Tác giả:

Chương 1: Chúng ta ly hôn đi! “Bạch Hoài An, một kẻ mù lòa như cô báo hại con trai tôi suốt ba năm, sao cô còn chưa chết đi nữa!” Giọng nói sắc bén, cay nghiệt vọng tới từ trong điện thoại, lông mi Bạch Hoài An run lên, trong đôi mắt xinh đẹp như hoa đào không có tia sáng nào. Cô là một người mù, lấy Hoắc Tùng Quân đã ba năm. Mẹ Hoắc chưa bao giờ thích cô và luôn xem cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Tuy rằng họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc, mỗi ngày bà ta vẫn gọi điện đến xỉ vả cô. Ba năm qua, vì bà ấy là mẹ của Hoắc Tùng Quân, nên dù lời nói có khó nghe cỡ nào cô cũng chịu đựng. Nhưng hôm nay, cô không định nhẫn nhịn nữa. Bạch Hoài An cười khẩy một tiếng: “Bà Hoắc, năm đó là con trai muốn cưới tôi, bà có bản lĩnh thì đi tìm con trai mình đi, chỉ cần có thể thuyết phục anh ta nói ly hôn, tôi sẽ dứt khoát dọn đồ đi ngay. Bà không có can đảm đi tìm con trai, bắt nạt người mù như tôi rất có cảm giác thành tựu sao?” Mẹ Hoắc không ngờ Bạch Hoài An luôn chịu đựng suốt ba năm…

Chương 481

Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng ÝTác giả: Gia GiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Chúng ta ly hôn đi! “Bạch Hoài An, một kẻ mù lòa như cô báo hại con trai tôi suốt ba năm, sao cô còn chưa chết đi nữa!” Giọng nói sắc bén, cay nghiệt vọng tới từ trong điện thoại, lông mi Bạch Hoài An run lên, trong đôi mắt xinh đẹp như hoa đào không có tia sáng nào. Cô là một người mù, lấy Hoắc Tùng Quân đã ba năm. Mẹ Hoắc chưa bao giờ thích cô và luôn xem cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Tuy rằng họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc, mỗi ngày bà ta vẫn gọi điện đến xỉ vả cô. Ba năm qua, vì bà ấy là mẹ của Hoắc Tùng Quân, nên dù lời nói có khó nghe cỡ nào cô cũng chịu đựng. Nhưng hôm nay, cô không định nhẫn nhịn nữa. Bạch Hoài An cười khẩy một tiếng: “Bà Hoắc, năm đó là con trai muốn cưới tôi, bà có bản lĩnh thì đi tìm con trai mình đi, chỉ cần có thể thuyết phục anh ta nói ly hôn, tôi sẽ dứt khoát dọn đồ đi ngay. Bà không có can đảm đi tìm con trai, bắt nạt người mù như tôi rất có cảm giác thành tựu sao?” Mẹ Hoắc không ngờ Bạch Hoài An luôn chịu đựng suốt ba năm… Chương 481 Lúc hai ông cụ trò chuyện, ông ta đi ra ngoài cho nên hoàn toàn không biết họ đã nói những gì. Sau đó ông cụ nhà họ ngất xỉu, ông ta vội vàng xông vào, rồi lại bị đuổi ra ngoài trong khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chờ sau khi ông cụ lên xe, vẻ mặt càng ngày càng không đúng, trong đôi mắt đó đã không còn vẻ nghiêm khắc như trước, mà ngược lại thoạt nhìn khiến trong lòng người khác cảm thấy buồn bã. Thư ký cũng đã lớn tuổi, đi theo ông cụ đã nhiều năm, ngoại trừ hơn hai mươi năm trước Ngô Thành Nam mang về tin tức cậu cả đã qua đời, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ buồn bã như vậy của ông cụ. Xe rất nhanh đã đến nhà họ Ngô, thư ký dìu ông cụ xuống xe, khi đang định cầm lấy chiếc túi từ trong tay ông cụ thì ông cụ đột ngột thu tay lại rồi nhìn ông ta hơi cảnh giác. Thư ký sững sờ một lát, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật rút tay về. Hai người vừa đi tới cửa phòng khách đã nhìn thấy Ngô Thành Nam vội vàng từ trong đi ra, vừa trông thấy ông cụ hai mắt bỗng sáng ngời, sốt sắng chạy tới. “Ông nội ông cụ. Thư ký cũng biết ý nhường lại vị trí bên cạnh ra, nhưng điều khiến họ không ngờ được là ông cụ lại né tránh bàn tay của Ngô Thành Nam, sau đó đưa mắt nhìn thư ký: “Anh đỡ tôi.” “ông đã về rồi” Anh ta vừa nói vừa đi tới đỡ lấy cánh tay. Thư ký ngẩn người, dưới cái nhìn thúc giục của ông cụ mà vội vàng đi lên phía trước đỡ cánh tay của ông cụ. Bởi vì hành động định đỡ lấy ông cụ của Ngô Thành Nam bị thư ký giành lấy, nên anh ta ngẩn ra, nhìn bóng dáng của ông cụ và thư ký, lại nhìn lòng bàn tay mình đang vươn ra, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u. Ông cụ tránh khỏi tay anh ta? Ông cụ thà để thư ký dìu mình còn hơn là để cho anh ta dìu! Trong lòng Ngô Thành Nam mạnh mẽ co rút, có hơi bối rối, ông cụ còn đang giận anh ta sao? Không đúng, lúc anh ta rời khỏi nhà, mặc dù ông cụ thất vọng về anh ta, nói không quan tâm anh ta nữa, nhưng trên mặt ông cụ vẫn còn hiện lên vẻ tức giận, không biết làm sao để dạy dỗ anh ta mà. Nhưng mới vừa nãy, ông cụ thờ ơ liếc anh ta một cái, trong ánh mắt ấy không hề có một chút cảm xúc nào cả, giống như là đang nhìn người lạ vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù anh ta có gây ra họa lớn đến thế nào đi chăng nữa ,ông cụ chưa bao giờ nhìn anh ta với ánh mắt như vậy cả. Trong lòng Ngô Thành Nam cảm thấy vô cùng bối rối, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí quên mất chân mình đang bị thương, lúc đi thì khập khiễng, thiếu chút nữa là té xuống đất rồi. Ông cụ Ngô không trở về phòng làm việc cũng không về phòng của mình, mà ngồi trong phòng khách, trong lòng Ngô Thành Nam khế thả lỏng một chút, từ từ bước lại. “Ông nội… ” Anh ta bước lại nhẹ giọng gọi, hơi luống cuống mà cúi thấp đầu, giống như lúc nhỏ khi anh ta vừa mới tới nhà họ Ngô vậy, căng thẳng hỏi: “Ông nội, cháu làm sai gì rồi ạ? Vì sao ông lại không để cháu dìu ông, ông vẫn còn đang giận cháu phải không ạ?” Ông cụ Ngô ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn anh ta. Trước mặt là đứa trẻ mà chính tay ông ấy đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nay, từ lúc Ngô Thành Nam tám tuổi, hai người hầu như sớm tối bên nhau. Thậm chí ông ấy còn tự tay chỉ điểm cho anh ta, đã tốn bao nhiêu là tâm huyết. Đứa trẻ này rõ ràng không phải là cháu ruột của nhà họ Ngô, nhưng trong lòng đứa trẻ này lại không hề có một chút bứt rứt nào mà chiếm lấy vị trí cháu ruột của ông ấy, nhiều năm như vậy lại có thể ngây ngốc đóng vai cháu ông ấy mà không hề lộ ra ngoài chút giả dối nào. Ông cụ Ngô vừa nghĩ đến người đang đứng trước mặt mình từ năm tám tuổi đã bắt đầu giả vờ trước mặt mình, sự ngưỡng mộ và yêu mến đối với mình đều là giả bộ cả, máu đang chảy trong người ông ấy giống như bị đông cứng lại, cả người như toát ra khí lạnh. Ngay lúc Ngô Thành Nam bị ánh mắt đánh giá của ông cụ Ngô khiến cho lòng dạ rối bời thì cuối cùng cũng nghe ông cụ Ngô lên “Ngô Thành Nam, cháu ngồi đi, ông có lời muốn nói với cháu.” Ngô Thành Nam vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện ông cụ Ngô, ông cụ cuối cùng cũng nói chuyện với anh ta rồi, trong lòng anh ta vui mừng, không chút nào phát hiện ra, lúc nãy khi ông cụ gọi tên của anh ta, trong giọng nói còn mang theo một chút cứng nhắc. “Ông nội, có chuyện gì, ông cứ việc nói đi ạ”

Chương 481

 

Lúc hai ông cụ trò chuyện, ông ta đi ra ngoài cho nên hoàn toàn không biết họ đã nói những gì. Sau đó ông cụ nhà họ ngất xỉu, ông ta vội vàng xông vào, rồi lại bị đuổi ra ngoài trong khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Chờ sau khi ông cụ lên xe, vẻ mặt càng ngày càng không đúng, trong đôi mắt đó đã không còn vẻ nghiêm khắc như trước, mà ngược lại thoạt nhìn khiến trong lòng người khác cảm thấy buồn bã.

 

Thư ký cũng đã lớn tuổi, đi theo ông cụ đã nhiều năm, ngoại trừ hơn hai mươi năm trước Ngô Thành Nam mang về tin tức cậu cả đã qua đời, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ buồn bã như vậy của ông cụ.

 

Xe rất nhanh đã đến nhà họ Ngô, thư ký dìu ông cụ xuống xe, khi đang định cầm lấy chiếc túi từ trong tay ông cụ thì ông cụ đột ngột thu tay lại rồi nhìn ông ta hơi cảnh giác.

 

Thư ký sững sờ một lát, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật rút tay về.

 

Hai người vừa đi tới cửa phòng khách đã nhìn thấy Ngô Thành Nam vội vàng từ trong đi ra, vừa trông thấy ông cụ hai mắt bỗng sáng ngời, sốt sắng chạy tới.

 

“Ông nội ông cụ.

 

Thư ký cũng biết ý nhường lại vị trí bên cạnh ra, nhưng điều khiến họ không ngờ được là ông cụ lại né tránh bàn tay của Ngô Thành Nam, sau đó đưa mắt nhìn thư ký: “Anh đỡ tôi.”

 

“ông đã về rồi” Anh ta vừa nói vừa đi tới đỡ lấy cánh tay.

 

Thư ký ngẩn người, dưới cái nhìn thúc giục của ông cụ mà vội vàng đi lên phía trước đỡ cánh tay của ông cụ.

 

Bởi vì hành động định đỡ lấy ông cụ của Ngô Thành Nam bị thư ký giành lấy, nên anh ta ngẩn ra, nhìn bóng dáng của ông cụ và thư ký, lại nhìn lòng bàn tay mình đang vươn ra, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u.

 

Ông cụ tránh khỏi tay anh ta? Ông cụ thà để thư ký dìu mình còn hơn là để cho anh ta dìu!

 

Trong lòng Ngô Thành Nam mạnh mẽ co rút, có hơi bối rối, ông cụ còn đang giận anh ta sao?

 

Không đúng, lúc anh ta rời khỏi nhà, mặc dù ông cụ thất vọng về anh ta, nói không quan tâm anh ta nữa, nhưng trên mặt ông cụ vẫn còn hiện lên vẻ tức giận, không biết làm sao để dạy dỗ anh ta mà.

 

Nhưng mới vừa nãy, ông cụ thờ ơ liếc anh ta một cái, trong ánh mắt ấy không hề có một chút cảm xúc nào cả, giống như là đang nhìn người lạ vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù anh ta có gây ra họa lớn đến thế nào đi chăng nữa ,ông cụ chưa bao giờ nhìn anh ta với ánh mắt như vậy cả.

 

Trong lòng Ngô Thành Nam cảm thấy vô cùng bối rối, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí quên mất chân mình đang bị thương, lúc đi thì khập khiễng, thiếu chút nữa là té xuống đất rồi.

 

Ông cụ Ngô không trở về phòng làm việc cũng không về phòng của mình, mà ngồi trong phòng khách, trong lòng Ngô Thành Nam khế thả lỏng một chút, từ từ bước lại.

 

“Ông nội… ” Anh ta bước lại nhẹ giọng gọi, hơi luống cuống mà cúi thấp đầu, giống như lúc nhỏ khi anh ta vừa mới tới nhà họ Ngô vậy, căng thẳng hỏi: “Ông nội, cháu làm sai gì rồi ạ? Vì sao ông lại không để cháu dìu ông, ông vẫn còn đang giận cháu phải không ạ?”

 

Ông cụ Ngô ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn anh ta.

 

Trước mặt là đứa trẻ mà chính tay ông ấy đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nay, từ lúc Ngô Thành Nam tám tuổi, hai người hầu như sớm tối bên nhau. Thậm chí ông ấy còn tự tay chỉ điểm cho anh ta, đã tốn bao nhiêu là tâm huyết.

 

Đứa trẻ này rõ ràng không phải là cháu ruột của nhà họ Ngô, nhưng trong lòng đứa trẻ này lại không hề có một chút bứt rứt nào mà chiếm lấy vị trí cháu ruột của ông ấy, nhiều năm như vậy lại có thể ngây ngốc đóng vai cháu ông ấy mà không hề lộ ra ngoài chút giả dối nào.

 

Ông cụ Ngô vừa nghĩ đến người đang đứng trước mặt mình từ năm tám tuổi đã bắt đầu giả vờ trước mặt mình, sự ngưỡng mộ và yêu mến đối với mình đều là giả bộ cả, máu đang chảy trong người ông ấy giống như bị đông cứng lại, cả người như toát ra khí lạnh.

 

Ngay lúc Ngô Thành Nam bị ánh mắt đánh giá của ông cụ Ngô khiến cho lòng dạ rối bời thì cuối cùng cũng nghe ông cụ Ngô lên “Ngô Thành Nam, cháu ngồi đi, ông có lời muốn nói với cháu.”

 

Ngô Thành Nam vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện ông cụ Ngô, ông cụ cuối cùng cũng nói chuyện với anh ta rồi, trong lòng anh ta vui mừng, không chút nào phát hiện ra, lúc nãy khi ông cụ gọi tên của anh ta, trong giọng nói còn mang theo một chút cứng nhắc.

 

“Ông nội, có chuyện gì, ông cứ việc nói đi ạ”

Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng ÝTác giả: Gia GiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1: Chúng ta ly hôn đi! “Bạch Hoài An, một kẻ mù lòa như cô báo hại con trai tôi suốt ba năm, sao cô còn chưa chết đi nữa!” Giọng nói sắc bén, cay nghiệt vọng tới từ trong điện thoại, lông mi Bạch Hoài An run lên, trong đôi mắt xinh đẹp như hoa đào không có tia sáng nào. Cô là một người mù, lấy Hoắc Tùng Quân đã ba năm. Mẹ Hoắc chưa bao giờ thích cô và luôn xem cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Tuy rằng họ đã chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc, mỗi ngày bà ta vẫn gọi điện đến xỉ vả cô. Ba năm qua, vì bà ấy là mẹ của Hoắc Tùng Quân, nên dù lời nói có khó nghe cỡ nào cô cũng chịu đựng. Nhưng hôm nay, cô không định nhẫn nhịn nữa. Bạch Hoài An cười khẩy một tiếng: “Bà Hoắc, năm đó là con trai muốn cưới tôi, bà có bản lĩnh thì đi tìm con trai mình đi, chỉ cần có thể thuyết phục anh ta nói ly hôn, tôi sẽ dứt khoát dọn đồ đi ngay. Bà không có can đảm đi tìm con trai, bắt nạt người mù như tôi rất có cảm giác thành tựu sao?” Mẹ Hoắc không ngờ Bạch Hoài An luôn chịu đựng suốt ba năm… Chương 481 Lúc hai ông cụ trò chuyện, ông ta đi ra ngoài cho nên hoàn toàn không biết họ đã nói những gì. Sau đó ông cụ nhà họ ngất xỉu, ông ta vội vàng xông vào, rồi lại bị đuổi ra ngoài trong khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chờ sau khi ông cụ lên xe, vẻ mặt càng ngày càng không đúng, trong đôi mắt đó đã không còn vẻ nghiêm khắc như trước, mà ngược lại thoạt nhìn khiến trong lòng người khác cảm thấy buồn bã. Thư ký cũng đã lớn tuổi, đi theo ông cụ đã nhiều năm, ngoại trừ hơn hai mươi năm trước Ngô Thành Nam mang về tin tức cậu cả đã qua đời, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ buồn bã như vậy của ông cụ. Xe rất nhanh đã đến nhà họ Ngô, thư ký dìu ông cụ xuống xe, khi đang định cầm lấy chiếc túi từ trong tay ông cụ thì ông cụ đột ngột thu tay lại rồi nhìn ông ta hơi cảnh giác. Thư ký sững sờ một lát, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật rút tay về. Hai người vừa đi tới cửa phòng khách đã nhìn thấy Ngô Thành Nam vội vàng từ trong đi ra, vừa trông thấy ông cụ hai mắt bỗng sáng ngời, sốt sắng chạy tới. “Ông nội ông cụ. Thư ký cũng biết ý nhường lại vị trí bên cạnh ra, nhưng điều khiến họ không ngờ được là ông cụ lại né tránh bàn tay của Ngô Thành Nam, sau đó đưa mắt nhìn thư ký: “Anh đỡ tôi.” “ông đã về rồi” Anh ta vừa nói vừa đi tới đỡ lấy cánh tay. Thư ký ngẩn người, dưới cái nhìn thúc giục của ông cụ mà vội vàng đi lên phía trước đỡ cánh tay của ông cụ. Bởi vì hành động định đỡ lấy ông cụ của Ngô Thành Nam bị thư ký giành lấy, nên anh ta ngẩn ra, nhìn bóng dáng của ông cụ và thư ký, lại nhìn lòng bàn tay mình đang vươn ra, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u. Ông cụ tránh khỏi tay anh ta? Ông cụ thà để thư ký dìu mình còn hơn là để cho anh ta dìu! Trong lòng Ngô Thành Nam mạnh mẽ co rút, có hơi bối rối, ông cụ còn đang giận anh ta sao? Không đúng, lúc anh ta rời khỏi nhà, mặc dù ông cụ thất vọng về anh ta, nói không quan tâm anh ta nữa, nhưng trên mặt ông cụ vẫn còn hiện lên vẻ tức giận, không biết làm sao để dạy dỗ anh ta mà. Nhưng mới vừa nãy, ông cụ thờ ơ liếc anh ta một cái, trong ánh mắt ấy không hề có một chút cảm xúc nào cả, giống như là đang nhìn người lạ vậy, từ nhỏ đến lớn, cho dù anh ta có gây ra họa lớn đến thế nào đi chăng nữa ,ông cụ chưa bao giờ nhìn anh ta với ánh mắt như vậy cả. Trong lòng Ngô Thành Nam cảm thấy vô cùng bối rối, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí quên mất chân mình đang bị thương, lúc đi thì khập khiễng, thiếu chút nữa là té xuống đất rồi. Ông cụ Ngô không trở về phòng làm việc cũng không về phòng của mình, mà ngồi trong phòng khách, trong lòng Ngô Thành Nam khế thả lỏng một chút, từ từ bước lại. “Ông nội… ” Anh ta bước lại nhẹ giọng gọi, hơi luống cuống mà cúi thấp đầu, giống như lúc nhỏ khi anh ta vừa mới tới nhà họ Ngô vậy, căng thẳng hỏi: “Ông nội, cháu làm sai gì rồi ạ? Vì sao ông lại không để cháu dìu ông, ông vẫn còn đang giận cháu phải không ạ?” Ông cụ Ngô ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn anh ta. Trước mặt là đứa trẻ mà chính tay ông ấy đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nay, từ lúc Ngô Thành Nam tám tuổi, hai người hầu như sớm tối bên nhau. Thậm chí ông ấy còn tự tay chỉ điểm cho anh ta, đã tốn bao nhiêu là tâm huyết. Đứa trẻ này rõ ràng không phải là cháu ruột của nhà họ Ngô, nhưng trong lòng đứa trẻ này lại không hề có một chút bứt rứt nào mà chiếm lấy vị trí cháu ruột của ông ấy, nhiều năm như vậy lại có thể ngây ngốc đóng vai cháu ông ấy mà không hề lộ ra ngoài chút giả dối nào. Ông cụ Ngô vừa nghĩ đến người đang đứng trước mặt mình từ năm tám tuổi đã bắt đầu giả vờ trước mặt mình, sự ngưỡng mộ và yêu mến đối với mình đều là giả bộ cả, máu đang chảy trong người ông ấy giống như bị đông cứng lại, cả người như toát ra khí lạnh. Ngay lúc Ngô Thành Nam bị ánh mắt đánh giá của ông cụ Ngô khiến cho lòng dạ rối bời thì cuối cùng cũng nghe ông cụ Ngô lên “Ngô Thành Nam, cháu ngồi đi, ông có lời muốn nói với cháu.” Ngô Thành Nam vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện ông cụ Ngô, ông cụ cuối cùng cũng nói chuyện với anh ta rồi, trong lòng anh ta vui mừng, không chút nào phát hiện ra, lúc nãy khi ông cụ gọi tên của anh ta, trong giọng nói còn mang theo một chút cứng nhắc. “Ông nội, có chuyện gì, ông cứ việc nói đi ạ”

Chương 481