Mùi thuốc ether là thứ đầu tiên Phùng Nghiên cảm nhận được sau khi lấy lại ý thức. Cô không biết vì sao mình lại ở bệnh viện, cũng không hiểu hoàn cảnh hiện tại là như thế nào. Cơn choáng váng từng đợt tấn công đại não, khiến cô không thể nghĩ ngợi hay nhớ lại được bất cứ điều gì. Khoan đã, sao cơ thể mình không thể cử động được thế này?? Tiếng mở cửa đột ngột vang lên, cô đưa mắt nhìn thử, phát hiện một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước vào phòng bệnh. Ngay lập tức, chiếc lồng đựng cơm trong tay bà rơi xuống đất, âm thanh va đập chói tai dội thẳng vào màng nhĩ Phùng Nghiên. "Cô Bạch... Trời ơi cô Bạch, cuối cùng cô cũng tỉnh lại! Bác sĩ đâu... Bác sĩ!!" Không lâu sau, một đám người khoác áo blouse trắng xông vào phòng bệnh. Phùng Nghiên trong trạng thái mơ mơ hồ hồ bị người ta làm một loạt kiểm tra tổng quát, cảm giác không mấy dễ chịu. "Bệnh nhân có thể tỉnh lại đúng là kì tích, mặc dù tình trạng hiện giờ không còn gì đáng ngại, nhưng cần phải nằm viện ít lâu để tiến hành…
Tác giả: