Tác giả:

Năm Thành Đức thứ hai đầy sương giá, Tiết Lệnh Vi tránh ở phía sau cây cột, lặng lẽ nhìn một nam một nữ bị áp quỳ xuống trong điện. Nhóm nô bộc trong phủ Công chúa cúi đầu lặng lẽ đứng ở hai bên sườn, cung điện to lớn yên tĩnh không chút tiếng động, vô hình trung làm người ta cảm giác áp lực. Phía trên có một nữ nhân diễm lệ sang quý đang ngồi, là tỷ tỷ của Hoàng đế Thành Tông đương triều, nữ nhi duy nhất do Hoàng hậu Văn Đức sinh ra, là trưởng nữ được Tiên đế Hi Tông sủng ái nhất - Trưởng công chúa Nguyên Hi. Cũng là mẫu thân của Tiết Lệnh Vi. Tháng 11 năm ngoái, Hoàng thái tử vì bại lộ việc ganh đua ghét thắng mà bị phế bỏ, lại thêm tội nguyền rủa Hi Tông và những Hoàng tử khác, làm Hi Tông phẫn nộ ban cho lụa trắng, mà những quan viên triều thần thuộc đảng Hoàng thái tử có liên quan đến Đông Cung thì hoặc bị lưu đày, hoặc bị tru di cửu tộc. Tiết Lập Xuân năm ngoái, Hi Tông chết bất đắc kỳ tử, Trưởng công chúa dốc hết sức tiêu diệt dư đảng, phụ tá đệ đệ khác mẫu Tam hoàng tử Chu…

Chương 77

Nàng Thiếp Của Hoạn QuanTác giả: Ninh Lạc VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNăm Thành Đức thứ hai đầy sương giá, Tiết Lệnh Vi tránh ở phía sau cây cột, lặng lẽ nhìn một nam một nữ bị áp quỳ xuống trong điện. Nhóm nô bộc trong phủ Công chúa cúi đầu lặng lẽ đứng ở hai bên sườn, cung điện to lớn yên tĩnh không chút tiếng động, vô hình trung làm người ta cảm giác áp lực. Phía trên có một nữ nhân diễm lệ sang quý đang ngồi, là tỷ tỷ của Hoàng đế Thành Tông đương triều, nữ nhi duy nhất do Hoàng hậu Văn Đức sinh ra, là trưởng nữ được Tiên đế Hi Tông sủng ái nhất - Trưởng công chúa Nguyên Hi. Cũng là mẫu thân của Tiết Lệnh Vi. Tháng 11 năm ngoái, Hoàng thái tử vì bại lộ việc ganh đua ghét thắng mà bị phế bỏ, lại thêm tội nguyền rủa Hi Tông và những Hoàng tử khác, làm Hi Tông phẫn nộ ban cho lụa trắng, mà những quan viên triều thần thuộc đảng Hoàng thái tử có liên quan đến Đông Cung thì hoặc bị lưu đày, hoặc bị tru di cửu tộc. Tiết Lập Xuân năm ngoái, Hi Tông chết bất đắc kỳ tử, Trưởng công chúa dốc hết sức tiêu diệt dư đảng, phụ tá đệ đệ khác mẫu Tam hoàng tử Chu… Tiết Lệnh Vi nghi hoặc mãi, rốt cuộc là ai trong cung yến Trung Thu ấy có mắt không tròng, truyền tin nàng nhất vũ khuynh thành nhảm nhí như thế, nhưng không ngờ rằng kẻ truyền tin đồn chính là Triệu Duật.Tiết Lệnh Vi thức thời ngậm miệng, không nói nhiều.Triệu Duật cố ý hỏi một câu: "Vừa rồi nàng nói, ta là đồ điên?""Là nô gia, nô gia là đồ điên." Tiết Lệnh Vi vội vàng giải thích, sau đó không quên dặn dò: "Nhưng mà đại nhân cũng không nên nâng đỡ nô gia quá như thế đâu, nói đúng sự thật thì tốt hơn mà..."Ý cười bên môi Triệu Duật hiếm khi nở rộ, không biết là thật hay giả: "Dù sao ta cũng không thể để người khác cho rằng, Đốc công Đông Hán chỉ thích đẹp chứ không dùng được."Tiết Lệnh Vi nghe vậy, không phục, ngẩng đầu cãi: "Ai nói nô gia đẹp chứ không dùng được?"Triệu Duật nhướng mày, ý vị sâu xa: "Vậy nàng nói xem, nàng dùng được thế nào?"Lời nào của Triệu Duật khi rơi vào tai Tiết Lệnh Vi cũng có chút không đứng đắn nào đó.Không biết vì sao, vành tai Tiết Lệnh Vi hơi ửng đỏ, nàng mặt dày nói: "Không phải đại nhân chỉ thích đẹp thôi sao? Có ích chẳng có kết cục tốt gì cả, thế nên bao giờ nô gia cũng không dùng được đó."Lời vừa dứt, Triệu Duật bật cười: "Trước đây không biết nàng tinh ranh như vậy."Lúc trước nàng cao cao tại thượng, không cần thông minh, giờ thì -- nàng không thể không để ý mọi chuyện. Nhất là khi Triệu Duật luôn thích bắt bẻ từng chữ của nàng, không cẩn thận một cái đã bị y lôi vào bẫy.Tiết trời tháng mười một càng ngày càng lạnh, nhưng vẫn chưa có tuyết. Tiết Lệnh Vi sợ lạnh, mỗi ngày không có việc gì làm chỉ biết ngồi bên chậu than không đi đâu cả, nàng thấy nhàm chán, bèn học Thanh Nghiên làm hầu bao. Trước đây nàng không hứng thú gì với thêu thùa, thấy nó vừa buồn tẻ vừa khô khan, nhưng bây giờ cuộc sống của nàng không sung sướng được như trước, công việc may vá này giúp nàng bình tĩnh hơn, làm một chút cũng không tồi.Thanh Nghiên thêu rất giỏi, lúc trước khi còn sinh hoạt trong những năm tháng nghèo khổ, nàng và mẫu thân nàng thường xuyên thêu thùa kiếm chút bạc vụn, thế là luyện ra được một đôi tay khéo léo. Ban đầu Tiết Lệnh Vi học thêu hoa, sau đó tự thấy mình thêu cũng khá đẹp nên dùng nó để làm hầu bao. Đa phần người nữ làm hầu bao để tặng người thương, Tiết Lệnh Vi thì chưa bao giờ có suy nghĩ đó, nàng chọn làm hầu bao đơn giản là vì thấy có thể dùng nó hằng ngày, chẳng hạn như đựng bạc vụn.Thanh Nghiên thấy nàng cẩn thận khâu từng đường kim mũi chỉ, cười hỏi: "Hồng Lăng tỷ tỷ muốn muội dạy thêu hầu bao, chẳng lẽ là vì đưa cho người thương?"Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu nhìn Thanh Nghiên: "Sao muội lại nghĩ vậy?"Thanh Nghiên lấy lại tinh thần, "Ai nha" một tiếng vội nói: "Muội não cá vàng chưa này, quên mất người trong lòng của tỷ tỷ đã...""Tỷ tỷ không có người trong lòng nào cả.""Chẳng lẽ đại nhân không phải người trong lòng của tỷ tỷ sao?"Bàn tay đang tỉ mỉ khâu của Tiết Lệnh Vi khựng lại, nàng thấy buồn cười: "Nha đầu này, thấy ở đâu mà nói bậy thế hả?""Không phải sao?" Thanh Nghiên có chút nghi hoặc, "Nhưng đại nhân tốt với tỷ tỷ như vậy, không phải tỷ tỷ cũng tình nồng ý mật với đại nhân sao?" Thanh Nghiên khẽ ho khan hai tiếng, hạ giọng: "Thật ra ngoài việc là một thái giám, những mặt còn lại quả thật đại nhân không có chỗ nào để xoi mói cả, tỷ tỷ thích đại nhân cũng là lẽ đương nhiên thôi."Tiết Lệnh Vi ngừng lại động tác trong tay, liếc mắt nhìn nàng: "Cũng là lẽ đương nhiên à... Thanh Nghiên, muội khen đại nhân lên trời như vậy, lý ra muội cũng phải thích đại nhân mới đúng...""Không không, tỷ tỷ đừng nói bậy!" Thanh Nghiên vội vàng nói, "Muội chưa từng nghĩ thế về đại nhân đâu."Tiết Lệnh Vi cười ha ha: "Thích thì thích thôi mà, muội thừa nhận cũng không sao, muội cho rằng tỷ tỷ là người nhỏ mọn thật à?"Mỗi khi nói đến vấn đề này, Thanh Nghiên sẽ thật nghiêm túc, lần này cũng không ngoại lệ: "Muội chưa bao giờ lừa gạt tỷ tỷ, muội xác thật chưa từng nghĩ vậy, sau này tỷ tỷ đừng đùa vậy với muội nhé.""Được được được, tỷ tỷ sẽ không như vậy nữa, muội có cần phải nghiêm túc đến thế không?" Tiết Lệnh Vi khẽ lắc đầu. Thấy Thanh Nghiên có phản ứng như vậy khi nói về Triệu Duật, nàng nghĩ có lẽ Triệu Duật đã từng làm gì Thanh Nghiên rồi, bằng không sao Thanh Nghiên lại không hề muốn dính dáng gì đến Triệu Duật thế chứ?***Editor: Mi An

Tiết Lệnh Vi nghi hoặc mãi, rốt cuộc là ai trong cung yến Trung Thu ấy có mắt không tròng, truyền tin nàng nhất vũ khuynh thành nhảm nhí như thế, nhưng không ngờ rằng kẻ truyền tin đồn chính là Triệu Duật.

Tiết Lệnh Vi thức thời ngậm miệng, không nói nhiều.

Triệu Duật cố ý hỏi một câu: "Vừa rồi nàng nói, ta là đồ điên?"

"Là nô gia, nô gia là đồ điên." Tiết Lệnh Vi vội vàng giải thích, sau đó không quên dặn dò: "Nhưng mà đại nhân cũng không nên nâng đỡ nô gia quá như thế đâu, nói đúng sự thật thì tốt hơn mà..."

Ý cười bên môi Triệu Duật hiếm khi nở rộ, không biết là thật hay giả: "Dù sao ta cũng không thể để người khác cho rằng, Đốc công Đông Hán chỉ thích đẹp chứ không dùng được."

Tiết Lệnh Vi nghe vậy, không phục, ngẩng đầu cãi: "Ai nói nô gia đẹp chứ không dùng được?"

Triệu Duật nhướng mày, ý vị sâu xa: "Vậy nàng nói xem, nàng dùng được thế nào?"

Lời nào của Triệu Duật khi rơi vào tai Tiết Lệnh Vi cũng có chút không đứng đắn nào đó.

Không biết vì sao, vành tai Tiết Lệnh Vi hơi ửng đỏ, nàng mặt dày nói: "Không phải đại nhân chỉ thích đẹp thôi sao? Có ích chẳng có kết cục tốt gì cả, thế nên bao giờ nô gia cũng không dùng được đó."

Lời vừa dứt, Triệu Duật bật cười: "Trước đây không biết nàng tinh ranh như vậy."

Lúc trước nàng cao cao tại thượng, không cần thông minh, giờ thì -- nàng không thể không để ý mọi chuyện. Nhất là khi Triệu Duật luôn thích bắt bẻ từng chữ của nàng, không cẩn thận một cái đã bị y lôi vào bẫy.

Tiết trời tháng mười một càng ngày càng lạnh, nhưng vẫn chưa có tuyết. Tiết Lệnh Vi sợ lạnh, mỗi ngày không có việc gì làm chỉ biết ngồi bên chậu than không đi đâu cả, nàng thấy nhàm chán, bèn học Thanh Nghiên làm hầu bao. Trước đây nàng không hứng thú gì với thêu thùa, thấy nó vừa buồn tẻ vừa khô khan, nhưng bây giờ cuộc sống của nàng không sung sướng được như trước, công việc may vá này giúp nàng bình tĩnh hơn, làm một chút cũng không tồi.

Thanh Nghiên thêu rất giỏi, lúc trước khi còn sinh hoạt trong những năm tháng nghèo khổ, nàng và mẫu thân nàng thường xuyên thêu thùa kiếm chút bạc vụn, thế là luyện ra được một đôi tay khéo léo. Ban đầu Tiết Lệnh Vi học thêu hoa, sau đó tự thấy mình thêu cũng khá đẹp nên dùng nó để làm hầu bao. Đa phần người nữ làm hầu bao để tặng người thương, Tiết Lệnh Vi thì chưa bao giờ có suy nghĩ đó, nàng chọn làm hầu bao đơn giản là vì thấy có thể dùng nó hằng ngày, chẳng hạn như đựng bạc vụn.

Thanh Nghiên thấy nàng cẩn thận khâu từng đường kim mũi chỉ, cười hỏi: "Hồng Lăng tỷ tỷ muốn muội dạy thêu hầu bao, chẳng lẽ là vì đưa cho người thương?"

Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu nhìn Thanh Nghiên: "Sao muội lại nghĩ vậy?"

Thanh Nghiên lấy lại tinh thần, "Ai nha" một tiếng vội nói: "Muội não cá vàng chưa này, quên mất người trong lòng của tỷ tỷ đã..."

"Tỷ tỷ không có người trong lòng nào cả."

"Chẳng lẽ đại nhân không phải người trong lòng của tỷ tỷ sao?"

Bàn tay đang tỉ mỉ khâu của Tiết Lệnh Vi khựng lại, nàng thấy buồn cười: "Nha đầu này, thấy ở đâu mà nói bậy thế hả?"

"Không phải sao?" Thanh Nghiên có chút nghi hoặc, "Nhưng đại nhân tốt với tỷ tỷ như vậy, không phải tỷ tỷ cũng tình nồng ý mật với đại nhân sao?" Thanh Nghiên khẽ ho khan hai tiếng, hạ giọng: "Thật ra ngoài việc là một thái giám, những mặt còn lại quả thật đại nhân không có chỗ nào để xoi mói cả, tỷ tỷ thích đại nhân cũng là lẽ đương nhiên thôi."

Tiết Lệnh Vi ngừng lại động tác trong tay, liếc mắt nhìn nàng: "Cũng là lẽ đương nhiên à... Thanh Nghiên, muội khen đại nhân lên trời như vậy, lý ra muội cũng phải thích đại nhân mới đúng..."

"Không không, tỷ tỷ đừng nói bậy!" Thanh Nghiên vội vàng nói, "Muội chưa từng nghĩ thế về đại nhân đâu."

Tiết Lệnh Vi cười ha ha: "Thích thì thích thôi mà, muội thừa nhận cũng không sao, muội cho rằng tỷ tỷ là người nhỏ mọn thật à?"

Mỗi khi nói đến vấn đề này, Thanh Nghiên sẽ thật nghiêm túc, lần này cũng không ngoại lệ: "Muội chưa bao giờ lừa gạt tỷ tỷ, muội xác thật chưa từng nghĩ vậy, sau này tỷ tỷ đừng đùa vậy với muội nhé."

"Được được được, tỷ tỷ sẽ không như vậy nữa, muội có cần phải nghiêm túc đến thế không?" Tiết Lệnh Vi khẽ lắc đầu. Thấy Thanh Nghiên có phản ứng như vậy khi nói về Triệu Duật, nàng nghĩ có lẽ Triệu Duật đã từng làm gì Thanh Nghiên rồi, bằng không sao Thanh Nghiên lại không hề muốn dính dáng gì đến Triệu Duật thế chứ?

***

Editor: Mi An

Nàng Thiếp Của Hoạn QuanTác giả: Ninh Lạc VânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNăm Thành Đức thứ hai đầy sương giá, Tiết Lệnh Vi tránh ở phía sau cây cột, lặng lẽ nhìn một nam một nữ bị áp quỳ xuống trong điện. Nhóm nô bộc trong phủ Công chúa cúi đầu lặng lẽ đứng ở hai bên sườn, cung điện to lớn yên tĩnh không chút tiếng động, vô hình trung làm người ta cảm giác áp lực. Phía trên có một nữ nhân diễm lệ sang quý đang ngồi, là tỷ tỷ của Hoàng đế Thành Tông đương triều, nữ nhi duy nhất do Hoàng hậu Văn Đức sinh ra, là trưởng nữ được Tiên đế Hi Tông sủng ái nhất - Trưởng công chúa Nguyên Hi. Cũng là mẫu thân của Tiết Lệnh Vi. Tháng 11 năm ngoái, Hoàng thái tử vì bại lộ việc ganh đua ghét thắng mà bị phế bỏ, lại thêm tội nguyền rủa Hi Tông và những Hoàng tử khác, làm Hi Tông phẫn nộ ban cho lụa trắng, mà những quan viên triều thần thuộc đảng Hoàng thái tử có liên quan đến Đông Cung thì hoặc bị lưu đày, hoặc bị tru di cửu tộc. Tiết Lập Xuân năm ngoái, Hi Tông chết bất đắc kỳ tử, Trưởng công chúa dốc hết sức tiêu diệt dư đảng, phụ tá đệ đệ khác mẫu Tam hoàng tử Chu… Tiết Lệnh Vi nghi hoặc mãi, rốt cuộc là ai trong cung yến Trung Thu ấy có mắt không tròng, truyền tin nàng nhất vũ khuynh thành nhảm nhí như thế, nhưng không ngờ rằng kẻ truyền tin đồn chính là Triệu Duật.Tiết Lệnh Vi thức thời ngậm miệng, không nói nhiều.Triệu Duật cố ý hỏi một câu: "Vừa rồi nàng nói, ta là đồ điên?""Là nô gia, nô gia là đồ điên." Tiết Lệnh Vi vội vàng giải thích, sau đó không quên dặn dò: "Nhưng mà đại nhân cũng không nên nâng đỡ nô gia quá như thế đâu, nói đúng sự thật thì tốt hơn mà..."Ý cười bên môi Triệu Duật hiếm khi nở rộ, không biết là thật hay giả: "Dù sao ta cũng không thể để người khác cho rằng, Đốc công Đông Hán chỉ thích đẹp chứ không dùng được."Tiết Lệnh Vi nghe vậy, không phục, ngẩng đầu cãi: "Ai nói nô gia đẹp chứ không dùng được?"Triệu Duật nhướng mày, ý vị sâu xa: "Vậy nàng nói xem, nàng dùng được thế nào?"Lời nào của Triệu Duật khi rơi vào tai Tiết Lệnh Vi cũng có chút không đứng đắn nào đó.Không biết vì sao, vành tai Tiết Lệnh Vi hơi ửng đỏ, nàng mặt dày nói: "Không phải đại nhân chỉ thích đẹp thôi sao? Có ích chẳng có kết cục tốt gì cả, thế nên bao giờ nô gia cũng không dùng được đó."Lời vừa dứt, Triệu Duật bật cười: "Trước đây không biết nàng tinh ranh như vậy."Lúc trước nàng cao cao tại thượng, không cần thông minh, giờ thì -- nàng không thể không để ý mọi chuyện. Nhất là khi Triệu Duật luôn thích bắt bẻ từng chữ của nàng, không cẩn thận một cái đã bị y lôi vào bẫy.Tiết trời tháng mười một càng ngày càng lạnh, nhưng vẫn chưa có tuyết. Tiết Lệnh Vi sợ lạnh, mỗi ngày không có việc gì làm chỉ biết ngồi bên chậu than không đi đâu cả, nàng thấy nhàm chán, bèn học Thanh Nghiên làm hầu bao. Trước đây nàng không hứng thú gì với thêu thùa, thấy nó vừa buồn tẻ vừa khô khan, nhưng bây giờ cuộc sống của nàng không sung sướng được như trước, công việc may vá này giúp nàng bình tĩnh hơn, làm một chút cũng không tồi.Thanh Nghiên thêu rất giỏi, lúc trước khi còn sinh hoạt trong những năm tháng nghèo khổ, nàng và mẫu thân nàng thường xuyên thêu thùa kiếm chút bạc vụn, thế là luyện ra được một đôi tay khéo léo. Ban đầu Tiết Lệnh Vi học thêu hoa, sau đó tự thấy mình thêu cũng khá đẹp nên dùng nó để làm hầu bao. Đa phần người nữ làm hầu bao để tặng người thương, Tiết Lệnh Vi thì chưa bao giờ có suy nghĩ đó, nàng chọn làm hầu bao đơn giản là vì thấy có thể dùng nó hằng ngày, chẳng hạn như đựng bạc vụn.Thanh Nghiên thấy nàng cẩn thận khâu từng đường kim mũi chỉ, cười hỏi: "Hồng Lăng tỷ tỷ muốn muội dạy thêu hầu bao, chẳng lẽ là vì đưa cho người thương?"Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu nhìn Thanh Nghiên: "Sao muội lại nghĩ vậy?"Thanh Nghiên lấy lại tinh thần, "Ai nha" một tiếng vội nói: "Muội não cá vàng chưa này, quên mất người trong lòng của tỷ tỷ đã...""Tỷ tỷ không có người trong lòng nào cả.""Chẳng lẽ đại nhân không phải người trong lòng của tỷ tỷ sao?"Bàn tay đang tỉ mỉ khâu của Tiết Lệnh Vi khựng lại, nàng thấy buồn cười: "Nha đầu này, thấy ở đâu mà nói bậy thế hả?""Không phải sao?" Thanh Nghiên có chút nghi hoặc, "Nhưng đại nhân tốt với tỷ tỷ như vậy, không phải tỷ tỷ cũng tình nồng ý mật với đại nhân sao?" Thanh Nghiên khẽ ho khan hai tiếng, hạ giọng: "Thật ra ngoài việc là một thái giám, những mặt còn lại quả thật đại nhân không có chỗ nào để xoi mói cả, tỷ tỷ thích đại nhân cũng là lẽ đương nhiên thôi."Tiết Lệnh Vi ngừng lại động tác trong tay, liếc mắt nhìn nàng: "Cũng là lẽ đương nhiên à... Thanh Nghiên, muội khen đại nhân lên trời như vậy, lý ra muội cũng phải thích đại nhân mới đúng...""Không không, tỷ tỷ đừng nói bậy!" Thanh Nghiên vội vàng nói, "Muội chưa từng nghĩ thế về đại nhân đâu."Tiết Lệnh Vi cười ha ha: "Thích thì thích thôi mà, muội thừa nhận cũng không sao, muội cho rằng tỷ tỷ là người nhỏ mọn thật à?"Mỗi khi nói đến vấn đề này, Thanh Nghiên sẽ thật nghiêm túc, lần này cũng không ngoại lệ: "Muội chưa bao giờ lừa gạt tỷ tỷ, muội xác thật chưa từng nghĩ vậy, sau này tỷ tỷ đừng đùa vậy với muội nhé.""Được được được, tỷ tỷ sẽ không như vậy nữa, muội có cần phải nghiêm túc đến thế không?" Tiết Lệnh Vi khẽ lắc đầu. Thấy Thanh Nghiên có phản ứng như vậy khi nói về Triệu Duật, nàng nghĩ có lẽ Triệu Duật đã từng làm gì Thanh Nghiên rồi, bằng không sao Thanh Nghiên lại không hề muốn dính dáng gì đến Triệu Duật thế chứ?***Editor: Mi An

Chương 77