Tác giả:

Cô nổi tiếng xinh đẹp, học giỏi trong trường. Vì thế đó cũng là lý do có nhiều người ngưỡng mộ cô nhưng cũng không thiếu những kẻ ghen tị với cô. Tưởng rằng cô chỉ biết học nhưng ai ngờ cô cũng thích một người. Một chàng trai nổi tiếng là soái ca của trường, luôn dịu dành đối với các cô gái đã thế còn học giỏi, thân thiện. Anh tên Dương Tuấn Thành là hình mẫu lí tưởng của các cô gái, đang học năm bốn trên cô ba năm. Nhưng cũng chính vì thế mà cô chỉ có thể thích không dám nói ra. Nhưng vào một buổi chiều khi cô đang vẽ giữa sân trường không bóng người, ánh chiều tà lên sân trường bỗng biến bầu không khí trở nên lãng mạn. Cô đang say sưa vẽ thì đằng sau giọng ồm ồm phát lên " Đẹp quá!" Cô bất giác quay người lại. Người đàn ông dáng người cao to, khoẻ khoắn cùng làn da trắng với vài vết gân xanh nổi lên. Còn khuôn mặt đẹp không tì vết, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cùng làn da mịn màng. Rồi cô chợt nhận ra đó là người cô thầm thích bấy lâu nay. Cô bắt đầu đỏ mặt đứng lên chẳng nói được…

Chương 9: Nghi Ngờ

Được Gặp Lại EmTác giả: @RyenllaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô nổi tiếng xinh đẹp, học giỏi trong trường. Vì thế đó cũng là lý do có nhiều người ngưỡng mộ cô nhưng cũng không thiếu những kẻ ghen tị với cô. Tưởng rằng cô chỉ biết học nhưng ai ngờ cô cũng thích một người. Một chàng trai nổi tiếng là soái ca của trường, luôn dịu dành đối với các cô gái đã thế còn học giỏi, thân thiện. Anh tên Dương Tuấn Thành là hình mẫu lí tưởng của các cô gái, đang học năm bốn trên cô ba năm. Nhưng cũng chính vì thế mà cô chỉ có thể thích không dám nói ra. Nhưng vào một buổi chiều khi cô đang vẽ giữa sân trường không bóng người, ánh chiều tà lên sân trường bỗng biến bầu không khí trở nên lãng mạn. Cô đang say sưa vẽ thì đằng sau giọng ồm ồm phát lên " Đẹp quá!" Cô bất giác quay người lại. Người đàn ông dáng người cao to, khoẻ khoắn cùng làn da trắng với vài vết gân xanh nổi lên. Còn khuôn mặt đẹp không tì vết, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cùng làn da mịn màng. Rồi cô chợt nhận ra đó là người cô thầm thích bấy lâu nay. Cô bắt đầu đỏ mặt đứng lên chẳng nói được… Cũng đã qua một tháng làm tăng ca.Trên con đường mòn trở về nhà cô nghĩ nốt hôm nay thôi rồi mai sẽ trở lại như cũ.Nghĩ thế cô càng quyết tâm hơn đi bộ về đến nhà.Đứng trước nhà cô sựng người nhìn qua chiếc xe bóng loán của anh cô không khỏi ngạc nhiên, nghĩ mình không biết cô nên vàoCô đang phân vân không biết có nên vào hay không thì giọng nói của Mộc Hoa làm cô tỉnh mộng nhìn về phía Mộc HoaMộc Hoa nãy giờ đã thấy cô đứng trước cứ đờ người liền lớn tiếng kêu cô:" Anh Anh, mau vào đây"Cô nghe thấy tiếng gọi, hướng mắt về con người cao to như hắn đang ở trong nhà.Cô mới từ từ bước vào nhà, nhìn thấy anh và Mộc Hoa cười đùa, cô đang định vào trong thì Mộc Hoa đứng lên níu tay cô giữ cô lại nói:" Ngồi lại chút đi, anh ấy rất muốn gặp cậu đấy"Anh nhìn cô từ trên xuống rồi mỉm cười đứng lên nói:" Đúng vậy, lần trước về sớm nên chẳng có cơ hội nói chuyện nhiều.Mong lần này có thể làm quen với em" Anh nhìn cô ánh mắt không rời khỏi cô, ánh mắt anh tỏ vẻ thích thúCô nhìn anh rồi lạnh nhạt đáp:" Tôi rất vinh hạnh khi được gặp anh" nói rồi cô từ từ ngồi xuống.Cô nhìn đĩa cam trên bàn rồi nhíu mày lại ánh mắt hướng về anh.Cô từng nhớ rất rõ anh bị dị ứng với cam do thời đi học anh cùng cô đã từng đi ăn kem thấy anh không ăn cô nhanh miệng hỏi:" Sao anh không ăn" nói rồi cô nhìn anhAnh đáp:" Anh bị dị ứng với cam"Quay lại hiện tại, cô liền cầm miếng cam dơ ra trước mặt anh nói:" Mời anh" cô nói giọng nhẹ nhàng, tâm trạng hồi hộp không biết anh có ăn hay khôngAnh thấy cô có thành ý liền đưa tay ra cầm lấy miếng cam rồi đáp:" Cảm ơn em" xong đó anh bóc vỏ bỏ ngay miếng cam vào miệngCô ngơ ngác nhìn anh rồi nhanh miệng hỏi trong ngỡ ngàng:" Anh ăn được cam sao?" cô rất lo lắng vậy tại sao lúc đó lại nói dị ứngĂn xong anh ngước lên nhìn cô đáp:" Không, ai nói anh không ăn được cam à" anh thắc mắcCô cứng đờ chẳng lẻ anh bị sang chấn tâm lí đến nổi quên mất mình bị dị ứng gì, sau đó cô thấy anh vẫn đang hỏi cô đáp:" À không, em nghĩ anh bị dị ứng"" Sao em lại nói vậy" anh ngơ ngác hỏi cô rồi bổ sung tiếp một câu:" Thiệt ra thì anh cũng có một người anh trai bị dị ứng với cam hay em biết ảnh à."Nghe xong cô ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi:" Anh trai của anh là ai?" cô thật sự muốn biết câu trả lời hay người năm xưa là anh trai của anh chứ không phải anhAnh nhìn cô rồi trả lời:" Thiệt ra anh có người anh trai sinh đôi tên là Dương Tuấn Kiên hiện tại đang làm ở tập đoàn Dương Thị, anh ấy là người ít nói lạnh lùng nhưng theo anh biết thì anh ấy bị dị ứng với cam" anh chẳng hiểu là tại sao mình lại kể anh trai cho cô nghe chắc là vì muốn anh trai mình thoát ế, bao năm nay anh chỉ thấy Dương Tuấn Kiên lạnh lùng, cô đơn một mình nên hơi lo không biết anh mình có bị gay không nên lần nào gặp ai cũng muốn giới thiệu ngayLúc này hàng vạn câu hỏi đang thắc mắc cần được giải đáp trong đầu cô.Cô chợt nghĩ chẳng lẽ hắn là người mà cô thầm thích và giờ cô vẫn thích hắn.Suy nghĩ một hồi chưa kịp lên tiếng thì Mộc Hoa nói" Tập đoàn Dương Thị á, anh trai anh à sao anh không nhắc gì đến anh ấy cho em biết" ánh mắt Mộc Hoa đang toét lửa tình xem ra thì anh trai của Dương Tuấn Thành còn ghê gớm và giàu có hơn cả anh.Thật ra Mộc Hoa quen anh chỉ vì nhà anh giàu nhưng bây giờ lại xuất hiện đâu ra người anh trai này cô thật sự muốn quen biết hắnAnh nhìn Mộc Hoa ánh mắt nghi ngờ rồi đáp:" Anh quên nhưng nếu em muốn biết thì sau khi về chung một nhà thì chúng ta có thể gặp ảnh"Cô hơi bàng hoàng với những lời nói của anh rồi lập tức hỏi tiếp:" Tôi thấy anh hơi quen, có khi nào chúng ta đã từng gặp nhau không?" cô hỏi với ánh mắt đâm chiêuAnh nhìn cô rồi trả lời:" Anh nghĩ là không nghe nói chúng ta từng học chung nên có vẻ đã từng gặp nhau nhưng anh không hề quen biết em trước đó" anh hơi tiếc nuối nếu anh có thể gặp cô sớm hơn thì anh chắc hẳn sẽ thích cô nhưng hiện tại anh lại là bạn trai của Mộc Hoa mất rồiNghe câu trả lời, cô không nói gì mà lặng lẽ bước về phòng nhưng trước khi đi cô nói:" Em hơi mệt nên xin phép trước" cô nói rồi nhấc từng bước chân nặng chĩu về phía phòng côBây giờ chỉ còn anh và Mộc Hoa ở ngoài.Mộc Hoa lên tiếng:" Hay bữa nào chúng ta hẹn anh trai anh đi ăn cơm"Thấy ánh mắt của cô anh không khỏi nghi ngờ rồi lạnh nhạt đáp:" Anh ấy rất bận thời gian về nhà còn không có thì sao mà có thời gian đi ăn cơm".Lúc này trong lòng anh biết chắc rằng Mộc Hoa đang để ý tới anh hai nên từ chối khéo.Khi anh quen cô, anh đã thích cô ngay từ đầu nhưng càng về sau anh điều tra thì thấy Mộc Hoa ăn chơi chát tán với một đống người, anh không khỏi thất vọng nhưng anh đã yêu cô mất rồi nên cứ nghĩ cô sẽ dần thích anh vậy mà giờ cô còn chuyển đối tượng thành anh hai anh.Đương nhiên là anh không muốnThấy anh như vậy cô càng khinh thường, anh của anh bận rộn bấy nhiêu thì anh lại rảnh rỗi bấy nhiêu.Nên cảm thấy chán anh vì làm sao anh có thể cho cô chỗ dựa vững chắc hơn anh trai anh được.Mộc Hoa nhíu mày rồi lạnh nhạt nói:" Vậy được rồi cũng trễ rồi anh về đi" nói rồi Mộc Hoa đẩy anh ra khỏi cửa rồi khoá cửa lạiTrước khi anh ra về Mộc Hoa còn nói:" Nếu không có gì thì mai đừng gặp, em có việc bận" nói rồi Mộc Hoa nghĩ anh cũng đã hết giá trị đợi đén khi ả quen được Dương Tuấn Kiên sẽ tiễn Dương Tuấn Thành đi ngay..

Cũng đã qua một tháng làm tăng ca.

Trên con đường mòn trở về nhà cô nghĩ nốt hôm nay thôi rồi mai sẽ trở lại như cũ.

Nghĩ thế cô càng quyết tâm hơn đi bộ về đến nhà.

Đứng trước nhà cô sựng người nhìn qua chiếc xe bóng loán của anh cô không khỏi ngạc nhiên, nghĩ mình không biết cô nên vào

Cô đang phân vân không biết có nên vào hay không thì giọng nói của Mộc Hoa làm cô tỉnh mộng nhìn về phía Mộc Hoa

Mộc Hoa nãy giờ đã thấy cô đứng trước cứ đờ người liền lớn tiếng kêu cô:" Anh Anh, mau vào đây"

Cô nghe thấy tiếng gọi, hướng mắt về con người cao to như hắn đang ở trong nhà.

Cô mới từ từ bước vào nhà, nhìn thấy anh và Mộc Hoa cười đùa, cô đang định vào trong thì Mộc Hoa đứng lên níu tay cô giữ cô lại nói:" Ngồi lại chút đi, anh ấy rất muốn gặp cậu đấy"

Anh nhìn cô từ trên xuống rồi mỉm cười đứng lên nói:" Đúng vậy, lần trước về sớm nên chẳng có cơ hội nói chuyện nhiều.

Mong lần này có thể làm quen với em" Anh nhìn cô ánh mắt không rời khỏi cô, ánh mắt anh tỏ vẻ thích thú

Cô nhìn anh rồi lạnh nhạt đáp:" Tôi rất vinh hạnh khi được gặp anh" nói rồi cô từ từ ngồi xuống.

Cô nhìn đĩa cam trên bàn rồi nhíu mày lại ánh mắt hướng về anh.

Cô từng nhớ rất rõ anh bị dị ứng với cam do thời đi học anh cùng cô đã từng đi ăn kem thấy anh không ăn cô nhanh miệng hỏi:" Sao anh không ăn" nói rồi cô nhìn anh

Anh đáp:" Anh bị dị ứng với cam"

Quay lại hiện tại, cô liền cầm miếng cam dơ ra trước mặt anh nói:" Mời anh" cô nói giọng nhẹ nhàng, tâm trạng hồi hộp không biết anh có ăn hay không

Anh thấy cô có thành ý liền đưa tay ra cầm lấy miếng cam rồi đáp:" Cảm ơn em" xong đó anh bóc vỏ bỏ ngay miếng cam vào miệng

Cô ngơ ngác nhìn anh rồi nhanh miệng hỏi trong ngỡ ngàng:" Anh ăn được cam sao?" cô rất lo lắng vậy tại sao lúc đó lại nói dị ứng

Ăn xong anh ngước lên nhìn cô đáp:" Không, ai nói anh không ăn được cam à" anh thắc mắc

Cô cứng đờ chẳng lẻ anh bị sang chấn tâm lí đến nổi quên mất mình bị dị ứng gì, sau đó cô thấy anh vẫn đang hỏi cô đáp:" À không, em nghĩ anh bị dị ứng"

" Sao em lại nói vậy" anh ngơ ngác hỏi cô rồi bổ sung tiếp một câu:" Thiệt ra thì anh cũng có một người anh trai bị dị ứng với cam hay em biết ảnh à."

Nghe xong cô ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi:" Anh trai của anh là ai?" cô thật sự muốn biết câu trả lời hay người năm xưa là anh trai của anh chứ không phải anh

Anh nhìn cô rồi trả lời:" Thiệt ra anh có người anh trai sinh đôi tên là Dương Tuấn Kiên hiện tại đang làm ở tập đoàn Dương Thị, anh ấy là người ít nói lạnh lùng nhưng theo anh biết thì anh ấy bị dị ứng với cam" anh chẳng hiểu là tại sao mình lại kể anh trai cho cô nghe chắc là vì muốn anh trai mình thoát ế, bao năm nay anh chỉ thấy Dương Tuấn Kiên lạnh lùng, cô đơn một mình nên hơi lo không biết anh mình có bị gay không nên lần nào gặp ai cũng muốn giới thiệu ngay

Lúc này hàng vạn câu hỏi đang thắc mắc cần được giải đáp trong đầu cô.

Cô chợt nghĩ chẳng lẽ hắn là người mà cô thầm thích và giờ cô vẫn thích hắn.

Suy nghĩ một hồi chưa kịp lên tiếng thì Mộc Hoa nói

" Tập đoàn Dương Thị á, anh trai anh à sao anh không nhắc gì đến anh ấy cho em biết" ánh mắt Mộc Hoa đang toét lửa tình xem ra thì anh trai của Dương Tuấn Thành còn ghê gớm và giàu có hơn cả anh.

Thật ra Mộc Hoa quen anh chỉ vì nhà anh giàu nhưng bây giờ lại xuất hiện đâu ra người anh trai này cô thật sự muốn quen biết hắn

Anh nhìn Mộc Hoa ánh mắt nghi ngờ rồi đáp:" Anh quên nhưng nếu em muốn biết thì sau khi về chung một nhà thì chúng ta có thể gặp ảnh"

Cô hơi bàng hoàng với những lời nói của anh rồi lập tức hỏi tiếp:" Tôi thấy anh hơi quen, có khi nào chúng ta đã từng gặp nhau không?" cô hỏi với ánh mắt đâm chiêu

Anh nhìn cô rồi trả lời:" Anh nghĩ là không nghe nói chúng ta từng học chung nên có vẻ đã từng gặp nhau nhưng anh không hề quen biết em trước đó" anh hơi tiếc nuối nếu anh có thể gặp cô sớm hơn thì anh chắc hẳn sẽ thích cô nhưng hiện tại anh lại là bạn trai của Mộc Hoa mất rồi

Nghe câu trả lời, cô không nói gì mà lặng lẽ bước về phòng nhưng trước khi đi cô nói:" Em hơi mệt nên xin phép trước" cô nói rồi nhấc từng bước chân nặng chĩu về phía phòng cô

Bây giờ chỉ còn anh và Mộc Hoa ở ngoài.

Mộc Hoa lên tiếng:" Hay bữa nào chúng ta hẹn anh trai anh đi ăn cơm"

Thấy ánh mắt của cô anh không khỏi nghi ngờ rồi lạnh nhạt đáp:" Anh ấy rất bận thời gian về nhà còn không có thì sao mà có thời gian đi ăn cơm".

Lúc này trong lòng anh biết chắc rằng Mộc Hoa đang để ý tới anh hai nên từ chối khéo.

Khi anh quen cô, anh đã thích cô ngay từ đầu nhưng càng về sau anh điều tra thì thấy Mộc Hoa ăn chơi chát tán với một đống người, anh không khỏi thất vọng nhưng anh đã yêu cô mất rồi nên cứ nghĩ cô sẽ dần thích anh vậy mà giờ cô còn chuyển đối tượng thành anh hai anh.

Đương nhiên là anh không muốn

Thấy anh như vậy cô càng khinh thường, anh của anh bận rộn bấy nhiêu thì anh lại rảnh rỗi bấy nhiêu.

Nên cảm thấy chán anh vì làm sao anh có thể cho cô chỗ dựa vững chắc hơn anh trai anh được.

Mộc Hoa nhíu mày rồi lạnh nhạt nói:" Vậy được rồi cũng trễ rồi anh về đi" nói rồi Mộc Hoa đẩy anh ra khỏi cửa rồi khoá cửa lại

Trước khi anh ra về Mộc Hoa còn nói:" Nếu không có gì thì mai đừng gặp, em có việc bận" nói rồi Mộc Hoa nghĩ anh cũng đã hết giá trị đợi đén khi ả quen được Dương Tuấn Kiên sẽ tiễn Dương Tuấn Thành đi ngay..

Được Gặp Lại EmTác giả: @RyenllaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô nổi tiếng xinh đẹp, học giỏi trong trường. Vì thế đó cũng là lý do có nhiều người ngưỡng mộ cô nhưng cũng không thiếu những kẻ ghen tị với cô. Tưởng rằng cô chỉ biết học nhưng ai ngờ cô cũng thích một người. Một chàng trai nổi tiếng là soái ca của trường, luôn dịu dành đối với các cô gái đã thế còn học giỏi, thân thiện. Anh tên Dương Tuấn Thành là hình mẫu lí tưởng của các cô gái, đang học năm bốn trên cô ba năm. Nhưng cũng chính vì thế mà cô chỉ có thể thích không dám nói ra. Nhưng vào một buổi chiều khi cô đang vẽ giữa sân trường không bóng người, ánh chiều tà lên sân trường bỗng biến bầu không khí trở nên lãng mạn. Cô đang say sưa vẽ thì đằng sau giọng ồm ồm phát lên " Đẹp quá!" Cô bất giác quay người lại. Người đàn ông dáng người cao to, khoẻ khoắn cùng làn da trắng với vài vết gân xanh nổi lên. Còn khuôn mặt đẹp không tì vết, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cùng làn da mịn màng. Rồi cô chợt nhận ra đó là người cô thầm thích bấy lâu nay. Cô bắt đầu đỏ mặt đứng lên chẳng nói được… Cũng đã qua một tháng làm tăng ca.Trên con đường mòn trở về nhà cô nghĩ nốt hôm nay thôi rồi mai sẽ trở lại như cũ.Nghĩ thế cô càng quyết tâm hơn đi bộ về đến nhà.Đứng trước nhà cô sựng người nhìn qua chiếc xe bóng loán của anh cô không khỏi ngạc nhiên, nghĩ mình không biết cô nên vàoCô đang phân vân không biết có nên vào hay không thì giọng nói của Mộc Hoa làm cô tỉnh mộng nhìn về phía Mộc HoaMộc Hoa nãy giờ đã thấy cô đứng trước cứ đờ người liền lớn tiếng kêu cô:" Anh Anh, mau vào đây"Cô nghe thấy tiếng gọi, hướng mắt về con người cao to như hắn đang ở trong nhà.Cô mới từ từ bước vào nhà, nhìn thấy anh và Mộc Hoa cười đùa, cô đang định vào trong thì Mộc Hoa đứng lên níu tay cô giữ cô lại nói:" Ngồi lại chút đi, anh ấy rất muốn gặp cậu đấy"Anh nhìn cô từ trên xuống rồi mỉm cười đứng lên nói:" Đúng vậy, lần trước về sớm nên chẳng có cơ hội nói chuyện nhiều.Mong lần này có thể làm quen với em" Anh nhìn cô ánh mắt không rời khỏi cô, ánh mắt anh tỏ vẻ thích thúCô nhìn anh rồi lạnh nhạt đáp:" Tôi rất vinh hạnh khi được gặp anh" nói rồi cô từ từ ngồi xuống.Cô nhìn đĩa cam trên bàn rồi nhíu mày lại ánh mắt hướng về anh.Cô từng nhớ rất rõ anh bị dị ứng với cam do thời đi học anh cùng cô đã từng đi ăn kem thấy anh không ăn cô nhanh miệng hỏi:" Sao anh không ăn" nói rồi cô nhìn anhAnh đáp:" Anh bị dị ứng với cam"Quay lại hiện tại, cô liền cầm miếng cam dơ ra trước mặt anh nói:" Mời anh" cô nói giọng nhẹ nhàng, tâm trạng hồi hộp không biết anh có ăn hay khôngAnh thấy cô có thành ý liền đưa tay ra cầm lấy miếng cam rồi đáp:" Cảm ơn em" xong đó anh bóc vỏ bỏ ngay miếng cam vào miệngCô ngơ ngác nhìn anh rồi nhanh miệng hỏi trong ngỡ ngàng:" Anh ăn được cam sao?" cô rất lo lắng vậy tại sao lúc đó lại nói dị ứngĂn xong anh ngước lên nhìn cô đáp:" Không, ai nói anh không ăn được cam à" anh thắc mắcCô cứng đờ chẳng lẻ anh bị sang chấn tâm lí đến nổi quên mất mình bị dị ứng gì, sau đó cô thấy anh vẫn đang hỏi cô đáp:" À không, em nghĩ anh bị dị ứng"" Sao em lại nói vậy" anh ngơ ngác hỏi cô rồi bổ sung tiếp một câu:" Thiệt ra thì anh cũng có một người anh trai bị dị ứng với cam hay em biết ảnh à."Nghe xong cô ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi:" Anh trai của anh là ai?" cô thật sự muốn biết câu trả lời hay người năm xưa là anh trai của anh chứ không phải anhAnh nhìn cô rồi trả lời:" Thiệt ra anh có người anh trai sinh đôi tên là Dương Tuấn Kiên hiện tại đang làm ở tập đoàn Dương Thị, anh ấy là người ít nói lạnh lùng nhưng theo anh biết thì anh ấy bị dị ứng với cam" anh chẳng hiểu là tại sao mình lại kể anh trai cho cô nghe chắc là vì muốn anh trai mình thoát ế, bao năm nay anh chỉ thấy Dương Tuấn Kiên lạnh lùng, cô đơn một mình nên hơi lo không biết anh mình có bị gay không nên lần nào gặp ai cũng muốn giới thiệu ngayLúc này hàng vạn câu hỏi đang thắc mắc cần được giải đáp trong đầu cô.Cô chợt nghĩ chẳng lẽ hắn là người mà cô thầm thích và giờ cô vẫn thích hắn.Suy nghĩ một hồi chưa kịp lên tiếng thì Mộc Hoa nói" Tập đoàn Dương Thị á, anh trai anh à sao anh không nhắc gì đến anh ấy cho em biết" ánh mắt Mộc Hoa đang toét lửa tình xem ra thì anh trai của Dương Tuấn Thành còn ghê gớm và giàu có hơn cả anh.Thật ra Mộc Hoa quen anh chỉ vì nhà anh giàu nhưng bây giờ lại xuất hiện đâu ra người anh trai này cô thật sự muốn quen biết hắnAnh nhìn Mộc Hoa ánh mắt nghi ngờ rồi đáp:" Anh quên nhưng nếu em muốn biết thì sau khi về chung một nhà thì chúng ta có thể gặp ảnh"Cô hơi bàng hoàng với những lời nói của anh rồi lập tức hỏi tiếp:" Tôi thấy anh hơi quen, có khi nào chúng ta đã từng gặp nhau không?" cô hỏi với ánh mắt đâm chiêuAnh nhìn cô rồi trả lời:" Anh nghĩ là không nghe nói chúng ta từng học chung nên có vẻ đã từng gặp nhau nhưng anh không hề quen biết em trước đó" anh hơi tiếc nuối nếu anh có thể gặp cô sớm hơn thì anh chắc hẳn sẽ thích cô nhưng hiện tại anh lại là bạn trai của Mộc Hoa mất rồiNghe câu trả lời, cô không nói gì mà lặng lẽ bước về phòng nhưng trước khi đi cô nói:" Em hơi mệt nên xin phép trước" cô nói rồi nhấc từng bước chân nặng chĩu về phía phòng côBây giờ chỉ còn anh và Mộc Hoa ở ngoài.Mộc Hoa lên tiếng:" Hay bữa nào chúng ta hẹn anh trai anh đi ăn cơm"Thấy ánh mắt của cô anh không khỏi nghi ngờ rồi lạnh nhạt đáp:" Anh ấy rất bận thời gian về nhà còn không có thì sao mà có thời gian đi ăn cơm".Lúc này trong lòng anh biết chắc rằng Mộc Hoa đang để ý tới anh hai nên từ chối khéo.Khi anh quen cô, anh đã thích cô ngay từ đầu nhưng càng về sau anh điều tra thì thấy Mộc Hoa ăn chơi chát tán với một đống người, anh không khỏi thất vọng nhưng anh đã yêu cô mất rồi nên cứ nghĩ cô sẽ dần thích anh vậy mà giờ cô còn chuyển đối tượng thành anh hai anh.Đương nhiên là anh không muốnThấy anh như vậy cô càng khinh thường, anh của anh bận rộn bấy nhiêu thì anh lại rảnh rỗi bấy nhiêu.Nên cảm thấy chán anh vì làm sao anh có thể cho cô chỗ dựa vững chắc hơn anh trai anh được.Mộc Hoa nhíu mày rồi lạnh nhạt nói:" Vậy được rồi cũng trễ rồi anh về đi" nói rồi Mộc Hoa đẩy anh ra khỏi cửa rồi khoá cửa lạiTrước khi anh ra về Mộc Hoa còn nói:" Nếu không có gì thì mai đừng gặp, em có việc bận" nói rồi Mộc Hoa nghĩ anh cũng đã hết giá trị đợi đén khi ả quen được Dương Tuấn Kiên sẽ tiễn Dương Tuấn Thành đi ngay..

Chương 9: Nghi Ngờ