"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết…
Chương 3
(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… Cứ thế cô bị người ta đưa về nhà mà không dám nói nửa lời, trên xe cô nhìn anh đầy thắc mắc "Anh là ai vậy?""Em không nhận ra anh nữa à?" Hàn Lục Phong đang lái x bớt chợt nghiêng đầu nhìn về phía cô"Không! Anh chú ý lái xe đi kìa" Nghe thấy cô nhắc nhở anh lại tiếp tục nhìn đường nói "Vê nhà rồi em biết"Thế là anh lai cô thẳng đến nhà của anh, anh lái xe vào trong sân đã thấy hai gia đình đứng sẵn ở đấy đợi là gia đình của cô và gia đình của anh"Sao anh vào được đây? Chẳng lẽ! " Cô trố mắt nhìn anhAnh không nói gì bước ra ngoài và sang bên kia mở cửa và bế cô một cách kín đáo "Ba mẹ, be mẹ nuôi Lâm An có chút bất tiện con đưa cô ấy vào phòng""Ba mẹ?" Cô tự hỏi chính bản thân mình, vậy chẳng phải người đang rất gần gũi với cô là "Hàn Lục Phong""Hả, gọi anh cái gì?" Anh đứng bên ngoài cửa đợi cô thì thấy cô gọi mìnhTự dưng anh nhớ đến khoảng thời gian trước quá, anh và cô lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng không rời nhau lấy một bước, anh chỉ nghĩ tình cảm mà mình dành cho Lâm An là anh trai em gái nhưng đâu ai ngờ lúc anh sang nước ngoài nhớ cô bao nhiêu, rất nhớ và anh tự nhủ khi về chắc chắn phải gắn cô bên mình cả đời mới được"Xong rồi hả?" Anh khoanh tay đứng ngoài cửa đợi cô.Cô dã thay một bộ quần áo mới xong xuôi hết rồi.Anh định nắm lấy tay cô xuống nhưng cô lại lập tức giấu tay đi khiến anh có một cảm giác hụt hẫng khó tảCứ nghĩ lúc trước cô không biết anh là ai lên mới xa lạ, lúc biết anh là Lục Phong mà cô bám đuôi ngày nào chắc chắn sẽ thân với anh hơn, hai người như trước nhưng hình như là tự anh đa tình rồi!."Anh đứng đây làm gì? Xuống ăn cơm thôi" Cô đi đến cầu thang thấy anh cứ ngơ ngẩn lên mới gọiCô không biết vì sao mình lại làm như vậy, đó lad do phản ứng bình thường của cô, lúc anh đi du học cô giận anh lắm nhưng về sau thì dần quen, lạnh nhạt và cũng lưu mờ dần, chẳng còn nhớ anh như thế nào nữa"Hàn Lãnh, anh cứ đần thối ra đấy làm gì? Ra đây giúp em mau lên, còn cả con nữa" Nhiên Nhiên vừa mắng chồng vừa mắng con gái của mình.À mà quên nữa, gia đình của Nhiên Nhiên và hàn Lãnh có hai đứa conĐứa thứ nhất chính là Hàn Lục Phong, đứa thứ hai là con gái tên Hàn Lục Thư năm nay mới có 18 tuổi, đứa bé này nhỏ hơn anh trai nó tận 9 tuổi cơ"Con biết rồi mà mẹ" Lục Thư nhăn nhó vừa ăn quả cam, vừa như gà dù bước xuống bếp"Con gái con đứa chẳng biết làm gì" Nhiên Nhiên than phiền với con gái"Chắc mẹ biết làm, ba kể hết rồi mẹ lười lắm chỉ giỏi ăn bim bim với bóc lột ba" Lục Thư hồn nhiên kể hết raĐúng lúc này Hàn Lãnh đang mang đồ ăn ra "Đồ ăn đến rồi đây" Xong anh đứng nhìn con gái với vợ anh, ánh mắt anh nói lên "Con gái, con lại không biết điều nói gì vậy?" Lục Thư nhún vai rồi đi ăn thêm mấy trái nho trong khi!."Hàn! Lãnh!" Nhiên Nhiên hét lên và đổi theo Hàn Lãnh""Tha cho anh đi mà, tối anh cho em nằm trên"----------------------
Cứ thế cô bị người ta đưa về nhà mà không dám nói nửa lời, trên xe cô nhìn anh đầy thắc mắc "Anh là ai vậy?"
"Em không nhận ra anh nữa à?" Hàn Lục Phong đang lái x bớt chợt nghiêng đầu nhìn về phía cô
"Không! Anh chú ý lái xe đi kìa" Nghe thấy cô nhắc nhở anh lại tiếp tục nhìn đường nói "Vê nhà rồi em biết"
Thế là anh lai cô thẳng đến nhà của anh, anh lái xe vào trong sân đã thấy hai gia đình đứng sẵn ở đấy đợi là gia đình của cô và gia đình của anh
"Sao anh vào được đây? Chẳng lẽ! " Cô trố mắt nhìn anh
Anh không nói gì bước ra ngoài và sang bên kia mở cửa và bế cô một cách kín đáo "Ba mẹ, be mẹ nuôi Lâm An có chút bất tiện con đưa cô ấy vào phòng"
"Ba mẹ?" Cô tự hỏi chính bản thân mình, vậy chẳng phải người đang rất gần gũi với cô là "Hàn Lục Phong"
"Hả, gọi anh cái gì?" Anh đứng bên ngoài cửa đợi cô thì thấy cô gọi mình
Tự dưng anh nhớ đến khoảng thời gian trước quá, anh và cô lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng không rời nhau lấy một bước, anh chỉ nghĩ tình cảm mà mình dành cho Lâm An là anh trai em gái nhưng đâu ai ngờ lúc anh sang nước ngoài nhớ cô bao nhiêu, rất nhớ và anh tự nhủ khi về chắc chắn phải gắn cô bên mình cả đời mới được
"Xong rồi hả?" Anh khoanh tay đứng ngoài cửa đợi cô.
Cô dã thay một bộ quần áo mới xong xuôi hết rồi.
Anh định nắm lấy tay cô xuống nhưng cô lại lập tức giấu tay đi khiến anh có một cảm giác hụt hẫng khó tả
Cứ nghĩ lúc trước cô không biết anh là ai lên mới xa lạ, lúc biết anh là Lục Phong mà cô bám đuôi ngày nào chắc chắn sẽ thân với anh hơn, hai người như trước nhưng hình như là tự anh đa tình rồi!.
"Anh đứng đây làm gì? Xuống ăn cơm thôi" Cô đi đến cầu thang thấy anh cứ ngơ ngẩn lên mới gọi
Cô không biết vì sao mình lại làm như vậy, đó lad do phản ứng bình thường của cô, lúc anh đi du học cô giận anh lắm nhưng về sau thì dần quen, lạnh nhạt và cũng lưu mờ dần, chẳng còn nhớ anh như thế nào nữa
"Hàn Lãnh, anh cứ đần thối ra đấy làm gì? Ra đây giúp em mau lên, còn cả con nữa" Nhiên Nhiên vừa mắng chồng vừa mắng con gái của mình.
À mà quên nữa, gia đình của Nhiên Nhiên và hàn Lãnh có hai đứa con
Đứa thứ nhất chính là Hàn Lục Phong, đứa thứ hai là con gái tên Hàn Lục Thư năm nay mới có 18 tuổi, đứa bé này nhỏ hơn anh trai nó tận 9 tuổi cơ
"Con biết rồi mà mẹ" Lục Thư nhăn nhó vừa ăn quả cam, vừa như gà dù bước xuống bếp
"Con gái con đứa chẳng biết làm gì" Nhiên Nhiên than phiền với con gái
"Chắc mẹ biết làm, ba kể hết rồi mẹ lười lắm chỉ giỏi ăn bim bim với bóc lột ba" Lục Thư hồn nhiên kể hết ra
Đúng lúc này Hàn Lãnh đang mang đồ ăn ra "Đồ ăn đến rồi đây" Xong anh đứng nhìn con gái với vợ anh, ánh mắt anh nói lên "Con gái, con lại không biết điều nói gì vậy?" Lục Thư nhún vai rồi đi ăn thêm mấy trái nho trong khi!.
"Hàn! Lãnh!" Nhiên Nhiên hét lên và đổi theo Hàn Lãnh
""Tha cho anh đi mà, tối anh cho em nằm trên"
----------------------
(Quyển 2) Cua Vợ Từ NhỏTác giả: Quỳnh Anh NguyễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Anh Lục Phong" Anh lấy cho em với. Cô bé nhìn lên trên cành cây cao ngất kia có một quả bóng bay màu đỏ, đỏ rực nhưng nó cao quá cô bé không lấy được "An An, yên tâm anh sẽ lấy cho em" Cậu bé 8 tuổi nói rồi tự trèo lên cái cành cây kia "Anh Phong cẩn thận" [...] "Sao lúc nào em cũng quên hết vậy?" Hàn Lục Phong nhăn nhó nhìn Lăng Lâm An. Cứ đi được nửa đường là thảo nào để quên sách vở, đúng là không có tiền đồ gì. Giờ cả hai đều đang ở cấp 2, Lục Phong thì lớp 9 cuối cấp còn Lâm An mới có lớp 6 Nhưng mà mới lớp 6 mà cứ như bà cụ ấy, nhớ nhớ quên quên, đãng chí vô cùng nhưng lại khiến anh ghét không nổi mà [...] "Anh đừng đi du học mà" Lâm An kéo tay Lục Phong năn nỉ hết sức, nói thật thì du học là ước mơ từ nhỏ của Lục Phong vả lại bố mẹ cậu cũng chẳng thiếu tiền, nói đến bố mẹ mới "Đứng đánh anh mà" Thấy chưa vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện ngay. Ngày ngày sống chung với cha mẹ anh đã quen cái cảnh 1 tuần thay đến 6 cái chảo vì bị méo chảo mà lí do méo chảo thì ai ai cũng biết… Cứ thế cô bị người ta đưa về nhà mà không dám nói nửa lời, trên xe cô nhìn anh đầy thắc mắc "Anh là ai vậy?""Em không nhận ra anh nữa à?" Hàn Lục Phong đang lái x bớt chợt nghiêng đầu nhìn về phía cô"Không! Anh chú ý lái xe đi kìa" Nghe thấy cô nhắc nhở anh lại tiếp tục nhìn đường nói "Vê nhà rồi em biết"Thế là anh lai cô thẳng đến nhà của anh, anh lái xe vào trong sân đã thấy hai gia đình đứng sẵn ở đấy đợi là gia đình của cô và gia đình của anh"Sao anh vào được đây? Chẳng lẽ! " Cô trố mắt nhìn anhAnh không nói gì bước ra ngoài và sang bên kia mở cửa và bế cô một cách kín đáo "Ba mẹ, be mẹ nuôi Lâm An có chút bất tiện con đưa cô ấy vào phòng""Ba mẹ?" Cô tự hỏi chính bản thân mình, vậy chẳng phải người đang rất gần gũi với cô là "Hàn Lục Phong""Hả, gọi anh cái gì?" Anh đứng bên ngoài cửa đợi cô thì thấy cô gọi mìnhTự dưng anh nhớ đến khoảng thời gian trước quá, anh và cô lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng không rời nhau lấy một bước, anh chỉ nghĩ tình cảm mà mình dành cho Lâm An là anh trai em gái nhưng đâu ai ngờ lúc anh sang nước ngoài nhớ cô bao nhiêu, rất nhớ và anh tự nhủ khi về chắc chắn phải gắn cô bên mình cả đời mới được"Xong rồi hả?" Anh khoanh tay đứng ngoài cửa đợi cô.Cô dã thay một bộ quần áo mới xong xuôi hết rồi.Anh định nắm lấy tay cô xuống nhưng cô lại lập tức giấu tay đi khiến anh có một cảm giác hụt hẫng khó tảCứ nghĩ lúc trước cô không biết anh là ai lên mới xa lạ, lúc biết anh là Lục Phong mà cô bám đuôi ngày nào chắc chắn sẽ thân với anh hơn, hai người như trước nhưng hình như là tự anh đa tình rồi!."Anh đứng đây làm gì? Xuống ăn cơm thôi" Cô đi đến cầu thang thấy anh cứ ngơ ngẩn lên mới gọiCô không biết vì sao mình lại làm như vậy, đó lad do phản ứng bình thường của cô, lúc anh đi du học cô giận anh lắm nhưng về sau thì dần quen, lạnh nhạt và cũng lưu mờ dần, chẳng còn nhớ anh như thế nào nữa"Hàn Lãnh, anh cứ đần thối ra đấy làm gì? Ra đây giúp em mau lên, còn cả con nữa" Nhiên Nhiên vừa mắng chồng vừa mắng con gái của mình.À mà quên nữa, gia đình của Nhiên Nhiên và hàn Lãnh có hai đứa conĐứa thứ nhất chính là Hàn Lục Phong, đứa thứ hai là con gái tên Hàn Lục Thư năm nay mới có 18 tuổi, đứa bé này nhỏ hơn anh trai nó tận 9 tuổi cơ"Con biết rồi mà mẹ" Lục Thư nhăn nhó vừa ăn quả cam, vừa như gà dù bước xuống bếp"Con gái con đứa chẳng biết làm gì" Nhiên Nhiên than phiền với con gái"Chắc mẹ biết làm, ba kể hết rồi mẹ lười lắm chỉ giỏi ăn bim bim với bóc lột ba" Lục Thư hồn nhiên kể hết raĐúng lúc này Hàn Lãnh đang mang đồ ăn ra "Đồ ăn đến rồi đây" Xong anh đứng nhìn con gái với vợ anh, ánh mắt anh nói lên "Con gái, con lại không biết điều nói gì vậy?" Lục Thư nhún vai rồi đi ăn thêm mấy trái nho trong khi!."Hàn! Lãnh!" Nhiên Nhiên hét lên và đổi theo Hàn Lãnh""Tha cho anh đi mà, tối anh cho em nằm trên"----------------------