghĩ đến chuyện lúc sáng, hỏi ca: "Trước đây chúng ta thường đến ngọn núi phía sau nhà thừa tướng chơi, ca còn nhớ không ạ?""Nhớ chứ, sao vậy?"  "Hôm nay một mình muội tới đó, nhìn thấy người của quan phủ đang tìm đồ." Ta có chút tò mò, "Ngọn núi này cũng không giống nơi có thể giấu đồ a."  Ca cũng nhíu mày: "Muội đừng nói thế, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, chỗ mà mọi người xem nhẹ chính là chỗ giấu đồ tốt nhất."  "Giấu đồ?" Ta gật đầu, "Ca, ca nói lão có thể giấu bảo bối ở đâu ạ?"  "Có thể giấu ở đâu à, chỉ có một sườn núi nhỏ, lại không có cái động nào, cũng không có địa đạo, chẳng nhẽ giống như chúng ta, giấu phía dưới gốc cây đa?"  "Đúng rồi, năm ngoái bài tập của ca bị thái phó phê bình cũng chôn ở đấy," ta lấy một miếng quế hoa cao cho vào miệng, "Muội đều nói ca đem đốt đi, ca lại không nỡ, lần này đào núi chắc chắn sẽ lộ ra hết rồi ạ."  "Nói đến chuyện này làm ca cũng nhớ ra." Khuôn mặt ca trở nên nghiêm túc: "Ban đầu, khi chúng ta đào hố ở đó, không phải là mượn một cái hộp gỗ to từ nhà Kiều Vĩnh hay sao. Về sau, khi ca để bài tập vào trong, phát hiện hoa văn trêи cái hộp kia có chút không bình thường, lúc đó ca cũng không để ý nhiều. Nói như vậy, có thể nào bị người đổi rồi không?"  Ta ngạc nhiên, chút nữa thì bị nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm trà: "Ca, ca nói, nếu chúng ta đi đào bây giờ, bảo bối của thừa tướng có còn bên trong hay không ạ?  Ca coi thường nhìn ta, xoa đầu ta: "Tiểu Lâm Niệm à, ca khuyên muội, đừng tìm chết nhé."  Hừ.~~~~~~~~~~~1. Theo trithucvn: Câu “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” có xuất xứ từ “Tam Quốc Chí. Thục chí. Gia Cát Lượng truyện”. Trong đó viết: “Nho sinh tục sĩ, khởi thức thì vụ? Thức thì vụ giả, tại hồ tuấn kiệt” (Tạm dịch: Nho sinh tục sĩ, há chẳng thức thời vụ? Kẻ thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt). “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” nguyên nghĩa là để chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân. Câu thành ngữ này không có ý nghĩa chỉ việc vì tình thế bức bách mà thuận theo sự lên xuống của xã hội mà làm. Càng không có ý nghĩa chỉ một người cần phải “gió chiều nào xoay chiều ấy” để không bị tổn hại lợi ích của bản thân.2. Bản gốc "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": “Tả Truyện" Trang Công thập niên: phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. (Theo Vtudien)3. Bản gốc "Cổ nhân thành bất khi ngã": xuất phát từ “Lễ ký - Đại học”, là câu cảm thán, có ý giác ngộ, dịch nghĩa: những lời cổ nhân nói không lừa gạt ta, cổ nhân nói rất đúng. (Theo baike baidu)4. Bản gốc "Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ": Một câu nói của Trần Thắng (tên chữ là Thiệp), thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. (Theo wikipedia)~~~~~~~~~~Ngát nhìn thấy chữ "cao to", lập tức nghĩ tới "đen hôi" :))Tập tin gởi kèm:Chú thích: Chim luyện tước (google)ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Liên hệ:[email protected]Truyện Full-Đọc truyệnonline,đọc truyệnchữ,truyện hay. Website luôn cập nhật những bộtruyện mớithuộc các thể loại đặc sắc nhưtruyện tiên hiệp,truyện kiếm hiệp, haytruyện ngôn tìnhmột cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.đam mỹ hàitruyện xuyên nhanhngôn tình sủngngôn tình hàitruyện teen hayngôn tình haytruyện đam mỹtruyện ngôn tìnhngôn tình hoànngôn tình ngượctruyện kiếm hiệp haytruyện tiên hiệp haytruyện hệ thốnghi88https://hi88.report/https://hi88com.biz/https://hi88o.com/NEW88MB66Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mởCreative Commons Attribution 4.0 International LicenseĐăng nhập thành viênxTRUYENFULLĐọc truyện online, miễn phí, chất lượng hàng đầu Việt NamĐăng nhậpĐăng kýEmail đăng nhậpMật khẩuĐăng nhậpBạn chưa có tài khoản?Đăng kýHọ và tênEmailGiới tínhNamNữKhácMật khẩuNhập lại mật khẩuĐăng kýBạn đã có tài khoản?Đăng nhậpEmail đăng ký tài khoảnLấy lại mật khẩuBạn đã có tài khoản?Đăng nhậpTài khoản của tôiXin chào,Xin chào,Đăng xuấtĐăng xuấtThông tin cá nhânĐể mở chặn quảng cáo vui lòngxác thực emailThông tin cá nhânSửa thông tinHọ và tênEmailĐã xác thựcSố điện thoạiNgày sinhHọ và tênEmailSố điện thoạiNgày sinhLưu thay đổiĐổi mật khẩuMật khẩu mớiXác nhận mật khẩu mớiLưu thay đổiHủyTruyện đang đọcChưa có truyện đọcĐơn hàng của bạnChưa có đơn hàng nàoLịch sử mua góiChưa có lịch sử mua góiMua Thẻ Chặn Quảng Cáo 📛×1 tháng19.000 VNĐ2 tháng38.000 VNĐ6 tháng149.000 VNĐTiếp tục thanh toánQuyền lợi khi mua- Hạn dùng theo tháng được mua- Tất cả quảng cáo sẽ bị chặn.- Nâng cao trải nghiệm đọc truyện.Lưu ý:Yêu cầu chuyển đúng nội dung chuyển khoản, nếu sai nội dung hệ thống sẽ không hỗ trợThanh toán mã QRĐang tải mã QR...Hoặc thanh toán thủ côngNgân hàng:BIDVChủ tài khoản:CONG TY TNHH ECONTENT HUBSố tài khoản:96488888888Số tiền:0 VNĐNội dung CK:Sau khi chuyển khoản thanh toán, vui lòng đợi 3 đến 5 phút để hệ thống kiểm tra và chặn quảng cáo cho bạn, nếu không được vui lòng đăng nhập lạiMọi thắc mắc, liên hệ, hỗ trợ chat trực tiếptại đây💳📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo📛 Mua Chặn Quảng CáoGói chặn quảng cáoGiá: 19.000 VNĐGói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 thángGói chặn quảng cáoGiá: 38.000 VNĐGói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 thángGói chặn quảng cáoGiá: 149.000 VNĐGói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 thángMUA NGAYX📬 Hòm Thư Góp Ý – Cùng Truyenfull Hoàn Thiện Từng Ngày!Truyenfull luôn trân trọng sự đóng góp từ bạn – những độc giả thân thiết đã đồng hành cùng chúng tôi trong hành trình xây dựng một không gian đọc truyện tốt hơn.💬 Tin vui: Chúng tôi đã lắng nghe và hành động!Thông qua hòm thư góp ý thời gian qua, chúng tôi nhận được nhiều phản hồi về việcquảng cáo xuất hiện quá nhiều. Hiện tại, Truyenfull đãgiảm bớt số lượng quảng cáovàthu nhỏ những quảng cáo không thể gỡ bỏđể hạn chế ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện.🙏 Rất mong bạn thông cảm: quảng cáo là một phần nguồn thu giúp chúng tôi duy trì hoạt động website, nên vẫn cần giữ lại ở mức cần thiết.📱 Truyenfull đã có App chính thức!Chúng tôi vừa ra mắt ứng dụng đọc truyện riêng dành cho điện thoại. Bạn có thể tải và trải nghiệm tại đây:👉[Link tải app]Rất mong bạn sẽ trải nghiệm vàgửi góp ý tại chính hòm thư này, để chúng tôi có thể tiếp tục hoàn thiện ứng dụng, mang lại trải nghiệm tốt nhất cho người dùng.📩 Mọi ý kiến của bạn đều rất quý giá với chúng tôi.Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn ngay tại đây:✍️ Link gửi góp ý:Tại đâyCảm ơn bạn đã đồng hành và góp phần xây dựng Truyenfull ngày càng hoàn thiện! 💖

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hương Trà Thơm Ngát

Lần này ta thực sự chột dạ rồi. Tuy rằng ta cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng các cụ nói thật đúng, quá tam ba bận. Ba lần liền ta đều trốn trước mặt một người, cho dù không phải loạn thần tặc tử, trong suy nghĩ của hắn, ta cũng biến thành loạn thần tặc tử rồi.

  

Ta nhíu mi, ôm lấy bờ vai của tên cao to, trong não toàn là hồ dán, không biết phải phản ứng như thế nào, thì hắn đã nhàn nhạt mở miệng: “Làm sao, không muốn xuống nữa rồi?”

Hắn tưởng ta cố ý dựa vào lòng hắn hay sao? Dù nói từ nhỏ tính cách ta đã giống nam hài, nhưng cũng biết xấu hổ. Tức khắc khuôn mặt trở nên quẫn bách đến không dám ngẩng lên, cấp tốc nhảy xuống.

  

Hôm nay, tên cao to mặc quan phục, nhìn tràn đầy chính khí, đúng là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà ta không có tí nghiên cứu nào về quan phục, cũng không nhìn ra hắn là mấy phẩm, chỉ biết chất vải này trơn bóng, hoa văn phía trêи rất khác biệt với y phục thêu chim luyện tước của cha ta, chức quan nhất định không thấp.

  

Cha thường nói với ta: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” (1). Cho dù nói ta không cố ý xâm phạm, bổ nhào vào người ta, nhưng trong tình cảnh này, ta có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, đợi người hỏi tội.

  

Hắn phủi tay, chỉnh lại y phục, rồi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta: “Sao lần này lại không chạy rồi?”

Ôi, quá là xui xẻo. Ta há miệng, nhưng lại không biết nói từ đâu.

  

Hắn ngược lại cười rồi: “Nói đi, đang ở đây làm gì?”

  

Ta ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, thật giống một tên tội phạm chạy trốn đã bị bắt lại, thành thành thật thật trả lời: “Từ nhỏ ta đã thích ngồi ngẩn người trêи cây một mình, thường xuyên đến đây chơi, cũng không nghĩ gì nhiều.”

  

“Từ nhỏ đã thích đến đây chơi?” Hắn cân nhắc hồi lâu, hỏi: “Theo ta biết, thừa tướng không phải là người tốt như vậy. Tại sao lão lại cho phép các ngươi tới đây chơi đùa?”

  

“Không biết.” Ta nghĩ nghĩ, “Hồi trước, Lâm thái phó mở một trường quan học ở gần đây, con em nhà quan toàn kinh thành đều đến đây đi học. Trêи đường về, mọi người liền phát hiện ra sườn núi nhỏ này. Thừa tướng biết chúng ta hay đến chơi, đặc biệt dặn dò hạ nhân không được tới làm phiền.”

  

Hắn nhíu mày: “Những năm này các ngươi có gặp qua Huỳnh Hậu Phát (thừa tướng) ở đây không?”

  

Ta nghĩ lại một hồi, lắc đầu.

  

Hắn không vướng mắc với ta quá lâu, nói vài câu liền vẫy tay ra hiệu ta có thể đi rồi.

  

Ta có chút khó tin, đi được mấy bước bèn quay đầu nhìn hắn.

  

Tên cao to đang nhìn chăm chú cây đa, không biết đang nghĩ gì, cảm thấy ánh mắt của ta, nhìn lại một cái, thình lình phun ra một câu: “Lâm Niệm, trâm cài của ngươi bị lệch rồi.”

  

“Á?” Ta vội nâng tay lên sửa, chợt cảm thấy kỳ quái: “Làm sao ngươi biết tên ta là Lâm Niệm?”

  

“Ta còn biết, nếu ngươi lại dám chạy loạn, ta liền bắt ngươi đến hình bộ.” Hắn xoa huyệt thái dương: “Gần đây ít ra cửa thôi, ngoan một chút.”

  

Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn (2). Các cụ dạy rất phải (3), hiện tại ta y hệt một quả bóng xẹp lép, lời hung ác nào cũng không quăng ra được, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Ta lặng lẽ khinh thường bản thân: quá hèn rồi.

  

Tối hôm đó, ta ngồi trong tiểu viện của mình, nhìn ánh trăng suy nghĩ cả buổi, vẫn không thể nghĩ ra một kết quả. Lâm Niệm ta thật sự nổi tiếng đến mức người người đều biết rồi sao? Lẽ nào, ta thật sự xinh đẹp đến mức người người đều chết mê chết mệt rồi sao? Ôi, không trách được các cụ vẫn nói hồng nhan họa thủy, dung mạo quá xuất sắc thật đúng là không phải việc gì tốt.

  

Ta đang thở ngắn than dài thì bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: nhà thừa tướng không phải bị tịch thu hết rồi? Tại sao người của Đại Lý Tự vẫn còn ở ngọn núi phía sau lật qua lật lại? Không phải là Huỳnh Hậu Phát đã giấu vài thứ quan trọng đi chứ?

  

Ta đau khổ suy nghĩ ở bên này, bên kia nương cũng không hề nhàn rỗi, cho nha hoàn mang mấy cuộn tơ lụa và mẫu y phục đến cho ta xem, để ta chọn đồ tham gia yến hội.

  

Thoáng cái, tâm trạng ta lại không tốt, tùy ý chọn một bộ, cho người mang đi, gọi Lạc Cầm chuẩn bị nước tắm, đặc biệt dặn dò: "Trời quá nóng rồi, ta muốn tắm nước lạnh."

  

"Nước lạnh?" Lạc Cầm ngạc nhiên: "Tiểu thư, tắm nước lạnh sẽ sinh bệnh đấy ạ!"

  

"Đừng để lão gia, phu nhân biết là được rồi." Ta chẳng để ý chút nào: "Ngươi nhanh đi chuẩn bị, đừng làm muộn giờ ta ngủ."

  

Lạc Cầm lề mà lề mề không muốn đi, đứng sát bên cạnh ta, do dự: "Tiểu thư..."

  

Ta nổi nóng: "Ngươi có nghe lời không đây? Ta bảo ngươi làm thế nào, ngươi cứ làm thế nấy."

  

"Sao vậy, muốn sinh bệnh à?" Đúng lúc này ca ta đi vào trong viện, "Lâm Niệm, không nhận ra đấy, muội lại muốn làm kẻ đào ngũ ư?"

  

Ta không nói chuyện, mười phần tức giận ngồi xuống.

  

Ca cho Lạc Cầm một ánh mắt, ý bảo đi đi, sau đó thở dài, đến bên cạnh ta ngồi: "Trốn được một lần, có trốn được cả đời không? Lâm Niệm, không phải muội ghét nhất bao cỏ sao?"

  

Không cần ca nói thì ta cũng biết, ai muốn làm bao cỏ chứ, còn không do cùng đường bí lối à. Ta thẹn quá hóa giận, quay đầu đi, không hé răng.

  

"Muội muội nhà ta, dung mạo tựa thiên tiên, đến thánh thượng cũng nhìn trúng muội, sao phải để cái tiệc rượu nhỏ nhoi đó vào mắt." Ca vỗ bả vai ta: "Tiểu Niệm, muội đã lớn rồi, không phải là trẻ con ba tuổi nữa, nói trốn là trốn chỉ làm truyện cười cho người ta thôi."

  

Hừ.

  

Ca ngồi cùng ta một lúc, ta bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đúng là khá mất mặt, bèn chỉ vào y phục ở bên cạnh: "Ca, ca xem bộ này có đẹp không ạ?"

  

"Đẹp đấy." Ca ta cười, lộ ra cả hàm răng trắng: "Đừng sợ, muội xem ca muội - ta, cho dù gia thế không hiển hách, cũng coi là hòa nhập khá tốt ở kinh thành này, mỗi ngày xưng huynh gọi đệ với công tử ca nhà trọng thần triều đình. Vương, hầu, tướng quân, thừa tướng, há phải có dòng dõi mới làm nên sao!"(4)

  

"Ca, câu nói này, hình như, khi tạo phản mới dùng đấy ạ." Ta liếc xéo: "Ca đừng có suốt ngày nói chuyện không giữ miệng."

  

Ca chẳng thèm để ý, nói: "Muội làm như ca muội ngốc lắm ý, còn có thể nói chuyện lung tung trước mặt người ngoài hay sao?" 

"Đúng rồi," ta nghĩ đến chuyện lúc sáng, hỏi ca: "Trước đây chúng ta thường đến ngọn núi phía sau nhà thừa tướng chơi, ca còn nhớ không ạ?"

"Nhớ chứ, sao vậy?"

  

"Hôm nay một mình muội tới đó, nhìn thấy người của quan phủ đang tìm đồ." Ta có chút tò mò, "Ngọn núi này cũng không giống nơi có thể giấu đồ a."

  

Ca cũng nhíu mày: "Muội đừng nói thế, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, chỗ mà mọi người xem nhẹ chính là chỗ giấu đồ tốt nhất."  

"Giấu đồ?" Ta gật đầu, "Ca, ca nói lão có thể giấu bảo bối ở đâu ạ?"

  

"Có thể giấu ở đâu à, chỉ có một sườn núi nhỏ, lại không có cái động nào, cũng không có địa đạo, chẳng nhẽ giống như chúng ta, giấu phía dưới gốc cây đa?"

  

"Đúng rồi, năm ngoái bài tập của ca bị thái phó phê bình cũng chôn ở đấy," ta lấy một miếng quế hoa cao cho vào miệng, "Muội đều nói ca đem đốt đi, ca lại không nỡ, lần này đào núi chắc chắn sẽ lộ ra hết rồi ạ."

  

"Nói đến chuyện này làm ca cũng nhớ ra." Khuôn mặt ca trở nên nghiêm túc: "Ban đầu, khi chúng ta đào hố ở đó, không phải là mượn một cái hộp gỗ to từ nhà Kiều Vĩnh hay sao. Về sau, khi ca để bài tập vào trong, phát hiện hoa văn trêи cái hộp kia có chút không bình thường, lúc đó ca cũng không để ý nhiều. Nói như vậy, có thể nào bị người đổi rồi không?"

  

Ta ngạc nhiên, chút nữa thì bị nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm trà: "Ca, ca nói, nếu chúng ta đi đào bây giờ, bảo bối của thừa tướng có còn bên trong hay không ạ?

  

Ca coi thường nhìn ta, xoa đầu ta: "Tiểu Lâm Niệm à, ca khuyên muội, đừng tìm chết nhé."

  

Hừ.

~~~~~~~~~~~

1. Theo trithucvn: Câu “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” có xuất xứ từ “Tam Quốc Chí. Thục chí. Gia Cát Lượng truyện”. Trong đó viết: “Nho sinh tục sĩ, khởi thức thì vụ? Thức thì vụ giả, tại hồ tuấn kiệt” (Tạm dịch: Nho sinh tục sĩ, há chẳng thức thời vụ? Kẻ thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt). “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” nguyên nghĩa là để chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân. Câu thành ngữ này không có ý nghĩa chỉ việc vì tình thế bức bách mà thuận theo sự lên xuống của xã hội mà làm. Càng không có ý nghĩa chỉ một người cần phải “gió chiều nào xoay chiều ấy” để không bị tổn hại lợi ích của bản thân.

2. Bản gốc "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": “Tả Truyện" Trang Công thập niên: phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. (Theo Vtudien)

3. Bản gốc "Cổ nhân thành bất khi ngã": xuất phát từ “Lễ ký - Đại học”, là câu cảm thán, có ý giác ngộ, dịch nghĩa: những lời cổ nhân nói không lừa gạt ta, cổ nhân nói rất đúng. (Theo baike baidu)

4. Bản gốc "Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ": Một câu nói của Trần Thắng (tên chữ là Thiệp), thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. (Theo wikipedia)

~~~~~~~~~~

Ngát nhìn thấy chữ "cao to", lập tức nghĩ tới "đen hôi" :))

Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Chim luyện tước (google)

Image removed.

Chương

trước

Chương

tiếp

Báo lỗi chương

Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Liên hệ:

[email protected]

Truyện Full

-

Đọc truyện

online,

đọc truyện

chữ,

truyện hay

. Website luôn cập nhật những bộ

truyện mới

thuộc các thể loại đặc sắc như

truyện tiên hiệp

,

truyện kiếm hiệp

, hay

truyện ngôn tình

một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

hi88

https://hi88.report/

https://hi88com.biz/

https://hi88o.com/

NEW88

MB66

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở

Creative Commons Attribution 4.0 International License


Đăng nhập thành viên

x

TRUYENFULL

Đọc truyện online, miễn phí, chất lượng hàng đầu Việt Nam

  • Đăng nhập

  • Đăng ký

Email đăng nhập

Mật khẩu

Đăng nhập

Bạn chưa có tài khoản?

Đăng ký

Họ và tên

Email

Giới tính

Nam

Nữ

Khác

Mật khẩu

Nhập lại mật khẩu

Đăng ký

Bạn đã có tài khoản?

Đăng nhập

Email đăng ký tài khoản

Lấy lại mật khẩu

Bạn đã có tài khoản?

Đăng nhập

Tài khoản của tôi

Xin chào,

Xin chào,

Đăng xuất

Đăng xuất

Thông tin cá nhân

Để mở chặn quảng cáo vui lòng

xác thực email

Thông tin cá nhân

Sửa thông tin

Họ và tên

Email

Đã xác thực

Số điện thoại

Ngày sinh

Họ và tên

Email

Số điện thoại

Ngày sinh

Lưu thay đổi

Đổi mật khẩu

Mật khẩu mới

Xác nhận mật khẩu mới

Lưu thay đổi

Hủy

Truyện đang đọc

Chưa có truyện đọc

Đơn hàng của bạn

Chưa có đơn hàng nào

Lịch sử mua gói

Chưa có lịch sử mua gói

Mua Thẻ Chặn Quảng Cáo 📛

×

1 tháng

19.000 VNĐ

2 tháng

38.000 VNĐ

6 tháng

149.000 VNĐ

Tiếp tục thanh toán

Quyền lợi khi mua

- Hạn dùng theo tháng được mua

- Tất cả quảng cáo sẽ bị chặn.

- Nâng cao trải nghiệm đọc truyện.

Lưu ý:

Yêu cầu chuyển đúng nội dung chuyển khoản, nếu sai nội dung hệ thống sẽ không hỗ trợ

Thanh toán mã QR

Đang tải mã QR...

Image removed.

Hoặc thanh toán thủ công

Ngân hàng:

BIDV

Chủ tài khoản:

CONG TY TNHH ECONTENT HUB

Số tài khoản:

96488888888

Số tiền:

0 VNĐ

Nội dung CK:

Sau khi chuyển khoản thanh toán, vui lòng đợi 3 đến 5 phút để hệ thống kiểm tra và chặn quảng cáo cho bạn, nếu không được vui lòng đăng nhập lại

Mọi thắc mắc, liên hệ, hỗ trợ chat trực tiếp

tại đây

💳

📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo

📛 Mua Chặn Quảng Cáo

Gói chặn quảng cáo

Giá: 19.000 VNĐ

Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng

Gói chặn quảng cáo

Giá: 38.000 VNĐ

Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng

Gói chặn quảng cáo

Giá: 149.000 VNĐ

Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng

MUA NGAY

X

📬 Hòm Thư Góp Ý – Cùng Truyenfull Hoàn Thiện Từng Ngày!

Truyenfull luôn trân trọng sự đóng góp từ bạn – những độc giả thân thiết đã đồng hành cùng chúng tôi trong hành trình xây dựng một không gian đọc truyện tốt hơn.

💬 Tin vui: Chúng tôi đã lắng nghe và hành động!

Thông qua hòm thư góp ý thời gian qua, chúng tôi nhận được nhiều phản hồi về việc

quảng cáo xuất hiện quá nhiều

. Hiện tại, Truyenfull đã

giảm bớt số lượng quảng cáo

thu nhỏ những quảng cáo không thể gỡ bỏ

để hạn chế ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện.

🙏 Rất mong bạn thông cảm: quảng cáo là một phần nguồn thu giúp chúng tôi duy trì hoạt động website, nên vẫn cần giữ lại ở mức cần thiết.

📱 Truyenfull đã có App chính thức!

Chúng tôi vừa ra mắt ứng dụng đọc truyện riêng dành cho điện thoại. Bạn có thể tải và trải nghiệm tại đây:

👉

[Link tải app]

Rất mong bạn sẽ trải nghiệm và

gửi góp ý tại chính hòm thư này

, để chúng tôi có thể tiếp tục hoàn thiện ứng dụng, mang lại trải nghiệm tốt nhất cho người dùng.

📩 Mọi ý kiến của bạn đều rất quý giá với chúng tôi.

Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn ngay tại đây:

✍️ Link gửi góp ý:

Tại đây

Cảm ơn bạn đã đồng hành và góp phần xây dựng Truyenfull ngày càng hoàn thiện! 💖

Niệm Niệm Có ĂnTác giả: Thực ra tôi muốn làm con cáTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDịch: Hương Trà Thơm Ngát Hoàng thượng nhìn trúng bức họa của ta.    Sau khi biết được việc này, nương ta giận tím mặt, triệu tập tất cả mọi người lại, vỗ bàn: "Là ai để lộ bức họa của tiểu thư?"    Không có người dám trả lời.    Nương lại càng tức giận, nói với ca ta: "Tra cho ta! Tra ra là ai, ta sẽ không tha cho kẻ đó!"    Việc này đương nhiên không có kết quả.    Kế đó ta ngẩn người trước gương, nương phát giận sang cha ta, cha nhăn mặt nghĩ biện pháp. Thiết nghĩ, cha ta là một quan viên cửu phẩm bé như hạt vừng, muốn ông nghĩ ra được một biện pháp vừa không đắc tội hoàng thượng, lại có thể bảo toàn ta, đúng là quá làm khó ông. Ông mà có thông minh tài trí như vậy thì sớm đã thăng quan phát tài rồi.    Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi cách tiêu tiền kéo quan hệ, trước khi hoàng thượng hạ chỉ, tìm người nhẹ nhàng truyền lời tới ngài: vị Lâm cô nương này đã có hôn phối.    Như vậy mới có thể bảo toàn được thể diện của hoàng thượng.    Cha vội vã ra ngoài ngay tối hôm đó, đi tìm cữu… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Hương Trà Thơm NgátLần này ta thực sự chột dạ rồi. Tuy rằng ta cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng các cụ nói thật đúng, quá tam ba bận. Ba lần liền ta đều trốn trước mặt một người, cho dù không phải loạn thần tặc tử, trong suy nghĩ của hắn, ta cũng biến thành loạn thần tặc tử rồi.  Ta nhíu mi, ôm lấy bờ vai của tên cao to, trong não toàn là hồ dán, không biết phải phản ứng như thế nào, thì hắn đã nhàn nhạt mở miệng: “Làm sao, không muốn xuống nữa rồi?”Hắn tưởng ta cố ý dựa vào lòng hắn hay sao? Dù nói từ nhỏ tính cách ta đã giống nam hài, nhưng cũng biết xấu hổ. Tức khắc khuôn mặt trở nên quẫn bách đến không dám ngẩng lên, cấp tốc nhảy xuống.  Hôm nay, tên cao to mặc quan phục, nhìn tràn đầy chính khí, đúng là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà ta không có tí nghiên cứu nào về quan phục, cũng không nhìn ra hắn là mấy phẩm, chỉ biết chất vải này trơn bóng, hoa văn phía trêи rất khác biệt với y phục thêu chim luyện tước của cha ta, chức quan nhất định không thấp.  Cha thường nói với ta: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” (1). Cho dù nói ta không cố ý xâm phạm, bổ nhào vào người ta, nhưng trong tình cảnh này, ta có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, đợi người hỏi tội.  Hắn phủi tay, chỉnh lại y phục, rồi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta: “Sao lần này lại không chạy rồi?”Ôi, quá là xui xẻo. Ta há miệng, nhưng lại không biết nói từ đâu.  Hắn ngược lại cười rồi: “Nói đi, đang ở đây làm gì?”  Ta ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, thật giống một tên tội phạm chạy trốn đã bị bắt lại, thành thành thật thật trả lời: “Từ nhỏ ta đã thích ngồi ngẩn người trêи cây một mình, thường xuyên đến đây chơi, cũng không nghĩ gì nhiều.”  “Từ nhỏ đã thích đến đây chơi?” Hắn cân nhắc hồi lâu, hỏi: “Theo ta biết, thừa tướng không phải là người tốt như vậy. Tại sao lão lại cho phép các ngươi tới đây chơi đùa?”  “Không biết.” Ta nghĩ nghĩ, “Hồi trước, Lâm thái phó mở một trường quan học ở gần đây, con em nhà quan toàn kinh thành đều đến đây đi học. Trêи đường về, mọi người liền phát hiện ra sườn núi nhỏ này. Thừa tướng biết chúng ta hay đến chơi, đặc biệt dặn dò hạ nhân không được tới làm phiền.”  Hắn nhíu mày: “Những năm này các ngươi có gặp qua Huỳnh Hậu Phát (thừa tướng) ở đây không?”  Ta nghĩ lại một hồi, lắc đầu.  Hắn không vướng mắc với ta quá lâu, nói vài câu liền vẫy tay ra hiệu ta có thể đi rồi.  Ta có chút khó tin, đi được mấy bước bèn quay đầu nhìn hắn.  Tên cao to đang nhìn chăm chú cây đa, không biết đang nghĩ gì, cảm thấy ánh mắt của ta, nhìn lại một cái, thình lình phun ra một câu: “Lâm Niệm, trâm cài của ngươi bị lệch rồi.”  “Á?” Ta vội nâng tay lên sửa, chợt cảm thấy kỳ quái: “Làm sao ngươi biết tên ta là Lâm Niệm?”  “Ta còn biết, nếu ngươi lại dám chạy loạn, ta liền bắt ngươi đến hình bộ.” Hắn xoa huyệt thái dương: “Gần đây ít ra cửa thôi, ngoan một chút.”  Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn (2). Các cụ dạy rất phải (3), hiện tại ta y hệt một quả bóng xẹp lép, lời hung ác nào cũng không quăng ra được, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Ta lặng lẽ khinh thường bản thân: quá hèn rồi.  Tối hôm đó, ta ngồi trong tiểu viện của mình, nhìn ánh trăng suy nghĩ cả buổi, vẫn không thể nghĩ ra một kết quả. Lâm Niệm ta thật sự nổi tiếng đến mức người người đều biết rồi sao? Lẽ nào, ta thật sự xinh đẹp đến mức người người đều chết mê chết mệt rồi sao? Ôi, không trách được các cụ vẫn nói hồng nhan họa thủy, dung mạo quá xuất sắc thật đúng là không phải việc gì tốt.  Ta đang thở ngắn than dài thì bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: nhà thừa tướng không phải bị tịch thu hết rồi? Tại sao người của Đại Lý Tự vẫn còn ở ngọn núi phía sau lật qua lật lại? Không phải là Huỳnh Hậu Phát đã giấu vài thứ quan trọng đi chứ?  Ta đau khổ suy nghĩ ở bên này, bên kia nương cũng không hề nhàn rỗi, cho nha hoàn mang mấy cuộn tơ lụa và mẫu y phục đến cho ta xem, để ta chọn đồ tham gia yến hội.  Thoáng cái, tâm trạng ta lại không tốt, tùy ý chọn một bộ, cho người mang đi, gọi Lạc Cầm chuẩn bị nước tắm, đặc biệt dặn dò: "Trời quá nóng rồi, ta muốn tắm nước lạnh."  "Nước lạnh?" Lạc Cầm ngạc nhiên: "Tiểu thư, tắm nước lạnh sẽ sinh bệnh đấy ạ!"  "Đừng để lão gia, phu nhân biết là được rồi." Ta chẳng để ý chút nào: "Ngươi nhanh đi chuẩn bị, đừng làm muộn giờ ta ngủ."  Lạc Cầm lề mà lề mề không muốn đi, đứng sát bên cạnh ta, do dự: "Tiểu thư..."  Ta nổi nóng: "Ngươi có nghe lời không đây? Ta bảo ngươi làm thế nào, ngươi cứ làm thế nấy."  "Sao vậy, muốn sinh bệnh à?" Đúng lúc này ca ta đi vào trong viện, "Lâm Niệm, không nhận ra đấy, muội lại muốn làm kẻ đào ngũ ư?"  Ta không nói chuyện, mười phần tức giận ngồi xuống.  Ca cho Lạc Cầm một ánh mắt, ý bảo đi đi, sau đó thở dài, đến bên cạnh ta ngồi: "Trốn được một lần, có trốn được cả đời không? Lâm Niệm, không phải muội ghét nhất bao cỏ sao?"  Không cần ca nói thì ta cũng biết, ai muốn làm bao cỏ chứ, còn không do cùng đường bí lối à. Ta thẹn quá hóa giận, quay đầu đi, không hé răng.  "Muội muội nhà ta, dung mạo tựa thiên tiên, đến thánh thượng cũng nhìn trúng muội, sao phải để cái tiệc rượu nhỏ nhoi đó vào mắt." Ca vỗ bả vai ta: "Tiểu Niệm, muội đã lớn rồi, không phải là trẻ con ba tuổi nữa, nói trốn là trốn chỉ làm truyện cười cho người ta thôi."  Hừ.  Ca ngồi cùng ta một lúc, ta bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, đúng là khá mất mặt, bèn chỉ vào y phục ở bên cạnh: "Ca, ca xem bộ này có đẹp không ạ?"  "Đẹp đấy." Ca ta cười, lộ ra cả hàm răng trắng: "Đừng sợ, muội xem ca muội - ta, cho dù gia thế không hiển hách, cũng coi là hòa nhập khá tốt ở kinh thành này, mỗi ngày xưng huynh gọi đệ với công tử ca nhà trọng thần triều đình. Vương, hầu, tướng quân, thừa tướng, há phải có dòng dõi mới làm nên sao!"(4)  "Ca, câu nói này, hình như, khi tạo phản mới dùng đấy ạ." Ta liếc xéo: "Ca đừng có suốt ngày nói chuyện không giữ miệng."  Ca chẳng thèm để ý, nói: "Muội làm như ca muội ngốc lắm ý, còn có thể nói chuyện lung tung trước mặt người ngoài hay sao?" "Đúng rồi," ta nghĩ đến chuyện lúc sáng, hỏi ca: "Trước đây chúng ta thường đến ngọn núi phía sau nhà thừa tướng chơi, ca còn nhớ không ạ?""Nhớ chứ, sao vậy?"  "Hôm nay một mình muội tới đó, nhìn thấy người của quan phủ đang tìm đồ." Ta có chút tò mò, "Ngọn núi này cũng không giống nơi có thể giấu đồ a."  Ca cũng nhíu mày: "Muội đừng nói thế, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, chỗ mà mọi người xem nhẹ chính là chỗ giấu đồ tốt nhất."  "Giấu đồ?" Ta gật đầu, "Ca, ca nói lão có thể giấu bảo bối ở đâu ạ?"  "Có thể giấu ở đâu à, chỉ có một sườn núi nhỏ, lại không có cái động nào, cũng không có địa đạo, chẳng nhẽ giống như chúng ta, giấu phía dưới gốc cây đa?"  "Đúng rồi, năm ngoái bài tập của ca bị thái phó phê bình cũng chôn ở đấy," ta lấy một miếng quế hoa cao cho vào miệng, "Muội đều nói ca đem đốt đi, ca lại không nỡ, lần này đào núi chắc chắn sẽ lộ ra hết rồi ạ."  "Nói đến chuyện này làm ca cũng nhớ ra." Khuôn mặt ca trở nên nghiêm túc: "Ban đầu, khi chúng ta đào hố ở đó, không phải là mượn một cái hộp gỗ to từ nhà Kiều Vĩnh hay sao. Về sau, khi ca để bài tập vào trong, phát hiện hoa văn trêи cái hộp kia có chút không bình thường, lúc đó ca cũng không để ý nhiều. Nói như vậy, có thể nào bị người đổi rồi không?"  Ta ngạc nhiên, chút nữa thì bị nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm trà: "Ca, ca nói, nếu chúng ta đi đào bây giờ, bảo bối của thừa tướng có còn bên trong hay không ạ?  Ca coi thường nhìn ta, xoa đầu ta: "Tiểu Lâm Niệm à, ca khuyên muội, đừng tìm chết nhé."  Hừ.~~~~~~~~~~~1. Theo trithucvn: Câu “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” có xuất xứ từ “Tam Quốc Chí. Thục chí. Gia Cát Lượng truyện”. Trong đó viết: “Nho sinh tục sĩ, khởi thức thì vụ? Thức thì vụ giả, tại hồ tuấn kiệt” (Tạm dịch: Nho sinh tục sĩ, há chẳng thức thời vụ? Kẻ thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt). “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” nguyên nghĩa là để chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân. Câu thành ngữ này không có ý nghĩa chỉ việc vì tình thế bức bách mà thuận theo sự lên xuống của xã hội mà làm. Càng không có ý nghĩa chỉ một người cần phải “gió chiều nào xoay chiều ấy” để không bị tổn hại lợi ích của bản thân.2. Bản gốc "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": “Tả Truyện" Trang Công thập niên: phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc. (Theo Vtudien)3. Bản gốc "Cổ nhân thành bất khi ngã": xuất phát từ “Lễ ký - Đại học”, là câu cảm thán, có ý giác ngộ, dịch nghĩa: những lời cổ nhân nói không lừa gạt ta, cổ nhân nói rất đúng. (Theo baike baidu)4. Bản gốc "Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ": Một câu nói của Trần Thắng (tên chữ là Thiệp), thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. (Theo wikipedia)~~~~~~~~~~Ngát nhìn thấy chữ "cao to", lập tức nghĩ tới "đen hôi" :))Tập tin gởi kèm:Chú thích: Chim luyện tước (google)ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.Liên hệ:[email protected]Truyện Full-Đọc truyệnonline,đọc truyệnchữ,truyện hay. Website luôn cập nhật những bộtruyện mớithuộc các thể loại đặc sắc nhưtruyện tiên hiệp,truyện kiếm hiệp, haytruyện ngôn tìnhmột cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.đam mỹ hàitruyện xuyên nhanhngôn tình sủngngôn tình hàitruyện teen hayngôn tình haytruyện đam mỹtruyện ngôn tìnhngôn tình hoànngôn tình ngượctruyện kiếm hiệp haytruyện tiên hiệp haytruyện hệ thốnghi88https://hi88.report/https://hi88com.biz/https://hi88o.com/NEW88MB66Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mởCreative Commons Attribution 4.0 International LicenseĐăng nhập thành viênxTRUYENFULLĐọc truyện online, miễn phí, chất lượng hàng đầu Việt NamĐăng nhậpĐăng kýEmail đăng nhậpMật khẩuĐăng nhậpBạn chưa có tài khoản?Đăng kýHọ và tênEmailGiới tínhNamNữKhácMật khẩuNhập lại mật khẩuĐăng kýBạn đã có tài khoản?Đăng nhậpEmail đăng ký tài khoảnLấy lại mật khẩuBạn đã có tài khoản?Đăng nhậpTài khoản của tôiXin chào,Xin chào,Đăng xuấtĐăng xuấtThông tin cá nhânĐể mở chặn quảng cáo vui lòngxác thực emailThông tin cá nhânSửa thông tinHọ và tênEmailĐã xác thựcSố điện thoạiNgày sinhHọ và tênEmailSố điện thoạiNgày sinhLưu thay đổiĐổi mật khẩuMật khẩu mớiXác nhận mật khẩu mớiLưu thay đổiHủyTruyện đang đọcChưa có truyện đọcĐơn hàng của bạnChưa có đơn hàng nàoLịch sử mua góiChưa có lịch sử mua góiMua Thẻ Chặn Quảng Cáo 📛×1 tháng19.000 VNĐ2 tháng38.000 VNĐ6 tháng149.000 VNĐTiếp tục thanh toánQuyền lợi khi mua- Hạn dùng theo tháng được mua- Tất cả quảng cáo sẽ bị chặn.- Nâng cao trải nghiệm đọc truyện.Lưu ý:Yêu cầu chuyển đúng nội dung chuyển khoản, nếu sai nội dung hệ thống sẽ không hỗ trợThanh toán mã QRĐang tải mã QR...Hoặc thanh toán thủ côngNgân hàng:BIDVChủ tài khoản:CONG TY TNHH ECONTENT HUBSố tài khoản:96488888888Số tiền:0 VNĐNội dung CK:Sau khi chuyển khoản thanh toán, vui lòng đợi 3 đến 5 phút để hệ thống kiểm tra và chặn quảng cáo cho bạn, nếu không được vui lòng đăng nhập lạiMọi thắc mắc, liên hệ, hỗ trợ chat trực tiếptại đây💳📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo📛 Mua Chặn Quảng CáoGói chặn quảng cáoGiá: 19.000 VNĐGói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 thángGói chặn quảng cáoGiá: 38.000 VNĐGói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 thángGói chặn quảng cáoGiá: 149.000 VNĐGói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 thángMUA NGAYX📬 Hòm Thư Góp Ý – Cùng Truyenfull Hoàn Thiện Từng Ngày!Truyenfull luôn trân trọng sự đóng góp từ bạn – những độc giả thân thiết đã đồng hành cùng chúng tôi trong hành trình xây dựng một không gian đọc truyện tốt hơn.💬 Tin vui: Chúng tôi đã lắng nghe và hành động!Thông qua hòm thư góp ý thời gian qua, chúng tôi nhận được nhiều phản hồi về việcquảng cáo xuất hiện quá nhiều. Hiện tại, Truyenfull đãgiảm bớt số lượng quảng cáovàthu nhỏ những quảng cáo không thể gỡ bỏđể hạn chế ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện.🙏 Rất mong bạn thông cảm: quảng cáo là một phần nguồn thu giúp chúng tôi duy trì hoạt động website, nên vẫn cần giữ lại ở mức cần thiết.📱 Truyenfull đã có App chính thức!Chúng tôi vừa ra mắt ứng dụng đọc truyện riêng dành cho điện thoại. Bạn có thể tải và trải nghiệm tại đây:👉[Link tải app]Rất mong bạn sẽ trải nghiệm vàgửi góp ý tại chính hòm thư này, để chúng tôi có thể tiếp tục hoàn thiện ứng dụng, mang lại trải nghiệm tốt nhất cho người dùng.📩 Mọi ý kiến của bạn đều rất quý giá với chúng tôi.Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn ngay tại đây:✍️ Link gửi góp ý:Tại đâyCảm ơn bạn đã đồng hành và góp phần xây dựng Truyenfull ngày càng hoàn thiện! 💖

Chương 6: Ca khuyên muội, đừng đi tìm chết nhé!