Thành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính. - Rầm. Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình. Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc. "Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!". Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện. "Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói. Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau 10" đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào. Cô tiến lại, tay phải cầm một…
Chương 118: Phiên ngoại 5: Mộ Tư Lĩnh và Tiêu Nhiễm
Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!Tác giả: Tì Bà Phiêu BạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính. - Rầm. Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình. Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc. "Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!". Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện. "Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói. Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau 10" đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào. Cô tiến lại, tay phải cầm một… Vào cái ngày cả hai sang nước ngoài, cho đến nay cũng đã mười năm. Cuộc sống bên đây khá hạnh phúc với đầy ấp tiếng cười trẻ con.Trong bếp, chàng trai cao lớn, đang làm thức ăn một cách khéo léo. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.Mộ Tư Lĩnh rất vui vì đã có một gia đình ấm áp như vậy.Tiêu Nhiễm cho con ngủ xong, lại nhìn cậu, đôi mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ đi đến ôm chầm cậu từ phía sau, cậu lo lắng nói:"Xuống đây làm gì? Không cẩn thận sẽ bị thương đó".Tiêu Nhiễm giỡ trò nủng nịu:"Ông xã, em muốn giúp anh một tay mà, nhìn anh cực khổ làm thức ăn em rất đau lòng".Mộ Tư Lĩnh một tay làm,tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, yêu thương nói:"Anh chỉ là lo lắng, lỡ em bị thương thì làm sao mà tạo em bé được, hửm?".Tiêu Nhiễm đỏ mặt, rụt tay về, đánh nhẹ vào lưng cậu:"Không đúng đắn"."Ha, vậy em muốn như nào mới là đúng đắn đây?"."Mặc kệ anh, không thèm đếm xỉa đến anh nữa, em lên phòng nói chuyện với bảo bảo".Cậu phì cười:"Chẳng phải bảo bảo đã ngủ rồi sao? Có hay em đang làm phiền giấc ngủ của bé cưng"."Sao..sao anh biết nó ngủ trong khi anh chỉ ở dưới bếp".Cậu hất mặt nói:"Nếu nó chưa ngủ thì có dễ dàng buông tha cho em xuống đây, nó đeo bám em suốt ngày, đến nỗi thời gian dành cho anh cũng vơi bớt đi"."Anh là đang ghen với chính con trai của mình"."Hừ! Lúc đầu anh đã bảo là sinh cho anh một bé gái, lại chui đâu ra một tên tiểu tử thối, giành vợ với anh".Tiêu Nhiễm đứng đó, khoanh tay nhìn vẻ giận dỗi cực đáng yêu của cậu, dỗ dành nói:"Được rồi, được rồi, tối nay cùng tạo em bé chịu không?".Ai kia nghe thấy, hai mắt sáng rực, quay lại,nói:"Thật không bà xã?".Tiêu Nhiễm gật đầu chắc nịch, rồi bỏ lên phòng. Mộ Tư Lĩnh vui vẻ đến nỗi vừa làm thức ăn vừa hát một cách điên cuồng.Gia đình là vậy, luôn hạnh phúc, vui vẻ như một câu chuyện được viết ra, làm cho người đọc cảm thấy hứng thú.- ----------Chương này TBPB muốn tặng cho mọi người, cảm thấy có lỗi với cặp phụ này, cũng nên để họ lên sàn chứ!.
Vào cái ngày cả hai sang nước ngoài, cho đến nay cũng đã mười năm. Cuộc sống bên đây khá hạnh phúc với đầy ấp tiếng cười trẻ con.
Trong bếp, chàng trai cao lớn, đang làm thức ăn một cách khéo léo. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Mộ Tư Lĩnh rất vui vì đã có một gia đình ấm áp như vậy.
Tiêu Nhiễm cho con ngủ xong, lại nhìn cậu, đôi mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ đi đến ôm chầm cậu từ phía sau, cậu lo lắng nói:"Xuống đây làm gì? Không cẩn thận sẽ bị thương đó".
Tiêu Nhiễm giỡ trò nủng nịu:"Ông xã, em muốn giúp anh một tay mà, nhìn anh cực khổ làm thức ăn em rất đau lòng".
Mộ Tư Lĩnh một tay làm,tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, yêu thương nói:"Anh chỉ là lo lắng, lỡ em bị thương thì làm sao mà tạo em bé được, hửm?".
Tiêu Nhiễm đỏ mặt, rụt tay về, đánh nhẹ vào lưng cậu:"Không đúng đắn".
"Ha, vậy em muốn như nào mới là đúng đắn đây?".
"Mặc kệ anh, không thèm đếm xỉa đến anh nữa, em lên phòng nói chuyện với bảo bảo".
Cậu phì cười:"Chẳng phải bảo bảo đã ngủ rồi sao? Có hay em đang làm phiền giấc ngủ của bé cưng".
"Sao..sao anh biết nó ngủ trong khi anh chỉ ở dưới bếp".
Cậu hất mặt nói:"Nếu nó chưa ngủ thì có dễ dàng buông tha cho em xuống đây, nó đeo bám em suốt ngày, đến nỗi thời gian dành cho anh cũng vơi bớt đi".
"Anh là đang ghen với chính con trai của mình".
"Hừ! Lúc đầu anh đã bảo là sinh cho anh một bé gái, lại chui đâu ra một tên tiểu tử thối, giành vợ với anh".
Tiêu Nhiễm đứng đó, khoanh tay nhìn vẻ giận dỗi cực đáng yêu của cậu, dỗ dành nói:"Được rồi, được rồi, tối nay cùng tạo em bé chịu không?".
Ai kia nghe thấy, hai mắt sáng rực, quay lại,nói:"Thật không bà xã?".
Tiêu Nhiễm gật đầu chắc nịch, rồi bỏ lên phòng. Mộ Tư Lĩnh vui vẻ đến nỗi vừa làm thức ăn vừa hát một cách điên cuồng.
Gia đình là vậy, luôn hạnh phúc, vui vẻ như một câu chuyện được viết ra, làm cho người đọc cảm thấy hứng thú.
- ----------
Chương này TBPB muốn tặng cho mọi người, cảm thấy có lỗi với cặp phụ này, cũng nên để họ lên sàn chứ!.
Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!Tác giả: Tì Bà Phiêu BạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính. - Rầm. Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình. Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc. "Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!". Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện. "Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói. Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau 10" đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào. Cô tiến lại, tay phải cầm một… Vào cái ngày cả hai sang nước ngoài, cho đến nay cũng đã mười năm. Cuộc sống bên đây khá hạnh phúc với đầy ấp tiếng cười trẻ con.Trong bếp, chàng trai cao lớn, đang làm thức ăn một cách khéo léo. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.Mộ Tư Lĩnh rất vui vì đã có một gia đình ấm áp như vậy.Tiêu Nhiễm cho con ngủ xong, lại nhìn cậu, đôi mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ đi đến ôm chầm cậu từ phía sau, cậu lo lắng nói:"Xuống đây làm gì? Không cẩn thận sẽ bị thương đó".Tiêu Nhiễm giỡ trò nủng nịu:"Ông xã, em muốn giúp anh một tay mà, nhìn anh cực khổ làm thức ăn em rất đau lòng".Mộ Tư Lĩnh một tay làm,tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, yêu thương nói:"Anh chỉ là lo lắng, lỡ em bị thương thì làm sao mà tạo em bé được, hửm?".Tiêu Nhiễm đỏ mặt, rụt tay về, đánh nhẹ vào lưng cậu:"Không đúng đắn"."Ha, vậy em muốn như nào mới là đúng đắn đây?"."Mặc kệ anh, không thèm đếm xỉa đến anh nữa, em lên phòng nói chuyện với bảo bảo".Cậu phì cười:"Chẳng phải bảo bảo đã ngủ rồi sao? Có hay em đang làm phiền giấc ngủ của bé cưng"."Sao..sao anh biết nó ngủ trong khi anh chỉ ở dưới bếp".Cậu hất mặt nói:"Nếu nó chưa ngủ thì có dễ dàng buông tha cho em xuống đây, nó đeo bám em suốt ngày, đến nỗi thời gian dành cho anh cũng vơi bớt đi"."Anh là đang ghen với chính con trai của mình"."Hừ! Lúc đầu anh đã bảo là sinh cho anh một bé gái, lại chui đâu ra một tên tiểu tử thối, giành vợ với anh".Tiêu Nhiễm đứng đó, khoanh tay nhìn vẻ giận dỗi cực đáng yêu của cậu, dỗ dành nói:"Được rồi, được rồi, tối nay cùng tạo em bé chịu không?".Ai kia nghe thấy, hai mắt sáng rực, quay lại,nói:"Thật không bà xã?".Tiêu Nhiễm gật đầu chắc nịch, rồi bỏ lên phòng. Mộ Tư Lĩnh vui vẻ đến nỗi vừa làm thức ăn vừa hát một cách điên cuồng.Gia đình là vậy, luôn hạnh phúc, vui vẻ như một câu chuyện được viết ra, làm cho người đọc cảm thấy hứng thú.- ----------Chương này TBPB muốn tặng cho mọi người, cảm thấy có lỗi với cặp phụ này, cũng nên để họ lên sàn chứ!.