Thành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính. - Rầm. Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình. Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc. "Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!". Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện. "Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói. Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau 10" đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào. Cô tiến lại, tay phải cầm một…
Chương 123: Đoản 1: Tên hôn đãn
Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!Tác giả: Tì Bà Phiêu BạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính. - Rầm. Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình. Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc. "Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!". Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện. "Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói. Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau 10" đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào. Cô tiến lại, tay phải cầm một… Đoản chỉ mang tính chất vui vẻ, không nằm trong cốt truyện.........................Mộ Tư Phàm giả vờ bị bệnh đã được hai hôm. Cô lúc nào cũng sốt sắn, chắm sóc anh từng chút một,cứ như một đứa trẻ.Đến giữa tối, cô ngủ quên, nằm dựa vào cạnh giường. Anh ở đây mở mắt, cười kha khả.Mộ Tư Phàm nhẹ nhàng bế cô lên giường, cô vẫn ngủ rất say.Anh từ từ cới chiếc váy ngủ của cô xuống. Nội y màu xanh hiện ra. Đập thẳng vào mắt anh là c*p ng*c trắng nõn và tròn trịa.Lí do anh giả bệnh cũng chỉ vì cô. Từ sau khi sinh được hai đứa trẻ bụ bẩm cho anh. Cô liền không cho anh đụng đến dù chỉ một chút, với lí do là anh ném tên rất tốt. Mũi nào trúng mũi đó. Cô sợ mình phải sinh thêm đứa nữa. Nói vui thì có vui thật, nhưng sinh đẻ vốn rất đau. Cô không muốn sinh thêm lần nào nữa, hai đứa đã đủ rồi.Mộ Tư Phàm như con sói đói lâu năm, nhìn cả cơ thể cô mà hút hà, thèm thuồng.Bàn tay linh hoạt cởi luôn cả bộ nội y ấy. Giờ phút này th*n th* tr*n tr** của cô hiện rất rõ.Đôi mắt sắc lẽm, mê mẫn của anh cứ dán chặt vào đó.Mục Lạc Anh bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào người, rởn óc một cái. Giật mình tỉnh giấc. Bốn mắt chạm nhau. Anh nhìn cô một cách khác lạ.Cô lại hoảng hốt sờ vào thân thể mình. Đồ cô đâu? Tại sao lại tr*n tr** như vậy? Ha, chắc là anh nữa rồi.Mục Lạc Anh lấy tấm chăn che đi thân thể, chỉ thẳng vào mặt anh:"Tên hôn đãn, ai cho anh dám......".Mộ Tư Phàm kéo tay cô về phía mình, hôn hôn và hôn một cách đắm đuối. Không cho cô một lần phản cự.Đầu óc cô cứ trống rỗng bởi nụ hôn này. Cả cơ thể cũng chìm trong tê liệt, mềm nhũn cả ra. Không còn sức chống cự.Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy, liền nhanh tay lẹ chân cởi y phục của mình ra. Trực tiếp đưa cự long to lớn của mình vào."Đau....đi ra cho em""Em lại trở về thời kì xử nữ? "."Hừ! Tên sói lang, b**n th** nhà anh".Mỗi lần cô mắng, anh lại tiến sâu hơn nữa, lần ra lần vào k*ch th*ch cả hai. Tiếng thở hì hộc của đàn ông cùng tiếng r*n r* êm tai của phụ nữ vang ra.Trong đêm tối, hình ảnh cả hai hòa chặt vào nhau. Lâu lâu lại đổi tư thế. Tùy thích mà hưởng thụ....- -----------
Đoản chỉ mang tính chất vui vẻ, không nằm trong cốt truyện........
.................
Mộ Tư Phàm giả vờ bị bệnh đã được hai hôm. Cô lúc nào cũng sốt sắn, chắm sóc anh từng chút một,cứ như một đứa trẻ.
Đến giữa tối, cô ngủ quên, nằm dựa vào cạnh giường. Anh ở đây mở mắt, cười kha khả.
Mộ Tư Phàm nhẹ nhàng bế cô lên giường, cô vẫn ngủ rất say.
Anh từ từ cới chiếc váy ngủ của cô xuống. Nội y màu xanh hiện ra. Đập thẳng vào mắt anh là c*p ng*c trắng nõn và tròn trịa.
Lí do anh giả bệnh cũng chỉ vì cô. Từ sau khi sinh được hai đứa trẻ bụ bẩm cho anh. Cô liền không cho anh đụng đến dù chỉ một chút, với lí do là anh ném tên rất tốt. Mũi nào trúng mũi đó. Cô sợ mình phải sinh thêm đứa nữa. Nói vui thì có vui thật, nhưng sinh đẻ vốn rất đau. Cô không muốn sinh thêm lần nào nữa, hai đứa đã đủ rồi.
Mộ Tư Phàm như con sói đói lâu năm, nhìn cả cơ thể cô mà hút hà, thèm thuồng.
Bàn tay linh hoạt cởi luôn cả bộ nội y ấy. Giờ phút này th*n th* tr*n tr** của cô hiện rất rõ.
Đôi mắt sắc lẽm, mê mẫn của anh cứ dán chặt vào đó.
Mục Lạc Anh bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào người, rởn óc một cái. Giật mình tỉnh giấc. Bốn mắt chạm nhau. Anh nhìn cô một cách khác lạ.
Cô lại hoảng hốt sờ vào thân thể mình. Đồ cô đâu? Tại sao lại tr*n tr** như vậy? Ha, chắc là anh nữa rồi.
Mục Lạc Anh lấy tấm chăn che đi thân thể, chỉ thẳng vào mặt anh:"Tên hôn đãn, ai cho anh dám......".
Mộ Tư Phàm kéo tay cô về phía mình, hôn hôn và hôn một cách đắm đuối. Không cho cô một lần phản cự.
Đầu óc cô cứ trống rỗng bởi nụ hôn này. Cả cơ thể cũng chìm trong tê liệt, mềm nhũn cả ra. Không còn sức chống cự.
Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy, liền nhanh tay lẹ chân cởi y phục của mình ra. Trực tiếp đưa cự long to lớn của mình vào.
"Đau....đi ra cho em"
"Em lại trở về thời kì xử nữ? ".
"Hừ! Tên sói lang, b**n th** nhà anh".
Mỗi lần cô mắng, anh lại tiến sâu hơn nữa, lần ra lần vào k*ch th*ch cả hai. Tiếng thở hì hộc của đàn ông cùng tiếng r*n r* êm tai của phụ nữ vang ra.
Trong đêm tối, hình ảnh cả hai hòa chặt vào nhau. Lâu lâu lại đổi tư thế. Tùy thích mà hưởng thụ....
- -----------
Tổng Tài Baba: Mami Giận Thật Rồi!Tác giả: Tì Bà Phiêu BạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngThành phố Tây Đô lúc này đã là trời tối,màu đen đã bao phủ xuống, chỉ còn nhìn thấy những ngọn đèn đường. Một chiếc xe lamborghini màu đỏ đang chạy với một tốc độ, có thể nói là kinh khủng. Người đàn ông ngồi bên trong xe một tay lái xe, một tay đặt lên vành cửa kính. - Rầm. Một tiếng, chiếc xe lúc nảy giờ chỉ còn là một đám lửa lớn và một làn khói nghi ngút. Người đàn ông kia bây giờ đang nằm trên đường, thân hình cao to đầy máu, vết thương lớn nhỏ thỳ đầy mình. Từ xa, một chiếc xe mô tô màu đen chạy về phía anh ta, người con gái đỗ xe bước xuống, mái tóc dài bay bay trước gió thật mê hoặc. "Anh gì đó ơi? Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé!". Không đợi người kia trả lời, cô liền đỡ anh lên chiếc mô tô của mình. Chạy thẳng đến bệnh viện. "Chuẩn bị phòng mổ..tôi phải cứu người"_cô gái đó nghiêm nghị nói. Những người ở đó nghe thấy, nhanh chóng đi chuẩn bị. Sau 10" đã xong, cô gái đó bước vào phòng mổ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta. Cô đeo găng tay vào. Cô tiến lại, tay phải cầm một… Đoản chỉ mang tính chất vui vẻ, không nằm trong cốt truyện.........................Mộ Tư Phàm giả vờ bị bệnh đã được hai hôm. Cô lúc nào cũng sốt sắn, chắm sóc anh từng chút một,cứ như một đứa trẻ.Đến giữa tối, cô ngủ quên, nằm dựa vào cạnh giường. Anh ở đây mở mắt, cười kha khả.Mộ Tư Phàm nhẹ nhàng bế cô lên giường, cô vẫn ngủ rất say.Anh từ từ cới chiếc váy ngủ của cô xuống. Nội y màu xanh hiện ra. Đập thẳng vào mắt anh là c*p ng*c trắng nõn và tròn trịa.Lí do anh giả bệnh cũng chỉ vì cô. Từ sau khi sinh được hai đứa trẻ bụ bẩm cho anh. Cô liền không cho anh đụng đến dù chỉ một chút, với lí do là anh ném tên rất tốt. Mũi nào trúng mũi đó. Cô sợ mình phải sinh thêm đứa nữa. Nói vui thì có vui thật, nhưng sinh đẻ vốn rất đau. Cô không muốn sinh thêm lần nào nữa, hai đứa đã đủ rồi.Mộ Tư Phàm như con sói đói lâu năm, nhìn cả cơ thể cô mà hút hà, thèm thuồng.Bàn tay linh hoạt cởi luôn cả bộ nội y ấy. Giờ phút này th*n th* tr*n tr** của cô hiện rất rõ.Đôi mắt sắc lẽm, mê mẫn của anh cứ dán chặt vào đó.Mục Lạc Anh bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào người, rởn óc một cái. Giật mình tỉnh giấc. Bốn mắt chạm nhau. Anh nhìn cô một cách khác lạ.Cô lại hoảng hốt sờ vào thân thể mình. Đồ cô đâu? Tại sao lại tr*n tr** như vậy? Ha, chắc là anh nữa rồi.Mục Lạc Anh lấy tấm chăn che đi thân thể, chỉ thẳng vào mặt anh:"Tên hôn đãn, ai cho anh dám......".Mộ Tư Phàm kéo tay cô về phía mình, hôn hôn và hôn một cách đắm đuối. Không cho cô một lần phản cự.Đầu óc cô cứ trống rỗng bởi nụ hôn này. Cả cơ thể cũng chìm trong tê liệt, mềm nhũn cả ra. Không còn sức chống cự.Anh thấy cô ngoan ngoãn như vậy, liền nhanh tay lẹ chân cởi y phục của mình ra. Trực tiếp đưa cự long to lớn của mình vào."Đau....đi ra cho em""Em lại trở về thời kì xử nữ? "."Hừ! Tên sói lang, b**n th** nhà anh".Mỗi lần cô mắng, anh lại tiến sâu hơn nữa, lần ra lần vào k*ch th*ch cả hai. Tiếng thở hì hộc của đàn ông cùng tiếng r*n r* êm tai của phụ nữ vang ra.Trong đêm tối, hình ảnh cả hai hòa chặt vào nhau. Lâu lâu lại đổi tư thế. Tùy thích mà hưởng thụ....- -----------